Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 140

“Mình chỉ sợ anh ta không có cơm ăn cho nên đưa cơm cho anh ta! Không có ý gì khác......Thật không có!” Kỳ Dạ ôm thức ăn trong tay đứng trước cửa phòng làm việc, miệng lẩm bẩm tự cảnh cáo mình, không được suy nghĩ nhiều!

“Bản thiếu gia có tấm lòng thiện lương nên đành vậy!”

Không nhịn được tự khen mình, trực tiếp mở cửa, ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì ngây người.......

Hai người kia cũng ngây người, cô gái dính trên người Thẩm Nghịch nở nụ cười chiến thắng, ánh mắt hả hê nhìn Kỳ Dạ, không nói một lời chỉ là đôi tay ôm Thẩm Nghịch chặt hơn. Thẩm Nghịch nhíu mày bởi vì khoảng cách xa nên không thấy rõ chỉ thấy mờ ảo một cái bóng, trực giác nói cho anh ta biết là ai.

“Hai người.......” Kỳ Dạ sững sờ nhìn bọn họ một lúc lâu không biết nên nói gì, cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay, đi tới đặt trên bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch không chớp.

“Tôi mua cho anh rất nhiều đồ ăn.......Anh có thể đặt trong tủ lạnh từ từ ăn, không khó lắm anh có thể tự giải quyết.” Kỳ Dạ suy nghĩ một chút vẫn tự mình ôm thức ăn đi đến tủ lạnh để thức ăn vào. Bởi vì Thẩm Nghịch hay thức đêm làm thêm giờ. Nhất định phải chuẩn bị đồ ăn đêm.

Kỳ Dạ đứng trước tủ lạnh, phân loại từng thứ, bề ngoài vẻ mặt bình tĩnh nhưng bàn tay run rẩy.

“Kỳ Dạ......”

“Tôi với Thẩm Nghịch sẽ kết hôn.” Cô gái mở miệng trước cắt ngang lời Thẩm Nghịch. Sắc mặt kiêu ngạo như nữ vương nhìn Kỳ Dạ.

Bùm.......

Lon nước uống trong tay Kỳ Dạ rơi xuống lăn trên sàn nhà dừng ngay cạnh chân Thẩm Nghịch. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghịch còn có cô gái bên cạnh anh ta, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề!

Nếu không sao lại nghe thấy tin Thẩm Nghịch muốn kết hôn? Không phải anh ta đồng tính sao? Sao có thể kết hôn?

Cô gái ôm cánh tay Thẩm Nghịch, khuôn mặt tươi cười: “Tôi có thai cho nên chúng tôi sẽ kết hôn. Anh nhớ tham gia hôn lễ nhé.”


Mang.......thai.......

Kỳ Dạ nhìn thẳng bụng cô gái, nhìn thế nào cũng không giống mang thai. Nếu như cô có thai chẳng phải biểu lộ cô cùng Thẩm Nghịch.......Tim rút gân đau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghịch.

Tại sao anh ta không mở miệng nói chuyện?

Cô gái kéo kéo tay anh ta, cười đùa nói: “Thẩm Nghịch, anh nói xem có phải không?”

Ánh mắt u ám của Thẩm Nghịch tràn đầy phức tạp cùng mâu thuẫn, một lúc sau thì biến mất, chỉ gật đầu giọng trầm thấp có chút nặng nề: “Kỳ Dạ, anh sẽ kết hôn với Hàn Tĩnh. Đến lúc đó......”

“Không thể nào!” Kỳ Dạ đột nhiên đứng lên, không biết là do ngồi quá lâu, hai chân tê dại, cảm thấy chóng mặt. Chân lùi về sau mấy bước, đôi tay tựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Không phải anh không thích con gái sao, sao lại kết hôn với cô ấy? Anh lừa tôi!”

“Anh không lừa em!” Thẩm Nghịch trả lời quyết đoán.

Kỳ Dạ lắc đầu, không phải như vậy, không thể. Hôm qua bọn họ còn ở đây triền miên, giọng nói khêu gợi kia vẫn còn vang vọng bên tai, chân thật như vậy mà hôm nay anh ta đã muốn kết hôn với người khác?

Thật buồn cười.

Trong không khí dường như vẫn còn mùi hoan ái nhưng giờ phút này như hình ảnh chướng mắt? Bọn họ sóng vai thân mật đứng chung một chỗ.

Hàn Tĩnh rất hài lòng khi thấy phản ứng của Kỳ Dạ, khóe miệng khẽ nở cụ cười: “Ai nói đồng tính luyến ái không thể kết hôn? Không thể thích phụ nữ? Chẳng lẽ anh không biết lúc trước Thẩm Nghịch cũng từng có bạn gái, anh ấy là lưỡng tính.”

Kỳ Dạ chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch, Hàn Tĩnh nói gì cậu cũng không nghe thấy. Đôi tay nắm chặt, không rơi một giọt nước mắt nào mặc dù trái tim giống như bị trúng đạn vô cùng đau đớn.

Tỉnh táo mở miệng, nói rõ rừng chữ một: “Thẩm Nghịch, tôi chỉ nói một lần. Tôi không muốn anh kết hôn với cô ấy, anh có thể đồng ý với tôi không?”

Sắc mặt Thẩm Nghịch kinh ngạc, đôi tay run rẩy, những mâu thuẫn trong lòng kết thành một sợi dây buộc chặt anh ta. Vốn dĩ cuộc sống của anh ta tràn đầy hắc ám mà cậu như ánh mặt trời nếu như có thể để cho cậu chết lòng quay về với ánh mặt trời......như vậy......

“Anh không thể đồng ý với em.”

Kỳ Dạ không ngạc nhiên khi anh ta cự tuyệt cậu, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười, đôi tay dùng sức nắm chặt cửa sổ, ánh mắt nhìn anh ta cười. Nhưng tim đang rỉ máu, từng giọt từng giọt chảy ra, xé rách đau đớn......

“Anh trai chưa nói cho anh biết mẹ tôi chết như thế nào.” Kỳ Dạ cúi đầu lẩm bẩm, giọng nói cực kỳ thê lương cùng tuyệt vọng: “Năm đó sau khi ba tôi chết, mẹ phát điên sau đó chợt tỉnh lại, nghĩ đến ba đã chết, bà như người điên nhảy từ lầu ba xuống, đầu đập xuống đất chảy rất nhiều máu, tôi nhìn bà nhảy xuống, nhìn bà nằm trong vũng máu miệng mỉm cười.....Bởi vì rốt cuộc bà có thể gặp ba......”


Sắc mặt Thẩm Nghịch đột nhiên thay đổi, giọng nói khẩn trương cùng nghiêm túc: “Kỳ Dạ, em đang đứng ở cửa sổ sao? Nhanh đi tới đây, đến bên cạnh anh.”

Kỳ Dạ giống như không nghe thấy, ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng quyến luyến nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì tôi giống mẹ, đều có máu điên trong người. Thẩm Nghịch, tôi không muốn anh kết hôn, cả đời anh cũng không thể kết hôn.”

Im lặng, Kỳ Dạ xoay người mở cửa sổ, cơ thể nhẹ nhàng nhảy xuống.

“A.......” Hàn Tĩnh không nhịn được đưa tay che miệng, giật mình, quả thật không dám tin tưởng lại có người dám nhảy xuống! Đây là lầu bảy!

Thẩm Nghịch không nói một lời, sắc mặt từ từ tái nhợt, càng ngày càng trắng giống như người chết, đôi tay lạnh lẽo. Cả người không thể thở được......

Ánh sáng trên toàn thế giới đều dập tắt, tòa cao ốc sụp xuống chỉ còn lại tàn tích. Giây phút Kỳ Dạ nhảy xuống tim của anh ta cũng ngừng đập......

Bên tai như còn vang vọng âm thanh giống như âm thanh dẫn về địa ngục.

Kuroki đứng ờ cửa nhìn người trong phòng, kể từ sau khi Loan Đậu Đậu theo ông về Nhật Bản, chưa từng bước ra khỏi phòng một bước cũng không mở miệng nói câu nào. Nếu đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thì cô đi, cho cô ăn thì cô ăn, cho cô uống thì cô uống......cô sẽ nhìn ông nhưng không chịu mở miệng nói câu nào.

Mặc dù mời bác sĩ lúc trươc của cô tới cô cũng không nói lời nào. Bác sĩ tâm lý nói cô tự khép mình, đem mình phong kín trong thế giới của chính mình, nấu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cô cũng sẽ sinh bệnh, cuối cùng sẽ chuyển thành hành động tự làm tổn thương bản thân.

Nhưng ông không còn cách nào khác. Mặc kệ nói thế nào, làm gì Loan Đậu Đậu cũng không nói gì, không có bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài. Cô tự giam bản thân mình trong căn phòng nhỏ chỉ chứa được một người. Người khác không thể vào, cô cũng không chịu ra.

Cô đang tự hành hạ mình.

Loan Đậu Đậu ngồi bên cửa sổ, đôi tay ôm đầu gối nhìn thời tiết mờ mịt bên ngoài, nháy mắt rồi lại nháy mắt nhưng không còn long lanh như ngày xưa. Cứ im lặng ngày qua ngày nhìn bầu trời như vậy......

Cô biết chú Kuroki nghĩ rằng cô bị bệnh nhưng chỉ có cô là rõ nhất, căn bản cô không bị bệnh, bệnh lúc nhỏ đã sớm khỏi. Giờ phút này cô chỉ không muốn nói chuyện, không muốn trả lời bất cứ ai. Cô chỉ muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút.

Những ngày qua cô luôn suy nghĩ về chuyện lúc trước, nghĩ tiểu thối sẽ ra sao, Kỳ Dạ sẽ ra sao. Thạch Lãng sẽ thế nào duy nhất không nghĩ đến Thạch Thương Ly, không dám cũng không thể nghĩ.

Bởi vì chỉ cần nghĩ một chút xíu cô sẽ đau lòng.

Về phần Thạch Lãng cô hận hắn ta nhưng cũng không hận! Thạch Lãng phá hủy mọi thứ giữa cô và Thạc Thương Ly nhưng hận một người quá mệt mỏi. Những năm này trong lòng cô luôn hận một người, điên cuồng hận đã quá mệt mỏi không có cách nào hận người thứ hai!

Có một số việc càng muốn quên lại càng nhớ.


Ví dụ như Thạch Thương Ly.......

Ví dụ như tiểu thối.......

Ví dụ như Kỳ Dạ......

Cả đời này sợ sẽ không quên được.

“Ngài Kuroki có điện thoại từ trong nước nói rõ nhất định phải đưa cô Loan Đậu Đậu nghe.” Người giúp việc đưa điện thoại tới, giọng nói cung kính.

Kuroki nhìn điện thoại, mặc dù không biết đầu dây bên kia là ai nhưng nếu có thể khiến cho Loan Đậu Đậu mở miệng nói chuyện vậy cũng nên thử một chút. Lấy điện thoại nói: “Cô đi xuống đi.” Xoay người đi vào phòng Loan Đậu Đậu.

“Có người gọi điện thoại tìm cháu.” Kuroki đi vào nói rồi đưa điện thoại đặt cạnh tai cô, Loan Đậu Đậu cũng không né tránh......

“Đậu Đậu.......Kỳ Dạ.......Kỳ Dạ sắp chết.......”

Một câu nói đơn giản hoàn toàn khiến sắc mặt Loan Đậu Đậu trắng bệch, đầu dây bên kia không nói thêm gì chỉ truyền đến âm thanh nghẹn ngào không thể nhận ra nhưng từng nhịp hô hấp của đối phương cô đều có thể nghe thấy rõ ràng. Sống lưng cứng đờ, ánh mắt trống rỗng.......

Kuroki kinh ngạc nhìn phản ứng của cô cũng không hiểu rốt cuộc thế nào. Rốt cuộc là điện thoại của ai lại có thể khiến cho cô có phản ứng như vậy?

Một giây tiếp theo Đậu Đậu đứng dậy nhấc chân muốn chạy ra khỏi phòng lúc gần đến cửa lại bị Kuroki bắt được bả vai. Quay đầu nhìn Kuroki với ánh mắt kinh ngạc chỉ nghe ông nói: “Cháu muốn làm gì?”

“Về nước! Cháu muốn về nước! Lập tức về nước!” Loan Đậu Đậu trả lời dứt khoát, thái độ vô cùng kiên định.

Kuroki nhíu mày trầm giọng nói: “Cháu vừa mới quay lại không thể quay về! Đậu Đậu mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cháu. Bọn họ làm cháu tổn thương còn chưa đủ sao?”

“Cháu muốn quay về, chú Kuroki cháu nhất định phải quay về!” Ánh mắt Loan Đậu Đậu tràn đầy hi vọng. Mặc dù không nói đã xảy ra chuyện gì nhưng khiến cho Thẩm Nghịch khóc thành như vậy nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.

Kỳ Dạ sắp chết......

Kỳ Dạ sắp chết, Thẩm Nghịch cũng sẽ không sống nổi.......

Cho nên cô phải quay về! Nhất định phải ở bên cạnh Thẩm Nghịch......


Kuroki nhìn cô một lúc lâu, đối với thái độ kiên định của cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Chú về cùng cháu, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của chú.”

Ánh mắt Loan Đậu Đậu cảm động: “Cảm ơn.”

Mặc kệ cô muốn làm gì chú Kuroki đều dung túng cùng bảo vệ cô.

Thẩm Nghịch vẫn đứng trước phòng phẫu thuật nước mắt vẫn không ngừng rơi, sắc mặt nhếch nhác. Chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, khuôn mặt bọ đấm một cái.

Đôi tay Thạch Thương Ly túm chặt cổ áo anh ta: “Thẩm Nghịch, cậu đã đồng ý với tôi thế nào? Nó là em trai tôi!”

“Buông anh ấy ra! Là em trai anh muốn nhảy liên quan gì đến Thẩm Nghịch?” Hàn Tĩnh đi lên muốn ngăn cản Thạch Thương Ly.....

“Cô cút ngay!” Thạch Thương Ly muốn hất tay thì Thẩm Nghịch lại bắt được tay hắn, trầm giọng nói: “Cô ấy mang thai con tôi.”

Trong nháy mắt Thạch Thương Ly ngây ngẩn cả người, ánh mắt phiêu đãng, hồi lâu không nói một câu. Cuối cùng cũng chỉ có thể buông tay, ánh mắt lo lắng nhìn ánh đèn hắt ra từ phòng phẫu thuật, nhíu mày. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Đậu Đậu, bây giờ là Kỳ Dạ......

“Thẩm Nghịch, anh không sao chứ?” Hàn Tĩnh lo lắng nhìn máu tụ trên gò má anh ta, đưa tay muốn vuốt ve thì lại bị Thẩm Nghịch tránh né.

“Hành Tĩnh, em về trước đi.”

“Không, em muốn ở đây cùng anh. Bảo bối muốn ở bên cạnh ba.” Hàn Tĩnh quật cường trả lời.

“Hàn Tĩnh.” Giọng Thẩm Nghịch lạnh lùng.

Hàn tĩnh cắn môi không phục nhìn anh ta lại nhìn Thạch Thương Ly, cuối cùng chỉ có thể về trước.

Dù sao chỉ cần đứa bé trong bụng cô ta bình an ra đời. Đời này Thẩm Nghịch cũng sẽ không thể né tránh cô ta. Cô ta muốn dây dưa cả đời với anh ta, tuyệt đối không buông tay.

Hai người đàn ông cũng không nói chuyện, ánh mắt đều nhìn về một phía, sắc mặt nặng nề, đối với bọn họ người ở bên trong đều có vai trò rất quan trọng!

Chợt một y tá đi ra vội vàng nhìn bọn họ: “Tình huống bây giờ của bệnh nhân rất nguy hiểm, phải tiến hành hai cuộc phẫu thuật cùng một lúc cần người nhà ký tên.”

“Tôi là anh trai cậu ấy.” Thạch Thương Ly trầm giọng nói: “Xin mọi người hãy cứu cậu ấy!”


Y tá gật đầu: “Được.” Quay đầu nhìn Thẩm Nghịch: “Anh có phải là anh Thẩm không? Tạm thời bệnh nhân hơi tỉnh, cậu ấy muốn gặp anh nếu không sẽ không chịu tiến hành phẫu thuật.”

Thẩm Nghịch ngẩn người, không nghĩ tới cậu ấy lại muốn gặp mình. Lập tức gật đầu: “Được, tôi đi cùng cô.”

“Mẹ Kỳ Dạ chính là vì yêu điên cuồng mà chết, tôi không muốn cậu ấy đi theo con đường của mẹ cậu ấy.”

Thẩm Nghịch cứng đờ sống lưng, hiểu lời hắn nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ấy đi con đường kia.”