Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 144: Chương một trăm bốn mươi bốn

Kỳ Dạ đã được chuyển vào phòng VIP nhưng vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói phải đợi một thời gian bệnh nhân mới tỉnh, hơn nữa sau khi bệnh nhân tỉnh mới biết có di chứng gì hay không.

Loan Đậu Đậu ngồi cạnh Thẩm Nghịch, nắm tay anh ta, giọng khàn khàn: “Đừng lo lắng hai ngày sau Kỳ Dạ sẽ tỉnh lại."

Thẩm Nghịch nhíu mày, chậm rãi nghiêng đầu, giọng khẳng định: “Cô khóc.......”

Loan Đậu Đậu cười cười: “Rõ ràng mù đừng khôn khéo như vậy.”

Thẩm Nghịch không tức giận vì lời cô nói, trên thế giới này chỉ có hai người gọi hắn mù khiến hắn không tức giận, một là Kỳ Dạ hai là Đậu Đậu.

“Rõ ràng yêu hắn sao lại không ở cùng hắn?”

“Trên đời này không phải cứ yêu là có thể! Thẩm Nghịch, tôi cảm thấy trò chơi tình yêu này quá giày vò, anh, tôi, Thạch Thương Ly, Thạch Lãng thậm chí Kỳ Dạ không ai được vui. Ngược lại bị nó hại chết......”

Loan Đậu Đậu thở dài không nhịn được ngửa đầu nhìn trời.

“Nhưng chúng ta vẫn vui vẻ chấp nhận chịu đựng!” Thẩm Nghịch nắm chặt tay Kỳ Dạ chỉ cần Kỳ Dạ tỉnh lại hắn sẽ đồng ý mọi thứ! Cái gì cũng được!


“Đúng!” Loan Đậu Đậu gật đầu: “Chúng ta vẫn vui vẻ chịu đựng!”

“Thẩm Nghịch tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói!”

“Hả?”

“Chân ái có thể dễ dàng bị quên lãng đó chính là là sự thay đổi lớn trong tình yêu là sao thủy chiếu mạng!” Loan Đậu Đậu nở nụ cười khổ. Thật kỳ quái rõ ràng cô không phải là người văn vẻ sao lại biến thành một người van vẻ như vậy.

“Chân ái có thể dễ dàng bị quên lãng đó chính là là sự thay đổi lớn trong tình yêu là sao thủy chiếu mạng!” Thẩm Nghịch suy nghĩ không nhịn được khẽ thở dài: “Cần gì chứ?”

Loan Đậu Đậu thở dài, khóe miệng khẽ cười: “Yên tâm đi! Không yêu thì sẽ không chết......”

Sắc mặt Thẩm Nghịch phức tạp, im lặng không nói nói những lời muốn nói. Đây là sự lựa chọn của Đậu Đậu, anh ta chỉ có thể tôn trọng chứ không thể làm gì khác.

Thạch Thương Ly quay lại với nhiều đồ ăn, Đậu Đậu chỉ ăn một chút. Thạch Thương Ly nhíu mày, đưa đồ ăn đến trước mặt cô, dụ dỗ: “Ăn thêm một chút nữa đi.”


“Không cần.” Loan Đậu Đậu từ chối, cô thật sự ăn không nổi. Kể từ sau sự kiện kia, cô không ăn được gì. Lúc này cô không cần nỗ lực giảm cân như trước cơ thể vẫn cứ gầy!

Rốt cuộc thì cô đã hiểu tại sao nữ chính trong truyện đều luôn gầy thì ra là luôn bị ngược......

Thạch Thương Ly không muốn buông tha nhưng Thẩm Nghịch lại mở miệng: “Cô ấy ăn không vào đừng miễn cưỡng cô ấy.”

Đành phải thôi!

Loan Đậu Đậu ngồi cạnh giường, phát hiện dưới mông hình như có đồ vât gì đó còn chưa kịp đứng lên liền nghe thấy tiếng rên: “Bánh bao đậu, tay của tôi bị cô đè gãy rồi.”

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt. Cô nặng tới mức có thể khiến cậu gãy xương sao?

Quay đầu lại thấy Kỳ Dạ mở mắt lập tức phản ứng kịp: “Kỳ Dạ, cậu tỉnh rồi sao!”

“Nếu cô không đứng dậy tôi sẽ lại ngất đi!” Sắc mặt Kỳ Dạ tái nhợt, mặc dù đã tỉnh nhưng cơ thể vẫn còn yếu.


Loan Đậu Đậu lập tức nhảy dựng lên.

Thẩm Nghịch cùng Thạch Thương Ly nghe thấy bọn họ nói chuyện lập tức đi tới bên giường, Thạch Thương Ly nắm bả vai Kỳ Dạ, quan tâm nói: “Cảm thấy thế nào? Anh gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”

“Được.” Kỳ Dạ đồng ý. Ánh mắt nhìn về phía Đậu Đậu cùng Thẩm Nghịch.

Sắc mặt Thẩm Nghịch bình tĩnh nhưng trong lòng lại mừng rỡ như điên, trái tim thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng có thể yên tâm. Bàn tay kích động run rẩy muốn giơ lên chạm vào cậu nhưng lại thôi.

Kỳ Dạ nở nụ cười: “Anh Thẩm, anh cũng đến thăm tôi sao! Cám ơn anh đã quan tâm!”

Trong nháy mắt sắc mặt Loan Đậu Đậu cùng Thẩm Nghịch trầm xuống. Bàn tay Thẩm Nghịch càng nắm chặt gra giường, giọng nói lạnh lùng: “Em kêu anh là gì?”

Cậu ấy đang cáu kỉnh với anh ta sao?

Kỳ Dạ mở to mắt mờ mịt hỏi: “Anh là bạn của anh trai tôi, tôi không gọi anh là anh Thẩm thì gọi là gì? Nếu như anh không ngại......”

“Kỳ Dạ.” Thẩm Nghịch lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, bàn tay lục lọi trên giường một lúc lâu mới nắm được tay cậu ấy nhíu mày nói: “Thật xin lỗi là anh không tốt. Xin em đừng cáu kỉnh với anh như vậy được không?”


“Đúng vậy!” Loan Đậu Đậu đứng một bên gật đầu: “Em đừng khiến Thẩm Nghịch lo lắng? Cậu đừng nói như vậy khiến anh ấy đau lòng.”

Sắc mặt Kỳ Dạ càng thêm mờ mịt, đôi mắt to tràn đầy nước: “Rốt cuộc hai người đang nói gì? Sao tôi cảm thấy là lạ? Còn anh nữa, sao lại nắm tay tôi? Hai người đàn ông nắm tay nhau thật kỳ quái.”

Sắc mặt Thẩm Nghịch biến hóa liên tục trong một giây, trong lúc nhất thời không biết là cậu ấy giả bộ hay là thật.......Không nhớ rõ.

Bởi vì mắt anh ta nhìn không rõ nên không cách nào xác định. Nhưng Đậu Đậu cũng thấy, Kỳ Dạ tuyệt đối không phải đang nói dối. Nắm lấy tay còn lại của cậu hỏi: “Cậu biết tôi là ai không? Biết mình thế nào? Biết người cậu yêu là ai không?”

“Cô là Bánh bao đậu, là vợ anh trai tôi! Không phải là mẹ của tiểu thối sao?Tôi là Kỳ Dạ. Người tôi yêu sao?.......Tôi yêu đương lúc nào? Sao tôi lại không biết? Làm ơn, tôi vẫn còn độc thân, mặc dù có rất nhiều cô gái thích tôi nhưng tôi vẫn còn độc thân.”

Ánh mắt Loan Đậu Đậu đầy nghi ngờ nhưng sắc mặt Thẩm Nghịch càng ngày càng tái nhợt, bàn tay nắm tay cậu càng chặt hơn, khiến Kỳ Dạ đau muốn khóc.....

“Anh làm cậu ấy đau!” Đậu Đậu đẩy tay Thẩm Nghịch ra, cúi đầu nói nhỏ vào tai anh ta: “anh bình tĩnh một chút, tôi hỏi lại một chút.”

Ánh mắt Thẩm Nghịch tối sầm, không nhìn thấy gì, không nhìn thấy Kỳ Dạ, không biết chuyện gì xảy ra. Khủng hoảng như vậy, lo lắng tràn đầy, giờ phút này chỉ có Đậu Đậu mới có thể giúp anh ta.

Đậu Đậu vỗ vỗ vai anh ta ý bảo anh ta yên tâm. Quay đầu nhìn Kỳ Dạ, khuôn mặt nghi ngờ: “Cậu không nhớ được quan hệ của cậu và Thẩm Nghịch thế nào sao? Cậu không nhớ bản thân xảy ra chuyện gì mà đến bệnh viện sao?”

“Không phải anh ta là bạn của anh trai tôi sao?” Kỳ Dạ nhìn trần nhà nghĩ một lát lắc đầu: “Tôi không nhớ! Tại sao tôi lại đến bệnh viện? Vì tai nạn xe cộ sao?”