Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 358: Anh là điều khiến tôi tức giận

Hắc Diêm Tước tức giận trợn mắt nhìn Triển Diệc Tường, nổi gân xanh, khắp người Tường Vi đầy gai thì ra là kiệt tác của nó.

“Triển Diệc Tường! Cũng không phải là lần đầu tiên mày chơi trò ném đá giấu tay này! Nghĩ lại vụ việc Doãn Chiếu Thiên bắt cóc Tường Vi năm năm trước, người đứng phía sau bày trò không phải là mày sao? Giờ lại dùng lại chiêu cũ, đẩy tội danh cho Tường Vi, trong cánh đàn ông, mày thật sự là thằng đê tiện nhất rồi đấy! Lại còn là em họ tao! Thật lấy làm xấu hổ vì mày.”

Triển Diệc Tường vô lại nhún nhún vai, “Không bằng không chứng thì đừn có ngậm máu phun người, thôi thì vu oan tôi cũng chẳng sao, nhưng mà làm cho vương tử điện hạ phải cùng chịu nhục, cái nón xanh này đội cũng không hay ho gì! Vương tử điện hạ, người phụ nữ như thế đâu phải ai cũng có thể đụng tới? Với lại có người hầu làm chứng, tận mắt thấy Thẩm Tường Vi cầm dao giết người, nhân chứng vật chứng xác thực, muốn chối cũng khó!”

“Không! Không phải là tôi! Tôi vốn không hề quen cô ta!” Cuối cùng thì Tường Vi cũng hiểu được dụng ý trong ánh mắt Triển Diệc Tường đêm đó! Người đàn ông này đáng sợ thật, cô thấy không nỡ thay cô gái kia, cảm thấy hận thay!

“Alva, ngài nghe rồi đấy, hung thủ thật sự đang đứng bên cạnh ngài, ngài muốn xử lý làm sao tôi đây cũng không nhúng tay vào, nhưng đừng có làm ảnh hưởng tới việc tôi đưa người đi!” Hắc Diêm Tước nói xong kéo Tường Vi đi___

“Quốc vương giá đáo!”

Một giọng nói vang lên trong đại sảnh, bọn cảnh sát rẽ thành hai bên, cung kính xếp thành hàng, cung nghênh đại giá của quốc vương!

Alva nhanh chóng bước lên nghênh đón, “Phụ vương, người đã tới!”

Hình như tới hơi chậm rồi, thế này thì thà không tới cho rồi. Alva thầm nghĩ, đột nhiên lại xảy ra vụ án này, làm anh ta nhất thời rối loạn, ý định cưới Tường Vi cũng bị đả kích, anh ta không biết nên xử trí như thế nào nữa.

Một ông lão đi từ phía ngoài đại sảnh vào, trang sức Ả-rập truyền thống, mặc dù thoạt nhìn đã đứng tuổi, nhưng bộ dạng tinh thần phấn chấn, không có vẻ gì là thân thể không khỏe cả.

“Alva, con diễn trò thế là đủ rồi đấy!” Quốc vương Saudi đi tới nói câu đầu tiên, là trách móc Alva.

“Phụ vương, Ý Đê Nhã đã chết! Bọn họ đang nghi ngờ là do con gái Hắc Diêm Tước gây ra, giờ con cũng vô kế khả thi (không có kế sách gì), vụ án này có hơi khó giải quyết, phụ vương ý người thế nào?”

Quốc vương Saudi chậm rãi ngồi lên ghế dựa, đôi mắt sâu xa quét khắp một vòng toàn trường, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Hắc Diêm Tước.

“Alva, lúc trước con đòi ta mang thứ kia tới, ta đã mang tới! Nghe nói đó là thứ con dùng để đổi lấy vương phi?”

Quốc vương Saudi khẽ mỉm cười, moi trong ví ra một hộp gấm nhỏ, ý tứ sâu xa nhìn Hắc Diêm Tước.

Quản nhiên, tầm mắt Hắc Diêm Tước lập tức bị cái hộp gấm nhỏ đó thu hút.

“Đúng, phụ vương, nhưng vì cô ấy có liên can tới vụ án nên…. Bọn họ phải đưa Tường Vi về điều tra, hôn lễ tạm thời bị hủy bỏ….”

“Alva, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để ngài đưa Tường Vi đi!” Bọn họ nói với nhau bằng tiếng Anh, Hắc Diêm Tước lập tức ngắt lời bọn họ, nắm bả vai Tường Vi, tỏ vẻ kiên quyết không chuyển!

Lông mày quốc vương Saudi cau lại, hoàn toàn không để lời uy hiếp của Hắc Diêm Tước vào mắt, đôi mắt nhìn Alva, giọng nói hơi buồn buồn, “Alva, con nói với người bạn kia của con đi. Cho con hai sự chọn lựa, thứ nhất, để cảnh sát đưa người phụ nữ kia đi, sau đó đuổi họ Hắc này đi! Thứ hai, đưa người phụ nữ này cho ta xử lý, hộp gấm này sẽ là của anh ta!”

“Tôi không đồng ý! Đây là sự lựa chọn quái quỷ gì vậy?”

Hắc Diêm Tước khẽ gầm! Nắm chặt tay Tường Vi, hận không thể mang cô ra ngoài ngay lập tức! Tự dưng ở đâu nảy ra một vụ án mưu sát, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh! Một đống cảnh sát tới, tình thế này cực kỳ bất lợi cho anh.

“Không đồng ý?” Quốc vương Saudi khẽ cười. “Alva, bảo cảnh sát bắt người!”

“…Dạ, phụ vương!” Alva không dám chống đối ý cha mình, chỉ lắc đầu một cái xin lỗi Hắc Diêm Tước, vội vàng nói với cảnh sát, “Đưa nghi phạm đi!”

“Vâng, vương tử điện hạ!” Ngay sau đó bảy tám cảnh sát xông lên bắt người.

Dưới tình thế cấp bách, Hắc Diêm Tước quát lớn: “Dừng tay! Quốc vương Saudi, ngài nói giao cho ngài xử trí, tôi muốn biết, ngài định sẽ xử trí cô ấy thế nào?”

Quốc vương Saudi cười nhạt một tiếng, dường như đã chắc chắn anh sẽ chọn lựa cái thứ hai, “Xử trí như thế nào sẽ do ta, tóm lại là sẽ không giết cô ta đâu! Anh nghĩ kỹ chưa?”

Không chờ Hắc Diêm Tước trả lời, quốc vương Saudi liền trao hộp gấm trong tay cho Alva, “Đưa cái này cho anh ta, giữ cô gái lại, đưa Hắc tiên sinh về nước!”

“Vâng, phụ vương!” Mặc dù Alva không hiểu ý cha mình, nhưng vẫn cung kính làm việc theo ý chỉ.

“Quốc vương Saudi, ngài đảm bảo sẽ không đụng vào một cọng tóc gáy của cô ấy chứ?” Hắc Diêm Tước hỏi một mạch, anh nhất định phải có được câu trả lời chắc chắn, nếu không, anh sẽ không buông tha!

“Đương nhiên!” Quốc vương Saudi mỉm cười gật đầu một cái.

“Được! Ngài là vua một nước, đã chịu hứa hẹn, tôi sẽ tạm chấp nhận tin ngài một lần!”

Hắc Diêm Tước lạnh lùng nói với quốc vương Saudi, sau đó hạ mắt nói nhỏ với Tường Vi, “Bây giờ cách tốt nhất là tạm thời giao cô cho quốc vương, còn tốt hơn là giao cho bọn cảnh sát kia!”

Tường Vi gật đầu một cái, trong mắt có nỗi lo lắng, cô nhìn chớp lóe trong đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của anh, không khỏi hỏi nhỏ: “Anh thật sự tin là tôi không giết người sao?”

Bày tay dịu dàng bưng khuôn mặt cô lên: “Đúng! Cô nhát như thỏ, chỉ biết tự sát, sao dám giết người?”

Một câu nói này làm Tường Vi vừa tức vừa buồn cười, nhưng mà lúc này cô không cười nổi, thở dài một cái: “Anh đi đi, không cần để ý tôi đâu, tôi tin là quốc vương và hoàng tử sẽ trả lại trong sạch cho tôi, thật ra sau khi tới đây, tôi đã học được một điều, anh có biết là gì không?”

Hắc Diêm Tước nhăn mày, người khác nhìn vào chỉ thấy đôi mắt tĩnh mịch của anh nhìn cô, có những tia dịu dàng không thôi, anh chạm vào gương mặt cô: “Là chuyện gì?”

Môi cô cong lên thành một đường cong xinh đẹp, “Là bình thản. Mà anh là điều khiến tôi tức giận, anh hiểu chưa?”

Ánh mắt cô hơi mơ hồ, điều này làm lòng anh căng thẳng lên: “Rốt cuộc thì cô đang nói gì vậy? Bình thản cái gì? Tức giận cái gì? Cô quên là năm năm trước cô nói với tôi cái gì rồi? Giờ cô lại nói tôi làm cô tức giận?”