Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 246: Ban đêm tĩnh mịch (4)

Cô không suy nghĩ, một khắc kia, chỉ có cảm giác mình nhẹ nhàng dao động, không suy nghĩ mình đang liếm cho hắn, đầu cô nhấp nhô lên xuống, cái miệng mềm mại khẽ chảy ra nước, thế nhưng vật đàn ông của hắn lại bành trước nóng như lửa!

Hắn hết sức nhục nhã, trên trán toát ra mồ hôi hột, bởi vì động tác của cô mà thân dưới đau nhức, vô cùng khẩn thiết cần có được.

“Cởi quần áo rồi ! Ngồi lên!”

Cô sợ run một hồi lâu, nâng con mắt lấp lánh nước lên, hơi nhíu mi tâm, cắn môi do dự một chút, cô muốn cự tuyệt, lại hoàn toàn không tìm được lý do từ chối.

“Hả?” Hắn không vui hừ lạnh một tiếng, chân mày nhíu lên, nhớ tới cô ghét bỏ hắn là phế nhân, liền thẹn quá hoá giận, “Đừng quên, dù là phục vụ người tàn phế như tôi đây , cũng là bản thân cô nguyện đấy!”

Khẽ cắn răng, Tường Vi chậm rãi đứng lên, trên gương mặt trong trẻo nhu hoà thoáng linh động, đẹp từ trong xương, khiến cho hắn khỏi dục hoả đốt người, hận không thể ngay lập tức có được người phụ nữ như thơ như hoạ này!

Ngón tay mảnh khảnh cứng ngắc cởi trang phục người làm, cô thỉnh thoảng cắn môi dưới, tiết lộ cảm xúc đang căng thẳng của cô, đôi mắt trống rỗng, giống như không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào chiếc giường đen, từng chút từng chút cởi xiêm áo trên người xuống.

Một mạch chỉ còn dư lại áo ngực trắng cùng quàn lót nhỏ, cô co rúm lại mà đem đôi tay vòng trước ngực, khí lạnh bên trong phòng khiến cho cơ thể cô không tránh khỏi rùng mình.

Một mảnh da thịt trắng như tuyết như vậy, thân thể nõn nà như tơ mỏng, khi con ngươi đen của hắn phản chiếu đường cong thanh dật nhẵn nhụ, hắn không nhịn được thở sâu một cái.

Không khỏi phát ra âm thanh khen thầm, giọng nói của hắn có chút khàn khàn: “Cởi hết xuống!”

Cô dừng một chút, ưỡn thẳng lưng, ngạo nghễ trong có chút cương nghị, sau đó, trước mặt hắn, cởi hết vật cản trên người. . . . . . Vóc dáng kia, hoàn mỹ đến hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ tỳ vết nào, đủ để khiến tất cả nam nhân đổ gục!

Hắn hít thở sâu một hơi, hận mình chỉ có thể nhìn, cái gì cũng không làm được, hận hai chân của mình mềm yếu như thế, âm thầm đấu tranh nội tâm, hận bản thân không thể lập tức bật dậy, đem người phụ nữ này đặt dưới thân. . . . . .

Thế nhưng, “Ngồi lên!”

Hắn chỉ có thể như quân vương thời cổ đại, lười biếng yêu cầu cô thần phục dưới chân, ngoan ngoãn phục vụ hắn, mới bằng lòng bỏ qua!

Tường Vi ẩn nhẫn, bàn tay nắm chặt lấy ga giường đen, từ từ bò lên giường, ánh mặt tuyệt trần từ đầu đến cuối không chịu nhìn thẳng đôi mắt hắn, cô sợ hắn nhìn thấu ánh mắt căng thẳng của mình, sợ hắn nhìn thấu trong mắt cô là đau nhói cùng thâm tình. . . . . .

Sau đó, cô chậm rãi đi gần tới thứ ngẩng lên giữa hai chân hắn, chuyển hướng hai chân, sống lưng thẳng tắp, cứng ngắc như một đứa con nít, hoa tâm cô nhắm ngay lửa nóng giữa hông của hắn, chậm rãi ngồi vào, bất đắc dĩ, khô khốc đau đớn khiến cho cô vẫn kháng cự lửa nóng của hắn, nhưng không ngờ ——

“Đáng chết! Cô muốn hành hạ chết tôi sao?”

Hắn đã không có tính nhẫn nại đợi thêm cô lề mề, nhạy cảm cảm nhận được mềm mại giữa đùi cô, mỗi một lần cô vô tình hay cố ý đụng vào, đối với hắn đều là đau khổ!

Ngay sau đó, hắn không nhịn được đưa hai tay nắm lấy eo thon của cô, hướng trên lưa nóng trên người mình dùng sức đâm xuống!

“A. . . . . .” Cô đau đớn kêu ra!

Từng đợt tiến công khô khốc , đau nhói quen thuộc này, vẫn như năm đó, khiến cho cô đau đớn đến run sợ!

“Kêu, kêu lên đi! Càng lớn tiếng càng hưng phấn!” Hắn chợt loé ánh mắt tà ác, bởi vì hai chân không thể dừng lực, hắn chỉ có thể dùng tay di chuyển tốc độ eo cô, mau chóng bắt đầu luật động!

Hắn khát vọng ** thân thể này quá lâu! Bất chấp tất cả thả ra những năm gần đây hắn ẩn nhẫn **, hắn sẽ cho cô biết, cho dù là hắn què, hắn cũng sẽ tự nhiên có thể khiến cô phải thần phục!

Tường Vi cắn chặt răng, trong con ngươi dâng lên thật mỏng sương mù, nhưng cứng rắn nhịn xuống, thân thể mặc cho hai tay của hắn nhấp nhô , đáy lòng có chút mất mát đau đớn, vì sao mỗi lần hắn đều coi cô như kỹ nữ mà đùa bỡn? Hắn là cầm thú vô tâm, cô vĩnh viễn nhớ điều này này, thế nhưng, vì sao lại luôn khiến cho cô mang theo hy vọn xa vời không chút thực tiễn?

Hy vọng xa vời hắn có lẽ có chút tình cảm với mình, hy vọng xa vời hắn đối với mình sẽ có chút thương hại, vậy mà, cô phải thất vọng rồi, hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn chuyên chế cuồng vọng như vậy!

Như vậy. . . . . . Tim của mình còn đau cái gì chứ ?

Cắn chặt răng, thư duy nhất cô có thể làm lúc này, chính là cắn chặt răng, cho dù là đau đớn cũng không cho phép bản thân kêu nửa chút đau đớn. . . . . .

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Không biết qua bao lâu, đến khi Tường Vi tỉnh lại, bên trong phòng ngọn đèn vẫn sáng như cũ, rèm cửa sổ đóng chặt, cảm thấy thắt lưng bị một cánh tay sắt ôm chặt lấy cô, tiếng hít thở đều đều từ đỉnh đầu truyền đến, lúc này cô mới thấy rõ ràng mình đang nằm nghiêng ở trong lòng hắn.

Nhớ lại cảnh tượng trước khi ngủ cô vặn vẹo trên người hắn, gương mặt không khỏi đỏ ửng, dựa vào ánh sáng nhỏ, cô ngẩng đầu lên, dịu dàng mà nhìn gò má hắn đang ngủ say.

Vẫn anh tuấn như vậy, bởi vì đang ngủ say, nét mắt hơi nhu hoà xuống, cô không khỏi âm thầm thở dài, thường xuyên nhìn thấy nét mặt hung ác tàn bạo của hắn, nếu như hắn tỉnh, sẽ vẫn là như vậy nét mặt nhu hòa, lại sẽ là nét mặt như thế nào?

Trong đầu hồi tưởng lại thời điểm trên sông Seine ở Paris, nụ cười của hắn vẫn là khắc sâu trong lòng cô, thế nhưng, tất cả đều không quay trở lại được.

Ngay cả nụ cười, hắn đều là có mục đích.

Khẽ đẩy cánh tay trên người cô ra, từ từ thoát ra khỏi ngực hắn, nhặt quần áo trên sàn lên, mặc chỉnh tề, lúc này cô mời đến bên cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng vén rèm sang hai bên ——

Hoá ra, thế giới bên ngoài sớm đã sáng trong rồi!

Đẩy nửa cửa kính ra, không khí trong lành lập tức xông vào mũi, cô hít thở sâu một hơi, khóe miệng không khỏi nâng lên, chỉ mong thời tiết hôm nay sẽ tốt!

Quay đầu, nhìn Hắc Diêm Tước đang ngủ say trên giường, cô cười yếu ớt một chút, thích giờ khắc yên tĩnh này, mặc dù có lẽ chỉ có thể duy trì trong nháy mắt.