Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 7: Con dấu tà ác

Tường Vi kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn, lồng ngực đập loạn. Ba năm qua, cô đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống gặp gỡ giữa cô và “ông lão” nhận nuôi cô, tưởng tưởng thời điểm mình gặp “ông ấy”, nhất định phải trước trước mặt “ông ấy” nói cảm tạ, nhưng giờ phút này, cô lại rất sợ người đã nhận nuôi mình, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào hai con mắt hắn, thậm chí không có cách nào ở trước hắn nói được một câu hoàn chỉnh!

“Tiên.....tiên sinh.....cảm, cảm ơn.....ngài đã nhận nuôi!”

Giọng Tường Vi Vi lắp bắp, cúi đầu khe khẽ nói ra, nhiệt độ trong không khí dần đông lạnh lại, không khỏi đem thân thể bé nhỏ bao trùm thật chặt.

Cô vô thức động đậy, lại không biết chiếc váy ngủ Lace quá lớn căn bản không che được bộ ngực nhỏ còn chưa phát triển hết, hai tay gầy yếu nhẹ nhàng che lại hai điểm nhỏ hồng như hai quả mâm xôi, thân thể đã qua tắm rửa, tản ra mùi hương trầm nhàn nhạt, hòa với mùi hương thiếu nữ, trong không khí phiêu đãng, dẫn ra suy nghĩ là nam nhân chơi đùa nữ nhân

Nhìn qua rất nực cười, nhưng lại không thể phủ nhận, loại này trần trụi mặc như có như không, lại có mùi hương đặc biệt thuộc về riêng cô của cô, không khỏi làm cho mắt chim Ưng kia nheo lại, lóe lên thâm u mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Chợt, Tường Vi nghe thấy được một tiếng cười nhẹ từ trong miệng người đàn ông phát ra, tiếng cười giống như tắm gió xuân làm cho cô dao động, một giây sau lời nói hắn nói ra khỏi miệng, lại làm cho cô lạnh như băng:

“Quả nhiên là người Thẩm gia, trời sinh chính là loại đi dụ dỗ đàn ông!” Hắn lạnh lùng khinh thường, lông mày nhếch lên vẻ khinh thường, “ Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười...mười ba.” Tim Tường Vi cứng lại, không hiểu vì sao người đàn ông này lại nói cô như thế, nhưng cô hiền lành cam chịu, vẫn đang cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

“Mười ba?”

Người đàn ông cười lạnh, sau đó ngang nhiên xoay chuyển thân thể, hạ bước chân ưu nhã đi về phía tủ rượu.

Bở vai hắn rất rộng rất thẳng, hình dạng xương bả vai hoàn mỹ đến cực điểm, thân thể thon dài chỉ mặc quần lót mà lại tràn ngập hữu hóa, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ đủ để mỗi phụ nữ đều thét chói tai, bờ mông rắn chắc càng làm nữ nhân dục vọng hưng phấn, dường như hắn từ bé sinh ra đã nắm trong tay mọi thứ tốt đẹp, thậm chí không cần hành động cũng làm cho phụ nữ ngoan ngoãn thần phục.

Đổ ra một ly rượu Tequila(*) nguyên trang vừa mới nhập khẩu, mùi vị thuần hương của rượu bay quanh quẩn trong không khí, người đàn ông bưng cao chân ly rượu, nhẹ nhấp một cái, quay đầu lại liếc liếc Tường Vi vẫn co rúm lại ở góc tường: “Muốn uống rượu không?”

Tequila (phát âm như tê-ki-la) là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó - vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Tequila được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana (cây thùa), một loài thực vật bản địa ở Mexico. Thường thì tequila có độ cồn từ 38–40%, song cá biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%.

Tường Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên, con ngươi đen giấu trong tóc trong lúc lơ đãng chạm phải con mắt sáng rực thâm thúy của hắn, mắt cô phút chốc rủ xuống, giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, lo sợ lắc đầu, đầu lưỡi thắt lại – –

“Không...không biết....uống....”

Người đàn ông nhìn phản ứng của cô, khóe miệng không khỏi nổi lên một vòng suy nghĩ, trong lúc Tường Vi hoảng hốt đã đứng trước mặt cô, ngọn đèn vàng chiếu xuống nước da màu đồng, bóng láng làm say lòng người.

Tường Vi cảm giác ngày càng hít thở không thông, cúi đầu, chỉ dám nhìn hai chân to trần tụi của hắn, ngón chân sạch sẽ gọn gàng.

Không giống cô, thường xuyên chân trần đi lại, khiến cho da chân hơi có vẻ thô ráp, nhận ra được điểm này, Tường Vi lén lui thân về phía sau, giống như tự ti mà muốn cách xa, hắn ngay cả chân cũng đẹp như thế! Lại không nghĩ lại đụng phải vách tường sau lưng, cảm giác lạnh ngắt làm cho cô một trận hít thở.

“Sợ ta?”

Người đan ông ưu nhã nhấp chút rượu, con ngươi lạnh lẽo gắt gao nhìn thẳng bộ ngực nhỏ của cô bé, đây là bản năng của đàn ông, huống chi cô chỉ là một tiểu anh đào đang ở tuổi dậy thì, đúng là hắn chưa bao giờ hái qua nụ hoa(van: chỉ hái hoa thôi =)), kỳ lạ mà hấp dẫn ánh mắt hắn, quyến rũ đến tận đáy mắt tà ác!

Tường Vi cúi đầu, gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, không biết phải làm sao, cô sợ hắn, nhưng cô lại không muốn hắn biết cô sợ hắn!

“Nói cho ta biết, cháu muốn cái gì?” Người đàn ông mở miệng hỏi, trong tiếng nói trầm thấp nghe không ra bất cứ ý đồ gì.

Tường Vi không rõ vì sao hắn hỏi như vậy, cô muốn cái gì?Vẫn đề này, cô chưa từng có nghĩ tới, tiên sinh có thể thu dưỡng cô, giúp cô không phải lưu lạc đầu đường cơm ba bữa cũng không có, đã vô cùng may mắn rồi, cô chưa bao giờ có yêu cầu xa vời thêm nữa.....,nhưng mà.....

“Muốn......đi học.....”

Cô run rẩy nói nhỏ, nhát gan giống như ong mật trên bàn trông(câu này mình chém, tại cv ghi mình ko hiểu nổi). Đúng vậy, đi học, ý nghĩ này ba năm qua thường xuyên xuất hiện trong đầu, từ khi cha mẹ mất, cô phải gián đoạn việc học, ở nhà họ Hắc đã ba năm, cô chưa bao giờ rời khỏi Tường Vi Viên, thậm chí cho tới hôm nay mới có cơ hội nhìn thấy vị tiên sinh đã nhận nuôi cô, nhưng mà – –

Vượt quá tưởng tượng của cô, cô chưa từng nghĩ tới sẽ là người đàn ông tên “Tước”!

“Đi học? Không thành vấn đề!”

Con mắt màu đen thâm u của người đàn ông hiện lên chút ý cười, đem rượu Teqiula một hơi uống cạn sạch, phút chốc cúi thân thể cao to xuống, nâng cằm Tường Vi lên, không để ý đến đến sợi tóc bù xù của cô, tìm chuẩn xác được môi cô, vui vẻ tà ác ấn xuống – –

Một luồng chất lỏng lạnh buốt nhanh chóng được rót vào cổ họng cô, hương vị đau nhói xen lẫn mùi rượu thuần hậu, cô bỗng dưng sặc ra tiếng!

Mùi của rượu dính trên tóc cô vẫn còn lượn lờ quanh mũi, hài lòng rời khỏi môi cô, hắn như là hưởng thụ nhìn bộ dạng chật vật của cô.

“Uống rượu sẽ không bị lạnh.” Hắn cười tà, nhìn chằm chằm vào cánh môi tái nhợt bị vài sợi tóc che khuất, con ngươi hung ác nham hiểm lạnh như băng – –

“Ta cho cháu thứ cháu muốn, sớm muộn gì cháu cũng sẽ phải, hoàn, trả, lại!”