Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 347: Bão cát (2)

“Thẩm Tường Vi!”

Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi lao vào trong sa mạc vàng rực, trái tim vọt lên! Chết tiệt, người phụ nữ này không muốn sống nữa hả? Nhìn bóng dáng cô bỏ chạy ngày càng xa khuất khỏi tầm mắt anh, váy cưới màu trắng tung bay làm cuốn lên một lớp cát vàng mỏng manh, trong sa mạc mênh mông tạo nên một vệt mờ, chạy như điên in xuống một loạt dấu chân, có nông có sâu, cô điên rồi…

“Đứng ngay lại cho tôi! Chết tiệt!”

Anh cũng không chịu hơn được nữa, mặc kệ những người phía sau đang quăng tới những ánh mắt tò mò, anh nhấc đôi chân thon dài, đuổi theo…

Tường Vi dùng sức chạy như điên, chân đạp lên cát mịn, lớp da chân đã hỏng, nhói đau, nhưng cô không ngần ngại…

Trong lòng dồn nén biết bao nhiêu buồn khổ trong bao nhiêu năm qua, những thù hận kia, những đau khổ kia, cô phải chạy như điên mới có thể giải tỏa ra, đôi con ngươi đẹp đẽ của cô dán chặt vào bầu trời bao la, sau lưng vẫn nghe được tiếng Hắc Diêm Tước la hét, âm thanh đó như ma như quỷ, anh càng gọi, cô càng muốn thoát khỏi… Không biết đã chạy bao lâu, giữa trưa nắng gắt, mồm miệng khô khốc, cô leo lên một gò cát, chợt cô nhìn thấy phía xa xa nơi chân trời dường như có một ốc đảo, xanh tươi mơn mởn mà cô chưa từng thấy qua, nước mắt chảy ra, là do cô đè nén quá lâu chăng?

Đang lúc cô chuẩn bị vượt qua gò cát để chạy về phía ốc đảo, chợt có một sức mạnh lôi cô xuống từ trên đỉnh gò cát___

“A…”

Trọng tâm không vững, vì sức mạnh kia, cô lăn lông lốc xuống chân gò cát, khuấy lên một chút bụi mờ….

“Khụ khụ khụ!”

Cuối cùng thì cô cũng lăn đến chân gò cát, Tường Vi ho khan không dứt, bên tai có một giọng nói trầm thấp….

“Khụ khụ! Cô muốn làm cái quái gì vậy? Cô ngu lắm, có biết đây là sa mạc không?”

Hắc Diêm Tước tóm lấy cơ thể cô, hung hăng rít lên, bởi vừa lúc nãy ôm cô lăn xuống, toàn thân anh cũng dính không ít cát.

“…Khụ khụ…” Tường Vi khó chịu ho khan, trừng mắt quát, “Không cần giả mù sa mưa! Dù sao từ nay về sau, tôi cũng là người của sa mạc, tôi muốn đi tìm ốc đảo, anh ngăn tôi làm cái gì?”

Lảo đảo đứng vững, Tường Vi đang định leo lên gò cát một lần nữa, sinh mệnh cô giống hệt sa mạc khô cằn này, trừ tuyệt vọng, chỉ có khổ nạn! Ngay lúc cô vừa mới tìm được ốc đảo, tại sao anh cũng chạy đến phá hỏng?

“Đứng lại!” Hắc Diêm Tước nhanh chóng kéo cô lại, “Đó chẳng qua chỉ là ảo ảnh thôi, mau đi về với tôi!”

Nói xong, anh thô lỗ kéo cô đi, khuôn mặt lạnh lẽo không có một chút nào dịu đi, chỗ này là sa mạc, anh sẽ không để cho cô tùy tiện!

“Tôi không cần biết! Anh bỏ ra, bỏ ra ngay!” Tường Vi liều mạng giằng co, cô ré giọng, “Nói cho tôi biết đi, phải làm sao tôi mới thoát khỏi quỷ dữ? Phải làm sao tôi mới thoát khỏi anh?”

Nói xong, nước mắt liền chảy ra, làm đau xót gò má cô, cô ghét anh tự cho là đúng, ghét anh khống chế cuộc đời cô, có lẽ vì yêu quá sâu đậm, quá nhiều uất ức chất chứa trong lòng, ép cô tới không thở nổi!

Anh có thể chống mắt lên nhìn cô lập gia đình, có thể mở to mắt nhìn cô bị người ta nhục nhã, ngay cả khi thấy toàn thân cô chảy máu, anh vẫn còn đang cùng phụ nữ bừa bãi làm tình!

“Tôi không muốn đi về với anh… Bỏ ra! Đồ ma quỷ này! Tôi chán ghét anh kinh khủng, tôi hận anh…. Ưhm…”

Chợt hai bờ môi nóng bỏng mềm mại bao trùm lên, mọi âm thanh đều bị nuốt hết, lưỡi anh dần dần tiến quân thần tốc, tùy tiện dây dưa với môi lưỡi cô, cô còn cảm nhận được đôi cánh tay anh gần như ôm trọn cô vào lòng, cô sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng!

Nước mắt ngưng lại bên trong đôi mắt, không chảy xuống nữa.

Thật lâu sau, Hắc Diêm Tước mới đẩy cô ra, thở hổn hển, ngón tay thô ráp lướt trên gương mặt cô, đôi mắt đen như mực thoáng qua một tia quyến luyến, giọng nói khôi phụ sự tỉnh táo như ban đầu rất nhanh, “Đừng khóc, đừng để mình bị mất nước, nhớ, đây là sa mạc, không phải là nơi để cho cô bốc đồng!”

Tường Vi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn hồi lâu, cắn chặt môi, chợt___

Đét!

Một cái tát thưởng ngay lên mặt Hắc Diêm Tước! Cô hít sâu một hơi, khóe miệng cong thành nụ cười lạnh lẽo thê lương, “Thế thì, cũng mong anh nhớ cho, tôi là vương phi Saudi, không phải người phụ nữ anh có thể tùy ý hôn.”

Đáy mắt anh thoáng qua một tia kinh hãi, một sự bối rối, nhưng rất nhanh, những tâm tình phức tạp đó chỉ lóe lên thôi, bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm buông lỏng ra, anh nuốt nước miếng một cái, “Nếu tôi chịu một cái tát có thể làm cho cô thôi tùy hứng, thì tôi không so đo, cô tự đi hay để tôi cõng?”

Tường Vi hít sâu một hơi, quay đầu lại, nhìn gò cát đang tung bụi mù mịt phía sau, ngăn cách cô và ốc đảo kia, có lẽ cuộc đời cô luôn là, một giây trước khi cô sắp gặp được hy vọng, đều bị anh tàn nhẫn tước đoạt đi!

Xoay người, cô nhấc chân, dũng cảm bước về phía đó một bước___

“A…”

Thét lên một tiếng, cô ngã xuống đống cát. Nhe răng trợn mắt vì đau, cô ấn bàn chân, mới phát hiện ra nơi bàn chân đã chồng chất vết thương, máu thịt be bét.

Hắc Diêm Tước nhanh chóng đi tới đây, ngồi xổm xuống, nhìn bàn chân cô, không nói gì, moi khăn tay trong túi ra, đang định băng bó cho cô, Tường Vi vươn tay chặn tay anh, “Cút! Đừng chạm vào tôi!”

Cô cố nén đau, từ khi đến Ả-rập Saudi, cô luôn bị thương, kẻ gây nên chính là tên đàn ông trước mặt cô đây! Có điều, cô cũng thấy ‘cảm tạ’ anh đã thành toàn cho, để cô có cơ hội hoàn toàn rời khỏi anh!

“Đừng có giở chứng nữa! Miệng vết thương mà không được để ý, sẽ rất dễ nhiễm trùng.” Anh không thèm để sự kháng cự của cô vào mắt, một tay nâng chân ngọc của cô lên, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu và cát dính bên ngoài, làm Tường Vi đau đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Chợt trong sa mạc nổi lên một cơn gió lớn, bầu trời mới vừa rồi còn gay gắt đổ lửa, trong nháy mắt bị một cơn gió lớn quét qua, bầu trời bắt đầu mù mù cát bay.

Tường Vi giật mình, sao mà sa mạc thay đổi nhanh vậy? Trong lòng không khỏi trào lên một cơn sợ hãi.