Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 310

Người đàn ông vừa cõng cô trên lưng, vừa nhanh chóng chạy trốn, Tường Vi nằm sấp trên người anh ta, bởi vì bị mất máu nên đầu óc dần dần bị choáng, cô muốn hỏi vì sao anh ta phải nói xin lỗi? Cô cô chịu được khó khăn, tất cả đều không có liên quan gì đến anh ta, ngược lại cô phải cảm ơn anh ta, cảm ơn anh ta đã cứu cô.... .......

Ý thức của Tường Vi ngày càng yếu, càng ngày càng hôn mê.... ...... ......

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Không biết qua bao lâu, Tường Vi nằm gục trên lưng người đàn ông, trong mơ mơ màng màng, dường như đã chạy ra ngã tư đường, cô cố sức mở hai mắt bị sương mù che chắn, nhưng chỉ thấy những bông tuyết trắng trong khoảng không, cái lạnh thấu xương tràn vào lòng cô.

Nhưng phía vai trái càng ngày càng mất cảm giác, cô cảm giác sức lực mình đang từ từ mất đi, trái tim co rút lại từng chút từng chút!

"Tiểu thư Tường Vi, cô đừng ngủ, sắp đến rồi, sắp đến rồi!"

Cô nghe thấy người đàn ông này hét to, nương theo ánh mắt mông lung, cô chỉ thấy trên người anh ta mặc tây trang màu đen không thể bình thường hơn, cô mở miệng hỏi: "anh là ai......."

Lại phát hiện giọng nói của mình không phát ra được! Lạnh quá, cơ thể dần dần lạnh như băng, dường như cô đã quên hết những vết thương trên người do roi da quất vào, đã quên mất vai trái không cẩn thận bị trúng đạn, đã quên mất bộ lễ phục của mình bị xé thành tám mảnh, tứ chi trắng nõn lộ rõ trong đêm, đập vào mắt là miệng vết thương kinh hãi trên người cô dường như đã đóng băng.

Nhưng dần dần không có đau đớn, cô cảm thấy mình không dùng sức được, cô hỏi anh ta rất nhiều lần "anh là ai?" , nhưng ngay cả cô cũng không nghe được giọng nói của mình.... .....

"Tiểu thư Tường Vi, cô đừng ngủ, cô nói một chút có được không? Rất nhanh sẽ an toàn rồi! Cô ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì đó."

Thật kỳ lạ, cô có thể nghe được tiếng thở dốc của người đàn ông này, tuy không nghe được giọng nói của mình, cô muốn hỏi vì sao anh ta biết cô là Tường Vi, rốt cuộc anh ta là ai?

Cô bình an thì có liên quan gì đến anh ta?

Chợt trong đầu hiện lên cảnh năm năm trước, cô đã từng cứu trở về từ thập tự giá khi trên người chồng chất vết thương, mà câu nói lạnh như băng của Tước vẫn còn văng vẳng bên tai.... ......

"Lúc trước đã nói với cô, rời khỏi sự bảo vệ của tôi, cô vốn không có cách nào đảm bảo sự an toàn của mình, hiện tại tin rồi sao?"

Tiếp theo, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống!

Anh cũng biết những lời này của anh, đã ở trong lòng cô bao nhiêu năm không?"

Rời khỏi sự bảo vệ của anh, ý của anh là, anh sẽ bảo vệ cô sao? hay là, anh chỉ có thể đảo bảo an toàn của cô, mà chính cô lại bất lực?

Thật là! Cô vô lực cười khổ, cô cô có lòng dạ độc á, sao lại để cho cô phản kích lại?

Không có anh, thật cô không đảm bảo được an toàn của mình.... ......

"Tiểu thư Tường Vi, cô cố gắng cầm cự, cố gắng cầm cự.... ...."

Bên tai còn vọng lại giọng nói của người đàn ông xa lạ này, nhưng cô càng ngày càng mê mang, anh ta cõng cô đi đến đâu? Nhưng cô không có sức để hỏi.

Trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ bi thương kia, Tước có cứu cô được không?

Sau đó, Tường Vi hôn mê trên lưng người đàn ông xa lạ này.... .......