Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 473: Nắm chặt tay, không xa rời (1)

“Tai nạn giật điện lần trước ở ‘Ny Thường’, mọi người đều tìm được đường sống trong chỗ chết, mặc dù Triết Dã không tiếp tục phát triển kế hoạch ‘Ny Thường’ nữa, nhưng tại sao Mỹ Nhi không cùng anh ta trở lại Nhật Bản, chẳng lẽ bọn họ không phải ...”

Tường Vi từng cho rằng, Mỹ Nhi và Triết Dã yêu nhau, chẳng lẽ là cô nghĩ sai?

“Ai biết cô ta đang định làm gì? Anh nói rồi nhà họ Hắc mãi mãi chừa lại một phòng khách cho cô ta ở lại, cũng sẽ giới thiệu trứ danh nhân sĩ, nhưng cô ta không cảm kích, anh có cách nào khác?”

Anh đương nhiên biết Mỹ Nhi muốn cái gì, nhưng anh không cho được! Cuộc đời này anh chỉ có thể cho một người phụ nữ danh phận và hạnh phúc, nhưng người này tuyệt không thể là Mỹ Nhi, ôm bờ vai Tường Vi, “Mặc kệ cô ta đi, em mệt chưa, chúng ta về thôi.”

Phịch một cái!

Đột nhiên Mỹ Nhi ngã nhào trên sân khấu! Đụng ngã mấy vũ nữ bên cạnh, không biết là vô tình hay cố ý, nhất thời gây ra xôn xao không nhỏ.

“Cô ta ngã kìa!”

Tường Vi có chút lo lắng nhìn những vũ nữ vẻ mặt khó xử trên sân khấu kia, nhìn như cố ý làm khó Mỹ Nhi, bọn họ không để ý tới cô ta sống chết thế nào, xôn xao nho nhỏ trở về bình thường rất nhanh, họ nhanh chóng múa theo nhạc lần nữa. Còn việc nhân viên làm là nhanh chóng lên sâu khấu kéo Mỹ Nhi xuống.

“Tước ...” Tường Vi lo lắng kéo tay áo anh.

Anh thở dài lắc đầu, “Anh biết em lo nghĩ điều gì, thả lỏng đi! Đừng dọa tới con, để anh sai một hộ vệ đi xem cô ta thế nào!”

Theo tính anh, xưa nay lạnh lùng, không rảnh rỗi mà đi lo cho sống chết của người khác, nhưng cô bé này thì không vậy.

Cũng tốt, cho hộ vệ đi xem Mỹ Nhi thế nào, nhân tiện cho cô ta chút tiền, coi như là bồi thường cho cô ta.

Vì vậy, anh moi ra một tập chi phiếu mang sẵn bên người, xé một tờ, đưa cho hộ vệ, bảo anh ta đưa tới cho Mỹ Nhi.

“Anh đưa tiền, cô ta sẽ lấy sao?”

Nếu như là Mai Linh thì chắc sẽ lấy, thậm chí Mai Linh sẽ đòi hỏi thêm, nhưng cô tin, nếu như là Mỹ Nhi, nhất định sẽ không lấy, Mỹ Nhi mong có được sự sủng ái của Tước hơn đúng không? .... Trong đầu chợt lóe lên ý này, Tường Vi mỉm cười, tại sao cô lại nghĩ như vậy? Còn nhớ lần trước cô có nghe mợ Hắc nói, hiện giờ chắc Mai Linh đang trải qua những ngày tháng đau khổ đi?

... Ừ, nhớ lại những hành động việc làm trước đây của Mai Linh đối với cô, trong lòng Tường Vi xẹt qua một hồi đắng chát, cô không cho phép mình thông cảm với Mai Linh, dù sao tất cả là do cô ta gieo gió gặt bão thôi!

“Cô ta không nhận đó là chuyện của cô ta, tóm lại chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.” Tước nhướn mày, ý bảo hộ vệ đi nhanh về nhanh.

Đột nhiên, pằng một tiếng! Một tiếng súng vang lên!

Tường Vi kinh hãi, thân thể run lên!

Hắc Diêm Tước căng thẳng nắm chặt tay, xoay người ôm Tường Vi thật chặt trong ngực, nhìn tình trạng mất kiểm soát bên dưới sân khấu, nhanh chóng tỉnh táo lại ra lệnh cho hộ vệ: “Bảo vệ phu nhân cho tốt, bất cứ giá nào cũng không được rời cô ấy nửa bước!”

“Vâng, thưa tiên sinh!”

Tình thế hết sức đáng lo ngại, anh cảm thấy đây không phải là một sự hỗn loạn đơn giản, trong đầu dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ. Kẻ địch ở trong tối đó, chẳng lẽ vẫn luôn theo anh tới tận Paris?

Trong lòng đột nhiên kinh hãi! Đáng chết, tin tức về chuyện anh ra nước ngoài đã hoàn toàn bị phong tỏa, việc anh tới Paris chỉ có người nhà họ Hắc biết, nếu như kẻ địch cũng biết được, vậy thì trong nhà họ Hắc nhất định có nội gián!

Niệm Tư!

Trong đầu anh nhanh chóng thoáng qua cái tên này, trừ cô ta ra, anh không nghĩ ra ai có thể thù hận việc anh và Tường Vi ở bên nhau tới vậy.

Nhưng mà nó là con của anh trai anh, không phải sao?

Không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, anh và đám hộ vệ nhanh chóng bảo vệ Tường Vi ở giữa muốn ra khỏi ‘Moulin Rouge’. Nhưng lối ra có quá nhiều người, chật chội tắc nghẽn, anh sợ rằng bị vây ở trong ‘Moulin Rouge’thì mình sẽ rơi vào thế bị động...

“Tước ...” Tường Vi lờ mờ cảm thấy lo lắng.

“Đừng sợ, có anh ở đây!”

Anh buồn bực trầm giọng nói, như một dòng nước ấm có tác dụng trấn an rót vào trong người cô, ôm chặt tay anh, Tường Vi cảm thấy cho dù thế giới có sụp đổ, núp trong vòng tay anh cô vẫn được bình an.

“Tiên sinh, tôi ra ngoài lấy xe trước.” Một người trong đám hộ vệ nói.

“Ừ, những người khác bảo vệ phu nhân cho tốt, không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần cô ấy!” Hắc Diêm Tước lo cho an nguy của Hắc Diêm Tước, nhất là trong khi cô đang có bầu.

Lúc này, anh hối hận mình đã đem theo quá ít hộ vệ, hai người tách ra, giờ còn có 4 người, anh nhất định phải thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này một cách nhanh chóng nhất.

Đoàng đoàng đoàng!

“Á ...”

“Á...”

“Á ...”

Đột ngột, một chặp tiếng súng vang lên! Bắn vỡ toàn bộ đèn trong hộp đêm, khói thuốc súng nhanh chóng tràn ngập, mùi khét nồng nặc.

Lờ mờ, một mảnh tối đen, chỉ nghe thấy những tiếng thét chói tai.

Cửa ra bị chặn, bọn họ không biết đằng trước xảy ra chuyện gì, nhưng đám người hỗn loạn làm cho bọn họ không thể nào đi về phía trước!

Tước ôm chặt Tường Vi, càng lúc càng có nhiều người đổ về phía cửa ra, “Chết tiệt, đừng có đẩy cô ấy!”

Anh ôm chặt cô quát lên, mặc dù có bốn hộ vệ vây quanh đưa bọn họ tiến về phía trước, nhưng đám người hốt hoảng mãnh liệt như nước lũ, không ngừng xô đẩy bọn họ!

Móc bật lửa trong túi ra, trong bóng tối có chút ánh sáng.

“Á...” Tường Vi kêu lên, trong lòng đột nhiên lo lắng kinh khủng! Đứa bé trong bụng có lẽ đã bị kinh sợ, hơi đau. Cô cắn chặt răng không dám lên tiếng, nếu như tối nay không phải là cô đòi tới xem ‘Moulin Rouge’, thì đâu có gặp phải chuyện này, làm liên lụy Tước và đứa bé ...

“Đừng sợ, anh sẽ không để em gặp chuyện! Tin anh!” Tước như thấy rõ nỗi sợ hãi của cô, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi hột, ôm chặt sống lưng cô, dùng thân thể bảo vệ cô và đứa bé, không cho phép cô có nửa điểm không may!

“Ừ ...” Ôm chặt eo Tước, Tường Vi núp trong ngực anh bước đi, khó khăn tiến lên trong dòng người!

Hộ vệ hộ tống Tước và Tường Vi đi về phía trước, bị dòng người đông đúc không ngừng đẩy ra, chỉ nghe thấy những tiếng thét chói tai thi nhau vang lên, dòng người bị một thứ gì đó đẩy ra.

“Tước, Tường Vi ... Là các người sao?”

Một giọng nói khàn khàn truyền tới, bọn hộ vệ giơ cái bật lửa nhìn về phía âm thanh, Tước nhìn một cái đã thấy Mỹ Nhi ở cách đó không xa, bị bầy người vây quanh, trong tay cô ta cũng thắp một cái bật lửa, quần áo đẹp đẽ giống với lúc biểu diễn khi nãy, im lặng nhìn Tước.

Tường Vi cũng đã nhìn thấy Mỹ Nhi, trong lòng lo lắng hơn.

“Thật sự là các người?” Mỹ Nhi nở nụ cười kinh ngạc, ánh mắt phát ra thứ ánh sáng tinh ranh, “Tôi quen thuộc chỗ này, hai người đi theo tôi, tôi đưa hai người ra ngoài!”

Tước khẽ nhíu mày, có chút nghi ngờ nhìn Mỹ Nhi một cái.

“Tiên sinh, chúng ta đi cùng cô ta sao? Sắc mặt phu nhân không được tốt, chỗ này quá đậm mùi khói.” Hộ vệ tốt bụng đề nghị, hoàn cảnh hiện trường lúc này không cho phép họ lưỡng lự lâu, biện pháp duy nhất trước mắt là nhanh chóng đưa tiên sinh và phu nhân ra ngoài.

Tước ôm Tường Vi trong ngực, nhớ lại chuyện Mỹ Nhi một lòng say mê Tước, lòng đề phòng của anh hơi giảm đi, nặng nề gật đầu một cái, bảo hộ vệ đi theo Mỹ Nhi, trong đám người chen chúc lẫn nhau, họ dò dẫm bước đi ...