Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 435: Lau súng, đừng cướp cò

“… Anh và cô em, em nhớ là lần đầu tiên gặp anh và cô ta, là ở trong hành lang… các người…. rất thân mật…”

Một màn kia là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhau, hôm nay nhớ lại, lòng cô vẫn thấy nhói đau, anh từng có biết bao nhiêu phong lưu, cô không dễ dàng quên được!

Anh ngưng mắt, ý vị sâu xa nhìn Tường Vi một cái, cười khẽ ra tiếng, “Nếu khi đó anh mà biết sẽ gặp em trong cái hành lang ấy, anh nhất định sẽ cầm một bó hoa tươi chờ em xuất hiện.”

Lời anh tràn đầy đùa cợt, không khỏi chọc cười Tường Vi, thì ra người đàn ông lạnh lùng này cũng có một mặt hài hước như vậy, cô tưởng tượng ra bộ dáng anh cầm một bó hoa tươi đi lại trong hành lang chờ đợi, si ngốc bật cười ___

“Ha ha ha… Hắc đại nhân, anh mà cũng biết nói đùa sao? Một năm kia em mới có 10 tuổi, cho dù anh muốn trâu già gặm cỏ non, khi đó em cũng hơi bị bé quá đi, anh nghĩ là một bó hoa tươi liền thu mua được một đứa bé sao? Nếu như năm em 10 tuổi có thể biết trước cuộc đời về sau, thì ngày đó, em nhất định sẽ núp vào trong góc, không xuất hiện trước mặt anh!”

Cô nói đùa, lại làm anh nghiêm túc lại.

Đúng vậy, nếu biết trước, gặp một người, từ đó về sau cuộc sống sẽ là một vở bi kịch, ai mà chẳng vội vàng né tránh?

Tước thở dài một tiếng thật khẽ, trong con ngươi dịu dàng gần như muốn hòa tan dung nhan tuyệt sắc của cô vào trong đó, anh si mê cô, có lẽ là ngay từ lúc đứng trên ban công cầm ống nhòm rình xem cô, đã yêu cô.

Nhìn cô khẽ hạ mí mắt, anh nói tiếp:

“Năm đó thật sự là anh đã lợi dụng cô em, khi đó cô ta si mê anh, thật sự có thể dùng hai chữ ‘điên cuồng’ để hình dung. Bất kể anh bảo cô ta đi làm cái gì, cô ta đều ngây ngốc đi làm, cho dù bán đứng nhà họ Thẩm, cô ta cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, tưởng là chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh là sẽ được ở cùng với anh. Nhưng mà, cô ta không khỏi ngây thơ tới mức đần độn, làm sao anh lại có thể đi coi trọng một người phụ nữ họ Thẩm?”

Tường Vi không khỏi phùng má, bất mãn nhìn anh chằm chằm, cô cũng là phụ nữ họ Thẩm đấy!

“Ha ha, dĩ nhiên em là ngoại lệ duy nhất.”

Anh nhếch miệng, hiền hiền cười một tiếng, má lúm đồng tiền nhàn nhạt làm cho anh tuấn tú như ánh mặt trời, nụ cười quả thực là vũ khí lợi hại nhất, đáy lòng Tường Vi run lên, đã sớm bị nụ cười ấm áp này thu phục. Hoàng tử Troy… Thân thể cô dường như hơi bay bổng, như lại lần nữa nhìn thấy nụ cười ấy khi anh ở Paris, làm cho người ta không nhịn được mà đắm chìm…

“Cô em, nhất định là hận thấu anh!” Tường Vi từ từ cau mày.

“Đúng thật, cô em là một người rất cố chấp, có lẽ còn hơn cả anh. Nếu cô ta không chiếm được, thì chắc chắn sẽ hủy diệt. Nhưng đối với cô em, anh không thấy thẹn với lương tâm. Anh từng cho cô ta một khoản tiền làm bồi thường, nhưng cô ta không chịu, còn ép anh cưới cô ta, thậm chí vác dao đâm bị thương những người phụ nữ có quan hệ ngắn ngủi với anh, cô ta giống như một kẻ điên khùng biến thái cuồng, cả ngày vây lấy anh, không để anh yên thân, không còn cách nào khác, anh mới tố giác chuyện của cô ta, sai người tố cáo cho cô ta đi tù.”

Anh gật đầu một cái, đối với cô của Tường Vi, anh không dám hy vọng mình sẽ được tha thứ, dù sao anh vốn dĩ không chấp nhận được cái cách làm người của cô ta.

“Thì ra … cô ấy từng yêu anh như vậy…” Cô hơi bị giật mình, cô cho là cô mình hận anh, chỉ vì cô ta đã bị anh ban cho 10 năm lao ngục. Thì ra là cô ta từng si tình với anh như vậy, yêu sâu đậm, thậm chí là… điên cuồng!

“E hèm, ghen sao? Không biết có bao nhiêu người phụ nữ yêu anh tới mức không ngừng được!”

Anh bĩu môi, khẽ cười, người nào thích anh anh cũng không để trong mắt, duy chỉ có người phụ nữ bé nhỏ trước mắt này, một câu ‘em yêu anh’ không lên lời đã làm cho anh thần hồn điên đảo, thậm chí mất hai chân vì cô cũng can tâm tình nguyện!

“Tỏ vẻ! Cũng không biết có bao nhiêu người phụ nữ hận anh không kịp!” Tường Vi khẽ cau mày, không dám khen tặng sự tự luyến và tự phụ của anh.

“Tất nhiên, hận anh cũng là bởi không chiếm được anh mà thôi.” Anh kiêu ngạo nhíu mày, “Thế gian chỉ có một Hắc Diêm Tước, anh ấy lại không biết thuật phân thân, mỗi ngày phải lo lắng cho một người phụ nữ ngu ngốc muốn chết đã đủ bận rộn, sống với đứa trẻ không thành thật, lúc nào cũng hô hào muốn rời đi, chỉ thấy mỗi một người có gương mặt nghiêng giống Hắc Diêm Tước đã nghi ngờ anh ấy và người phụ nữ khác làm tình trên xe, chậc chậc, làm tình trên xe, ừhm, nghe thấy cũng không tồi, chờ khi em ‘rảnh rỗi’ nhất định phải kéo em cùng nhau đi thử một phát mới được!”

“Cái … cái gì, ai muốn thử với anh chứ….”

Tường Vi bị anh chế nhạo mặt mũi đỏ bừng, rồi lại không nhịn được cong miệng cười, cô thích nhìn nụ cười của anh, lần thứ nhất ở Paris, suốt đời này cô sẽ không quên được nụ cười của anh…

Hắc Diêm Tước nhìn vẻ mặt mỉm cười si ngốc của Tường Vi, tròng mắt đen tối tăm hiện lên ánh sáng dịu dàng, nắm chặt tay cô, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác ấm áp, đây chính là hương vị hạnh phúc sao?

Anh tự tay nhẹ nhàng vén sợi tóc phất phơ trên trán cô, gò má trẳng trẻo hồng hào cực kỳ cuốn hút, cô là duy nhất của anh, là người duy nhất xông vào nội tâm anh. Y như một đóa anh túc có độc, chậm rãi nảy mầm trong lòng anh, dần dần cắn nuốt cả trái tim linh hồn, khi quay đầu lại, mới phát hiện đã sớm bị cô gieo độc tự lúc nào.

Cô không biết, khóe miệng cô nở nụ cười nhàn nhạt, đã bao nhiêu lần làm cho cõi lòng anh mê muội.

“Biết không, trong quá khứ mỗi lần thấy em vô tội như vậy, anh luôn tự nói với mình, không thể mềm lòng với em, bởi vì mỗi một người nhà họ Thẩm không thể có tư cách sống vui vẻ! Nhưng càng ngày em càng biết cách cười trước mặt anh như thế nào, nụ cười đó như châm chọc anh có bao nhiêu nực cười, bởi vì bất kể anh có làm em tổn thương tới thế nào, hành hạ em tới thế nào… khóe miệng em vẫn luôn luôn mỉm cười, như đang nhạo báng anh, cho dù có cố gắng bao nhiêu, em vấn sẽ sống vui vẻ, chuyện này làm anh thấy khổ sở… anh thừa nhận, anh rất ích kỷ, anh không muốn thấy bất kỳ một người nhà họ Thẩm nào được cười!”

“…” Độ cong nơi khóe môi Tường Vi run run càng lúc càng lớn, như bầu trời thoáng đãng làm người ta phải kinh ngạc, “Em cũng không phải là cười nhạo anh đâu, chỉ là mỉm cười có thể làm cho em trở nên kiên cường hơn, đối mặt với một kẻ như ác ma là anh, khóc thút thít sẽ chỉ làm em càng thêm mềm yếu, anh có thể khống chế mọi thứ của em, nhưng không thể nào khống chế em mỉm cười từ trong lòng, đó là khát vọng với cuộc sống, khát vọng và ước mơ với hạnh phúc, anh hiểu….”

“Là nụ cười của em, đã cảm phục anh. Làm cho anh không nhịn được muốn nói với em những chuyện cũ không chịu nổi này. Vì em thật sự là thiên thần của anh…” Tước kích động, không nhịn được nghiêng người về phía trước, cúi xuống hôn cái trán mịn màng của Tường Vi.

Tường Vi cảm thấy hơi ngứa, khẽ cười. Cái hôn khẽ khàng từ từ dời xuống bên mặt cô, ánh mắt Hắc Diêm Tước có một cuồng thâm mờ nhạt mệt mỏi, nét dịu dàng trên mặt có chút mệt mỏi uể oải, có lẽ do vết thương đạn bắn, vừa mới tỉnh lại lại nghe được cô đang trên giường bệnh, bây giờ ông trời bắt đầu trừng phạt anh sao?

“Anh bị thương, không nghỉ ngơi cho tốt đi! Em không sao rồi, không cần lo cho em.” Cô đau lòng anh mệt mỏi, vuốt vuốt cái cằm đầy râu ria của anh, “Vết thương, còn đau không anh?”

Anh lắc đầu một cái, cả người tựa vào bên giường, thì thầm, “Đau lòng, bị một người phụ nữ không ngoan ngoãn nghe lời dưỡng thai làm cho tức giận rồi.”

Tường Vi cười yếu ớt không nói gì, cảm giác sự mệt mỏi của anh càng lúc càng thêm lên, nằm bên giường cô, anh ngủ thiếp đi rất nhanh. Mặc dù muốn lay tỉnh anh, việc này có lẽ hơi ảnh hưởng tới vết thương của anh, nhưng lại không nỡ.

Ánh sáng ấm áp bên ngoài dọi vào song cửa sổ, chiếu lên hai con người trên giường, tạo ra một vầng sáng dịu dàng, có lẽ đây chính là hạnh phúc…

Nghỉ ngơi mấy ngày, Tường Vi đã có thể xuống giường hoạt động chung quanh.

Mặc dù vết thương của Hắc Diêm Tước còn đeo băng, nhưng người đàn ông sắt đá này đã bắt đầu đi làm trở lại như bình thường rồi. Chỉ là đi về đều có hộ vệ đi theo, tránh việc ngoài ý muốn xảy ra thêm lần nữa.

Bọn họ trải qua lần này, cảm giác càng ăn nhập với nhau, hai kẻ chưa bao giờ yêu đương, gần đây càng lúc càng thích dính lấy nhau.

Tường Vi lẳng lặng ngồi trong phòng ăn, trên bàn đã bày mấy món ăn tinh xảo ngon tuyệt.

Người đàn ông ưu nhã ngồi phía đối diện, mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh xám, không biết là do quần áo cao cấp hay là do khí thế của người mặc xuất chúng, cả người anh như tản ra thứ thế nhân trung long phượng làm cho người ta không thể không mở mắt mà nhìn.

Đã từng, trong căn phòng ăn hào hoa này, anh nặng nề nhục nhã cô ngay trước mặt người dưới, để lại một nỗi ám ảnh mờ nhạt. Hôm nay anh muốn đền bù lại những thương tổn trong quá khứ, đã trang hoàng lại toàn bộ lâu đài một lần nữa, nơi này như được sống một kiếp khác, phong cách trang hoàng cổ điển nhã nhặn tôn lên tính tình dịu dàng an tĩnh của cô, đèn thủy tinh phát ra ánh sáng rực rỡ, làm căn phòng ăn đẹp đẽ như trong mơ. Làm cho cô cảm nhận được hương vị hạnh phúc.

Hắc Diêm Tước giống như một thiếu niên đang rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt, không ngừng hỏi thăm cô, món ăn như thế nào, hỏi han ân cần, mặc dù vẫn nói không biết tình yêu chân chính là như thế nào, nhưng mà giờ phút này, anh rất hưởng thụ sự ấm áp và yên bình, đối với Tường Vi, cũng nguyện ý bỏ ra chân tình của mình!

Reng reng reng!

Một chuỗi tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt bầu không khí hạnh phúc đang lưu động, người giúp việc nhận máy nói chuyện một lát, lập tức bước tới, còn chưa kịp cất lời nói gì, đã bị Hắc Diêm Tước không vui quát lên, “Kẻ làm làm mất hứng như vậy chứ, bảo anh ta lần sau thì gọi vào máy trong thư phòng tôi đi.”

“Ây, tiên sinh, cuộc điện thoại này là tìm Tường Vi tiểu thư.” Người giúp việc hơi ngần ngại trả lời.

“Của tôi sao? Ha ha, vậy để tôi tới nghe thôi.” Tường Vi mỉm cười liếc Hắc Diêm Tước một cái, ý bảo anh bình tĩnh chớ nóng nảy, nhận lấy điện thoại từ tay người giúp việc___

“Alo, tôi là Tường Vi, xin hỏi ngài là…”

“Tường Vi, anh là Triết đây.”

“Triết sao?” Tường Vi ngạc nhiên, giương mắt nhìn vẻ mặt Hắc Diêm Tước, quả nhiên, sắc mặt anh đã lập tức hắc ám đi.

“Ha ha, bây giờ nói chuyện có tiện không? À mà… anh ấy đang bên cạnh em?” Giọng nói Triết có chút cứng rắn, giống như không muốn nhắc tới người kia.

“Vâng, anh Triết nói đi ạ.” Tường Vi cẩn thận từng li từng tý quay đầu, không muốn làm cho Hắc Diêm Tước hiểu lầm, lần trước anh bị bắn, mặc dù Tước hoài nghi là Triết làm, nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không muốn tin rằng Triết lại làm ra chuyện độc ác như vậy.

“Có nhớ chuyện lần trước anh nói với em không? ‘Ny Thường’ của bọn anh sẽ khai trương cửa hàng vào ngày mai, có thể mời em tới cắt băng khai trương không? Em biết đấy, em từng là người phát ngôn cho ‘Ny Thường’, anh nghĩ em vẫn có sức hút, có thể giúp anh không, Tường Vi?” Triết ở đầu bên kia đường dây nói rất là chân thành, hiền hòa giống hệt như ngày trước, chỉ là đã ít đi sự si mê, nhiều thêm sự khách khí.

“…” Tường Vi do dự mấy giây, im lặng đưa mắt nhìn vẻ mặt Hắc Diêm Tước, có hơi tối tăm đáng sợ, nhưng cô vẫn luôn luôn áy náy với Triết, nếu không phải vì Triết quá yêu cô, cũng sẽ không rước lấy thất bại thảm hại, hít sâu một hơi, Tường Vi nhắm mắt lại, lờ đi ánh mắt lấp lánh Hắc Diêm Tước quăng tới, “Vâng, được ạ.”

“Vậy thì tốt quá, ngày mai anh phái người tới đón em nhé.”

“Ấy, không cần đâu, ngày mai em sẽ gọi lại cho anh, được không?” Cô không định cho Hắc Diêm Tước biết chuyện này, dù sao cũng chỉ là cắt băng khai trương, hẳn là không có bao nhiêu vấn đề, cô không muốn làm cho hai anh em hiểu lầm sâu hơn.

“Vậy cũng được, anh sẽ chờ điện thoại của em.”

“Vâng, bye anh.”

Vội vàng cúp điện thoại, trả nó lại cho người giúp việc,Tường Vi ngồi thẳng người, mỉm cười dịu dàng với Hắc Diêm Tước, “À, không có chuyện gì quan trọng đâu, ăn cơm đi, ừhm, thức ăn mùi vị không tệ.”

Hắc Diêm Tước khoanh tay trước ngực, thực tế là cô cố ý tránh anh, từ khi cô nghe điện thoại, anh đã duy trì tư thế này, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi, đôi mắt đen như mực phun ra lửa giận không vui, mấp máy đôi môi, anh khạc ra ba chữ, “Thẩm Tường Vi!”

Ý vị uy hiếp rất đậm, cuộc điện thoại này anh chỉ nghe được hai chữ ‘Triết sao?’, sau đó liền thần thần bí bí không biết là nói những gì, cô muốn giấu giếm anh chuyện gì?

“À… sao vậy? Một người bạn bình thường thôi mà.” Giọng Tường Vi mềm nhũn có chút yếu đuối, có lẽ ngày mai có cơ hôi, cô sẽ tìm Triết nói chuyện một chút.

“Đáng chết, em muốn lừa gạt anh điều gì? Cuộc điện thoại này có phải là của Triết không?” Anh tức giận chính là đã mất công dạy bảo cô, phải học cách tin tưởng anh, nhưng bây giờ, cô không tin tưởng anh làm anh rất nóng nảy!

“Anh bình tĩnh trước đã, nếu thật sự là Triết, anh định sẽ làm gì? Lần trước vết thương bị đạn bắn, anh chắc chắn là anh ta thuê người làm sao? Tước, cho dù nói như thế nào đi nữa, Triết cũng là em trai anh, huống chi mẹ anh đã mất, anh ta nhất định cũng rất khổ sở, có Mỹ Nhi bên cạnh anh ta, anh cũng mong em trai mình có được hạnh phúc, đúng không?”

Tường Vi thử cố gắng nói đạo lý với anh, mặc dù cô không thích Mỹ Nhi cho lắm, nhưng thật sự Triết cũng cần có một người bạn, cô mong thấy anh được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.

“Hạnh phúc? Cậu ta luôn hạnh phúc từ nhỏ tới lớn, không phải sao? Kẻ chỉ điểm cho người ám toán anh lúc trước không chắc chắn là do nó tìm người làm, nhưng mà anh tuyệt đối không thể phớt lờ. Nghe đây, cậu ta ở chung một chỗ với ai anh không quan tâm, hạnh phúc của anh cậu ta cũng đừng có xen vào, nhưng còn em, anh phải quản!”

Anh rống to, người giúp việc cũng bị tiếng rống giận dữ của anh làm cho kinh hãi.

“… Anh nói chuyện có lý một chút có được không? Nếu như anh luôn giống như quá khứ, khư khư cố chấp, em sẽ không sao thở được! Em có tự do của mình, hơn nữa Triết có như thế, cũng là do một tay anh tạo thành. Anh nói đúng, anh ta từ nhở tới lớn đều hạnh phúc, nhưng đừng quên, sự xuất hiện của anh đã phá hỏng hạnh phúc của anh ta.”

Tường Vi có hơi ảo não, người đàn ông này tính tình vẫn xấu y như quả bom, lúc nào cũng có thể nổ tung.

“Đó là nó đáng đời thôi! Nó không oán trách người khác được!” Tước vẫn là như vậy, anh luôn máu lạnh, thiên hạ này trừ Tường Vi ra, không có người nào khác khiến anh thương hại hay đồng tình.

“Anh… thật xin lỗi, em không làm sao ăn tiếp với anh được nữa.!”

Tường Vi giận tới mức hai má đỏ bừng, dằn bát đũa xuống, nhanh chóng biến mất khỏi phòng ăn.

Người đàn ông này sao vẫn máu lạnh vô tình như vậy chứ? Cô vừa mới cảm nhận được chút xíu ấm áp của anh, tại sao với chuyện của Triết, anh luôn không bỏ qua được vậy?

Trở về phòng, tắm, thay quầo áo.

Mặc dù đóng cửa, cảm giác cánh cửa lúc nào cũng có thể bị đẩy ra, Tường Vi quay đầu lại, không thấy gì cả. Nhỏ giọng thở dài, phòng ăn không vui, làm cho cô không sao bình ổn tâm tư, cẩn thận ngẫm lại chuyện của Triết.

Người ngồi trong xe Porsche đó rất giống Tước, người đàn ông đó sẽ là Triết sao?

Quả nhiên nghe thấy tiếng động chỗ cửa, Tường Vi không kịp mặc áo ngực vào, đã vội vàng khoác ảo ngủ lên, Hắc Diêm Tước đẩy cửa đi vào, nhìn dáng vẻ hoảng hốt vội vàng của Tường Vi mà không nhịn được cười.

Tường Vi cũng biết hành động này của mình vô dụng mà ngu ngốc, dù sao từng bộ phận trên thân thể cô đều đã bị anh xem hết rồi? Nếu như anh muốn, anh hoàn toàn có thể lột sạch cô ra từ từ xem xét…

Nhưng nụ cười của anh làm cho cô kinh ngạc, cô nghĩ rằng ít nhất thì anh sẽ hung thần ác sát xông tới, nhưng không ngờ anh chỉ mỉm cười.

Tường Vi bất đắc dĩ thở dài, im lặng không chịu nói gì, giống như vẫn còn đang tức giận vì một màn vừa rồi trong phòng ăn.

Tước tới gần chỗ cô, Tường Vi ấm áp, hơi thở phái nữ bao phủ toàn bộ khứu giác của Hắc Diêm Tước.

Vươn tay, theo bản năng tóm lấy hông cô, sau đó, cố ý dùng giọng nói trầm thấp nói ra những lời mê hoặc, “Vì trừng phạt mới rồi anh không cẩn thận phát hỏa, hiện tại bản đại nhân đặc chuẩn cho em tới dập lửa, ra vẻ trừng phạt anh! Tới đây đi, hôn anh, người phụ nữ nhỏ!”

Thân thể khẽ dùng sức, ôm cô vào lòng, bờ môi không kiềm chế được mà hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô, một đường triền miên, trượt trên da thịt mềm mượt của cô, vừa bắt đầu đã si mê. Đầu lưỡi nóng bỏng gần như tham lam mút vào từng tấc da thịt anh chạm tới, hơi thở nóng nảy gần như khiến Tường Vi run rầy hỗn loạn.

Ngón tay thon dài có lực, không tốn chút sức lực nào xóa bỏ lớp áo ngủ ngăn cách trượt vào bên trong, dùng sức nắm lấy bầu ngực đẫy đà, nhào nặn ra một hình trái tim căng phồng, đầu ngón tay chuyển động cực kỳ kiên định, không ngừng kích thích…

“Ây… ưhm…”

Gần như chỉ trong một giây, cả người đã rơi vào tay anh, Tường Vi kinh ngạc, phản ứng chạy trốn còn chưa kịp triển khai, ngực bị anh nắm hơi đau… nào có người đàn ông nào tới nói xin lỗi như anh vậy?

Tay anh, không ngừng đè ép ngực cô, kích thích dây thần kinh cảm xúc của cô, cơ thể theo những tiết tấu kích thích của anh mà không ngừng phản ứng….

Môi bị anh mút vào, liếm cắn… tay Tường Vi xiết tay Hắc Diêm Tước thật chặt, không biết là đẩy hay là kéo…

Ngực áo bị phanh cả ra, sau đó đôi môi nóng rẫy phủ lên một bên đẫy đà, mút vào… dùng lực rất mạnh mút vào… đau đớn hòa vào vui sướng khổng lồ…

“Anh … anh cái tên này, nào có ai nói xin lỗi như vậy….”

Tường Vi hơi thở ngập ngừng thốt ra, muốn kéo lại áo tắm che ngực đi, lại bị anh cưỡng chế hất ra, nụ hôn của anh vẫn dịch dần xuống dưới, sau đó nửa ngồi trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn bụng cô, bụng cô đã hơi gồ lên, cứ như có thể cảm nhận thấy bên trong có một sinh mệnh bé nhỏ, đang cố gắng lớn lên.

Nụ hôn này nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho Tường Vi bị nhột phải tựa vào góc tường phát ra tiếng nức nở khẽ khàng như khóc, “… ưhm….uh…”

Người đàn ông giảo hoạt này, rốt cuộc là ai đang trừng phạt ai đây?

Hắc Diêm Tước đột nhiên đứng lên, nhanh chóng cởi quần dài ra… Tường Vi tựa cả người lên bức tường, luống cuống nhìn ạnh, ánh mắt hồng thuận trong suốt sáng như sao, khẽ cắn môi, làm cho anh không có cách nào nhẫn nại hơn được nữa, một khi lửa bốc, máu huyết cũng hưng phấn tụ tập về cái chỗ giữa hai chân… toàn thân nó như no máu mà thực to lớn, căn bản là chẳng có thứ gì ngăn được quyết tâm kiên định của anh.

Mẹ nó, nhịn quá lâu, eo người phụ nữ này thật mảnh, thật mềm, anh không ngờ mình sẽ lau súng cướp cò, vừa chạm vào đã cháy, vừa nãy anh sợ lửa giận của mình dọa cô sợ, vốn định hôn cô một chút cho cô bớt nóng giận, lại không nghĩ rằng, đã bắt đầu là không dừng lại được.

Thật là một tiểu yêu tinh! Anh khẽ nguyền rủa, khom lưng xuống bế cô lên, cẩn thận đặt lên giường, đang khi anh gấp áp không chờ nổi nữa định áp lên ___

“Đừng đè lên đứa bé!” Tường Vi dùng sức cắn môi, hé miệng thở.

Giống như đang cháy bị dội băng… ào ào dội tỉnh cảm giác lửa nóng của Hắc Diêm Tước, anh nhẫn nhịn nhìn Tường Vi, khuôn mặt anh tuấn vì đè nén mà vặn vẹo khổ sở… thân thể vẫn còn hơi coquắp… hai người trong một tư thế rất mập mờ ở im đó.

“Là em cố ý! Đáng chết, đây tuyệt đối là anh tự trừng phạt mình!”