Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 90: Tâm sự trong ánh mắt

Trái tim khẽ run lên, không nhịn được đưa những ngón tay thon dài, giống như là mất hồn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô.

Cảm giắc trơn mịn khiến cho hắn như bị nghiện lại xoa nhẹ.

Dung mạo lạnh lùng rõ ràng không nhìn ra bất kì biểu cảm gì, ngón tay vô tình hay cố ý di chuyển tự do ở trên gương mặt như ngọc đó,bên trong ánh mắt sáng chói, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu của cô.

Có lẽ trong khoảnh khắc, hắn cũng không phát hiện, ánh mắt vô ý thức nhu hòa, chăm chú nhìn gương mặt được trang điểm thật đẹp..

Trước kia, hắn sớm biết rõ vẻ đẹp khuôn mặt này của cô đủ thu hút vô số nam nhân say mê, chỉ có hắn, chán ghét khuôn mặt khuynh thành này, chán ghét đôi mắt đen tinh khiết này, cô không nên được tạo ra như vậy!

Gương mặt này bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người khác bị mê hoặc tâm trí, tự nguyện bái phục cô, cô không nên có được khuôn mặt kinh sợ lòng người như vậy, cô không xứng!

"Làm sao để cho tôi không hận cô sao? Trừ khi cô chết hoặc tôi mất mạng"

Hắn dịu dàng thổ lộ, trong ánh mắt là than thở bất đắc dĩ.

Cô dịu dàng nức nở nghẹn ngào, khi ngón tay hắn di chuyển an ủi , nỉ non lo lắng cũng dần dần an tĩnh lại.

"Yêu người"

Bỗng nhiên!

Cô vô ý thức mê sảng, khiến cho trong lòng hắn bỗng nhiên vừa chạm vào! Ngón tay giống như giống như bị chạm điện trong nháy mắt rút về!

Yêu?

Hắn khinh thường cười nhạo một tiếng! Thế gian này thứ không thể tin nhất , chính là cái chữ hư vô mờ mịt này!

Hắn tình nguyện chỉ cùng phụ nữ vui vẻ, cũng không để tình cảm của mình vào, có lẽ từ trong xương của hắn, đã sớm không còn khả năng yêu, cũng không rảnh!

Con ngươi trong nháy mắt đông lại, linh hồn ra khỏi vỏ cũng sau một giây trở về vị trí cũ, giống như một khắc mất hồn kia không phải là hắn.

Nét mặt bao phủ lạnh lùng, hắn cầm điện thoại lên, dùng lời nói lạnh đến mức không thể lạnh hơn nữa nói ——

"Người tới, đem cô gái trog phòng tôi khiêng về!"

Ánh mắt ngưng tụ, thoáng qua một tia chán ghét, ngón tay thon dài ngay sau đó đem những sợi tóc đen phủ lên khuôn mặt cô, che lại dung nhan mảnh mai!

Hắn chán ghét gương mặt này!

Cho dù là khuynh quốc khuynh thành, hắn cũng phải phá hủy cô!

Hắn nói qua, không phải cô chết chính là hắn mất!

Chỉ chốc lát sau, bọn người hầu vào phòng lên tiến trả lời: "Tiên sinh!"

"Đem cô ta khiêng về!"

Hắn lạnh lùng đi tới một bên, ngậm thuốc lá, không nhìn cô một cái nào nữa.

"Dạ, tiên sinh!"

Bọn người hầu cung kính đem cô gái cuốn ở trong chăn, cùng nhau khiêng lên, rất nhanh liền thối lui khỏi gian phòng.

Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, đem hắn cùng cô lần nữa ngăn cách trong hai thế giới.

Âm thanh nỉ non của cô lần nữa biến mất trong lỗ tai hắn: "Yêu người.. mẹ"