Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 393: Người phụ nữ có thai (1)

“Bởi vì cô gái kia nói… nói…” Mợ Hắc lóe lên suy đoán

“Nói gì?” Hắc Diêm Tước càng cau mày chặt hơn, buông đũa, lấy khăn giấy lau khóe miệng một cái, chờ mợ Hắc nói, vẻ cau có như muốn nói… mợ Hắc, tốt nhất chuyện mà bà sắp chuyện nói ra không phải là chuyện nhỏ, nếu không, làm hỏng nhã hứng khó có được vào buổi sáng của anh, anh tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng!

“Cô ta nói… mang thai đứa bé của tiên sinh!”

Mợ Hắc vừa mới dứt lời, cả phòng ăn lập tức im lặng như tờ, không khí ngưng trọng!

Tường Vi xiết chặt đũa trong tay, hơi run một cái, tim đập rất mạnh, cô không sao giải thích được cái cảm giác cuồn cuộn đau khổ trong lòng mình, cố đè lại kích động muốn nôn mửa, chiếc đũa bị cô xiết đã hằn dấu vào lòng bàn tay.

“Vớ vẩn!”

Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa hai chữ, một phát ném ngay khăn giấy trong tay xuống, nhanh chóng đứng lên, không nói thêm một chữ, vội vàng ra khỏi phòng ăn.

Sau đó mợ Hắc cũng đi theo.

Phòng ăn lớn như vậy, chỉ còn lại hai người Tường Vi và Tiểu Trạch.

“Mẹ, mang thai đứa bé nghĩa là sao ạ?” Tiểu Trạch còn đang nhai sợi mì trong miệng, mơ hồ hỏi, có vẻ như chuyện này chẳng hề ảnh hưởng tới cảm xúc ăn uống của nó.

“Ọe…”

Rốt cuộc thì Tường Vi không nhịn nổi, đẩy ghế ra, chạy thật nhanh vào toilet, nôn ra!

Ôm bồn rửa mặt, thức ăn trong dạ dày cuồn cuộn dâng lên, cùng với cảm giác buồn nôn dữ dội, tất cả đều tuôn ra ngoài. Mỗi một lần ói, mặt mũi cô càng tái nhợt hơn.

Ói tới mức nước mắt ứa ra, ói tới kiệt sức, mở vòi nước, cô liều mạng vã nước lên mặt…

“Mẹ?! Tiểu Trạch sợ hết hồn, sau đó bám theo, nhìn mẹ cúi xuống bồn rửa mặt không ngừng vã nước, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nhăn lại, “Mẹ, mẹ bị bệnh sao?”

Nghe thấy giọng Tiểu Trạch, Tường Vi vội vàng tắt vòi nước, thở hổn hển, vươn tay lấy một chiếc khăn lông lau mặt, soi gương hít thở thật sâu mấy cái, sau đó quay đầu, nhẹ giọng nói với Tiểu Trạch: “Mẹ không sao, bảo bối đừng lo lắng, nào, chúng ta tiếp tục ăn sáng!”

Cô ngồi xổm xuống ôm lấy con trai, Tường Vi đi ra khỏi toilet, trên tóc còn vương nước, Tiểu Trạch dịu dàng thay mẹ lau những giọt nước kia, “Mẹ, thấy không thoải mái thì phải nói cho Tiểu Trạch biết nhé, Tiểu Trạch là đàn ông, phải bảo vệ phụ nữ.”

Tường Vi bật cười yếu ớt, ôm chặt cơ thể bé nhỏ của con trai, hít thật sâu một hơi mùi sữa thơm trên người cậu bé, một nỗi khổ sở lẫn cảm động làm lòng cô đắng ngắt…

Có lẽ trên thế giới này, người cô yêu nhất có lẽ sẽ chỉ có con trai thôi, Hắc Diêm Tước là cái quái gì chứ?

Coi như khi còn trẻ cô dại dột không hiểu chuyện, gửi tim lầm người đi, dù sao anh cũng có bao nhiêu là phụ nữ, không phải sao?

“Tước, Tước!”

Hắc Diêm Tước vừa mới xuất hiện ở cửa chính, đã nghe thấy một chất giọng thanh thúy la lên.

Nhăn mày, anh không vui khoanh tay trước ngực, con mắt bén nhọn khóa chặt vào cô gái thanh lệ đang bị bảo vệ chặn ở cửa ra vào.

“Tước, anh bảo bọn họ buông em ra đi!” Cô gái thấy Hắc Diêm Tước tới, lập tức vui vẻ ra mặt, vẫy tay, thật sự coi người đến là cứu tinh.

Hắc Diêm Tước ám chỉ bảo bọn họ buông cô gái ra, nhìn cô ta một cái, ngay sau đó xoay người, đi vào trong đại sảnh.

Sau khi lấy lại được tự do, cô gái lập tức xách hành lý chạy theo, thân mật khoác tay Hắc Diêm Tước, cười hi hi nói, “Tước, thấy em đến anh không thấy vui sao? Người ta thật muốn có thể nhanh chóng cùng anh sinh hoạt như người một nhà, cho nên sáng sớm nay đã chạy tới đây, chẳng lẽ thấy em anh không thấy vui sao?”

Cô ta chính là kẻ nửa tháng trước Hắc Diêm Tước đã gặp trong quán rượu, kẻ có dung mạo giống Nhã Ca như đúc – Niệm Tư.

Đối với hành động thân mật của Niệm Tư, Hắc Diêm Tước cũng không kháng cự, mặc cho cô ta lôi kéo, chỉ nhíu mày, “Tôi đã bảo, đừng có mà tùy tiện tới tìm tôi, với lại cô đã nói những gì với người giúp việc của tôi? Đúng là vớ vẩn!”

“Người ta đâu có chứ… vốn người ta đang có mang…!” Nhạc Niệm Tư bĩu môi, càm ràm vài câu, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười thật tươi, “Ôi, Tước, phòng ốc trong nhà anh thật là đẹp đó! Thật sự là rất đẹp!”

Cô ta vừa nói, vừa nhìn đông nhìn tây nhìn hết mọi cảnh trí trong ngoài, dáng vẻ hô hoán nhảy nhót bị Hắc Diêm Tước một câu quát cho ngừng ngay, “Có thai thì biết điều đi, đừng có chạy nhảy lung tung!”

“Vâng, tuân lệnh!” Nhạc Niệm Tư tính tình trẻ con, sau đó le lưỡi một cái, rúc vào trong cánh tay mạnh mẽ của Hắc Diêm Tước, cùng nhau đi vào trong đại sảnh.

Mợ Hắc lặng lẽ theo sau, nghe bọn họ trò chuyện mà kinh ngạc, thật là không thể tưởng tượng nổi, cô gái này thật sự mang thai đứa bé của tiên sinh?

Vậy… con nha đầu Tường Vi và đứa con trai kia thì tính là cái gì?

Con nhóc trước mắt có vẻ cũng không phải là một kẻ dễ bắt nạt, trời đất, nhìn bộ dạng cô ta quát tháo nhân viên bảo vệ lúc nãy, xem ra cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu!

Con bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngay cả người từ trước tới nay không thích người khác tới gần như tiên sinh, cũng không hề ngăn cản hành động thân mật của cô ta, mặc dù biết rằng tiên sinh có rất nhiều đàn bà, nhưng con nhóc này, thế mà có gan tìm tới tận nhà họ Hắc!

“Mợ Hắc?”

Giọng nói trầm thấp từ tính từ phía trước vọng lại, cắt đứt suy nghĩ của mợ Hắc, bà ta vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng tiến lên, “Tiên sinh, xin hỏi ngài có điều gì sai bảo?”

“Đây là Niệm Tư, bà đi sắp xếp một căn phòng cho cô ấy, nhớ, tuyệt đối phải sạch sẽ thoáng đãng, trong phòng không được có bất kỳ vật thể có thể gây nguy hiểm nào, còn nữa, phòng của cô ấy cần có nhiều ánh sáng.” Hắc Diêm Tước nhỏ giọng nói, dư quang nơi đuôi mắt liếc nhìn phản ứng của Niệm Tư một cái, còn bồi thêm một câu, “Phòng khách là được rồi, Niệm Tư sẽ không ở lâu.”

“Vâng, thưa tiên sinh.” Mợ Hắc vội vàng gật đầu đáp lại.