Vì Tường Vi cũng đã chịu một cái tát mà chẳng hiểu vì sao, Joe vì thể hiện sự độ lương, đành phải dàn xếp ổn thỏa, miễn cưỡng nhanh Mai Linh, đi theo các model này tập luyện.
Để lại một mình Tường Vi, im lặng mà ngồi trên ghế dài ngoài cửa, dùng tay xoa xoa một bên gương mặt sưng đỏ.
Một cái tát này, ngay cả cô cũng không ngờ tới! Trình độ lái theo chiều gió của Mai Linh, so với lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém. Có điều, đây là cách mà Mai Linh thường dùng, không phái sao?
Trong lòng Tường Vi thầm thở dài, nhớ tới Hắc quản gia, tất cả thiệt thòi trong người đều nuốt hết vào.
Mai Linh từng nói, Hắc quản gia không thể chết đi sống lại, cho nên cô cần phải trả lại khoản nợ này. Nhưng mà gần đây, cô càng ngày càng cảm thấy bất lực, loại trả nợ này, đến khi nào mới là lần trả cuối cùng?
Mỗi khi trong lòng buồn tủi, Tường Vi lại muốn nhớ đến gương mặt tiên sinh, cái gương mặt sắc sảo kiên định kia, luôn có thể dễ dàng mà rối loạn tâm trí cô. Nhẹ nhàng nhắm hai con mắt lại, dùng sức hít sâu một hơi, nhớ lại mùi vị tiên sinh hôn cô đêm đó.... Giống như một thứ làm Tường Vi quên đi đau đớn...
Chợt, một tiếng nói cắt đứt suy nghĩ của cô: “Mặt còn đau không?”
“A?” Con ngươi mở ra, Tường Vi ngẩng đầu lên, xuyên qua kẽ hở sợi tóc, đập vào tầm mắt cô chính là khuôn mặt trắng ngần của một người con trai.
“Cái này, cho cô.” Người con trai nói tiếng Trung hơi gượng gượng, đưa bao đá lạnh cho Tường Vi, ánh mắt ôn hòa, lộ ra một điệu cười tươi như ánh mặt trời.
Tường Vi có chút ngạc nhiên: “Anh là.....”
“Ha ha, tôi là nhà thiết kế chính của "Thịnh thế quốc tế", người Hàn Quốc, gọi tôi là Dick là được rồi.” Dick cười hiền hòa, ngồi xuống bên cạnh Tường Vi, “Một màn vừa nãy, trong lúc tôi đi ngang qua thấy được”
Dick nói rõ nguyên nhân, cũng đưa bao đá lạnh đến trước mặt cô: “Dùng cái này thoa lên, sẽ tốt hơn một chút.”
Tường Vi tỉ mỉ quan sát Dick, người này thoạt nhìn là một người đàn ông trẻ tuổi, dịu dàng mà nhận lấy bao đá lạnh: “Cảm ơn anh.”
“Ha ha, không cần khách khí. Tại sao cô không vào tập luyện cùng mấy cô gái kia?” Dick mỉm cười hỏi.
Tường Vi chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: “.... Tôi không đủ tư cách.”
Các người mẫu bên trong đều có vóc dáng cao gầy, dung mạo mỹ lệ, ngay cả Mai Linh cũng thua kém rất nhiều, huống chi là cô? Tuy cô cũng không phải là loại quả bí lùn, nhưng sơ quát về người mẫu, cô đều không biết gì.
“Cô nói về chiều cao sao? Sàn catwalk đòi hỏi hơi cao về chiều cao, nhưng ngoại trừ người mẫu trên sàn catwalk, còn rất nhiều kiểu người mẫu khác có thể làm, cho nên, bất kỳ cô gái nào cũng có thể trở thành người mẫu, chỉ cần vẻ đẹp của họ được nhà thiết kế khai quật.”
Dick tràn đầy tự tin nói, nhà thiết kế của "Thịnh thế quốc tế", cũng không phải là hư danh.
Tường Vi nghe, không nhịn được bật cười.
“Ha ha, như thế nào? Cười câu nói của tôi đủ chưa?” Dick nhún nhún vai, lộ ra hàm răng trắng bóng. Anh là người đàn điển hình của Hàn Quốc, có vẻ ngoài đẹp trai, nụ cười tươi như ánh mặt trời, mỗi động tác đều khiến cho các bạn trai của mọi người phụ nữ ngưỡng mộ.
Tường Vi lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi không có ý cười anh, chỉ là cảm thấy những câu nói này của anh, dường như với tôi không có bất kỳ tác dụng gì gì.”