Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 298: Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại (2)

Tường Vi lắc đầu mội cái, thở hổn hển: “Cảm ơn chú Hải… cháu tự đi được.” Cô thử giãy khỏi cánh tay của chú Hải, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, cô phải đi cứu Tiểu Trạch, bất chấp tất cả!

“Chú Hải, vác cô ấy lên xe!” Anh nói lạnh lùng, đi thẳng ra xe chẳng thèm quay đầu lại.

Máu trên chân anh, kéo thành một vệt nhỏ thật dài, vậy mà anh chẳng hề thấy đau đớn, nhưng anh lại nghe được Tường Vi phía sau đang khóc thút thít____

“Cháu không muốn lên xe! Chú Hải, chú buông cháu ra, cháu không về đâu….”

Tường Vi dùng dằng trong tay chú Hải, cô nhất định phải quay lại, cô không thể để Tiểu Trạch gặp chuyện không may, cô nhất định phải xác nhận nó đã đào tẩu bình an!

“Tường Vi tiểu thư, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh tiên sinh thôi, cô đừng làm khó cho tôi…”

Chú Hải níu tay Tường Vi lại, vội vàng đi ra xe. Chú Hải không hiểu được Tường Vi tiểu thư đã làm gì chọc giận tiên sinh, chỉ biết là, tiên sinh chắc hẳn đang cực kỳ tức giận, nếu thả Tường Vi tiểu thư ra, chỉ sợ tiên sinh sẽ càng giận hơn.

“Van chú, chú Hải, chú thả cháu ra được không? Nếu không sẽ có người chết, sẽ có người chết đó…”

Tường Vi kêu khóc, mỗi một câu đều tê tâm liệt phế, cô thật sự rất sợ, sợ thủ đoạn cứng rắn của anh sẽ bức Tiểu Trạch đến mức phải nhảy lầu!

Mới vừa nãy trong hội trường dạ vũ, cô rõ ràng đã nghe thấy giọng Tiểu Trạch thoáng qua, không lâu sau đèn trong hội trường đã sáng lên, bọn họ nhất định chưa kịp đi xa, cô sợ bọn họ chưa kịp tháo chạy, không ___

Cô quá sợ, dùng hết sức lực bất ngờ đẩy chú Hải ra, chú Hải ngã ra đất tay chân xước hết cả, cô kinh ngạc vì lực đạo của mình, có lẽ cô đã quá nóng nảy, Tường Vi vội vàng nói với chú Hải một câu: “Thật là xin lỗi…”

Xong bèn xoay người chạy về phía hội trường….

Tiểu Trạch là ánh mặt trời trong cuộc đời cô, đã trải qua bao chuyện, cô chỉ cầu xin một điều, đó là đứa trẻ của cô bình an!

Lúc Tường Vi quay đầu bỏ chạy, cô không biết trên lễ phục trắng toát của mình dính vết máu của Tước, cô một đường chạy như điên, bên khóe mắt không ngừng chảy lệ, trong không trung tạo thành một đường vòng cung rất đẹp rất đẹp, giống như chủ đề quảng cáo ‘chạy’ của năm đó vậy, còn lúc này, là nước mắt bi thương___

Tiểu Trạch, Tưởng Diệp, ngàn cầu vạn cầu cho hai người được bình an vô sự!

Trong lòng Tường Vi thầm nhủ, chân cô đạp giày cao gót, lồng ngực che chở trái tim đang sắp nhảy ra khỏi ngực, ngay lúc sắp tiến vào khúc quanh, chợt__

Bùm!

Giống như là tiếng nổ ầm ầm, ngay lúc tiến vào khúc rẽ một bước cô bị thứ tiếng nổ đó làm cho cả người run lên!

Thứ âm thanh oanh tạc này truyền đến từ sau lưng, dường như làm đau đớn cõi lòng cô, cô đột nhiên kinh sợ!

___ Trong nháy mắt máu cô đông lại, theo phản xạ cô quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy chú Hải điên cuồng kêu lên: “A… tiên sinh! Tiên sinh…”

Tiếng thét làm rung động tâm linh của cô, ở nơi đó là một cột lửa bốc mạnh lên, lửa cháy hừng hực tỏa ra khói đen nồng nặc, giống như một khóm lửa mạnh mẽ ngông cuồng múa lượn trong màn đêm. Đó chẳng phải là___

Tường Vi lạnh cả cõi lòng!

Đó là xe của Tước mà! Cô nhận ra cái vị trí kia, dù là lúc này xe của anh đã chìm đắm trong biển lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng mà cô vẫn nhận ra được, đó là chiếc xe anh thích nhất, cũng chính là chiếc xe cô nhìn thấy biết bao nhiêu lần, anh chính là kiểu người cố chấp thế đấy, ngay cả xe, bao nhiêu năm anh cũng chỉ mua của cùng một nhãn hiệu!

Nước mắt còn chưa kịp khô, đã lại im lặng chảy xuống, cổ họng cô bỗng chốc tắc nghẹn, không phát ra nổi một âm thanh gì!

Hai chân cô xụi lơ đứng đó, nặng như bị đổ chì! Cô không bước nổi, không thể hình dung phản ứng lúc này của mình, toàn thân cô cứng ngắc!

Trơ mắt nhìn chú Hải xông về phía biển lửa ngất trời, “Tiên sinh! Lạy chúa, cứu với! Cứu với! Tiên sinh ở bên trong…”

Một tiếng hét thê lương đó rạch vào ngực Tường Vi một vết thương thật sâu, cô kinh hãi đến mức quên cả hô hấp, thật vất vả mới kêu thành tiếng: “Không….”

Ngay sau đó, cô dùng hết khí lực toàn thân mới thoát khỏi trạng thái cứng ngắc, xông về phía ngọn lửa!

Nước mắt trong lúc cô chạy như điên chảy xuống, ngàn tính vạn tính, cô không tưởng tượng được, xe của anh lại nổ tung, còn anh….

Anh đã lên xe rồi thì phải! Anh đã lên xe… Xin đừng…

Đó không phải là anh! Xin trời phù hộ ngàn vạn lần đừng là anh!

“Tước…”

Cổ họng khô khốc, cô khàn giọng hô lên! Vì sao lòng cô lại có cái loại đau đớn này! Ngàn lần vạn lần đừng gặp chuyện không may, xin anh, cho dù hận anh, nhưng mà em vẫn hy vọng anh sẽ sống….

Chú Hải kêu khóc bên cạnh xe, rất nhanh có cảm giác, bảo vệ trước tiên chạy đến bên chú Hải, mạnh mẽ kéo chú ra, “Quá nguy hiểm, mau đi thôi!”

Cô liều mạng chạy về chỗ để xe thể thao, nhưng tại sao đoạn đường này lại xa như vậy chứ?

Tước___

Cô dùng tất cả mong mỏi trong đời mình, ở trong lòng liều mạng kêu lên!

Ngay sau đó___

Bùm!

Lại một tiếng nổ rất lớn nữa! Rung chấn và đau đớn từng dây thần kinh của cô!

An ninh đang lôi kéo cơ thể chú Hải, chợt bổ nhào trên mặt đất!

Xe nổ tung, những mảnh vụn văng tung tóe! Ngọn lửa bốc thẳng lên đến trời, cứ như là vừa được giải thoát khỏi phong ấn vậy, điên cuồng càn quét bừa bãi trên bầu trời!

Tường Vi dừng chân một lần nữa, trố mắt nửa giây, ngay sau đó giống như điên mà chạy tới___

“Không___ Tước ….Tước….”

Chú Hải nằm trên mặt đất, cũng một cặp mắt rưng rưng, phần lưng của chú bị ngọn lửa tấn công, thiêu đốt đau đớn, ngẩng đầu lên thấy Tường Vi đang kêu khóc chạy đến, chú vội vàng gượng dậy từ mặt đất, cố nén đau đớn xông đến, một tay chặn đường Tường Vi: “Tường Vi tiểu thư! Tường Vi tiểu thư! Nguy hiểm lắm…”

“Hu u u…. chú Hải, cháu muốn tìm anh ấy! Cháu muốn tìm anh ấy!” Tường Vi kêu gào trong cuồng loạn, muốn xông vào biển lửa, lại bị chú Hải chặt chẽ níu lại, “Nói cho cháu biết, chú Hải, anh ấy không ở bên trong, đúng không? Anh ấy không ở bên trong đúng không? Hu..u..u…..”

Chú Hải chảy nước mắt, lắc đầu, khóc nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, Tường Vi tiểu thư, tại tôi không bảo vệ tốt tiên sinh, là do tôi hết….”