Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 242: Khó quên hận cũ (1)

Trong lòng thở dài một hồi, hắn thậm chí thầm giả định, nếu như cô không phải họ Thẩm, thì tốt biết bao, nếu như cô không phải người phụ nữ ham mê hư vinh, thì tốt biết bao, nếu như cô không có một người đàn ông khác, thì lại càng tốt. . . . . . Nhưng mà, cô đáng chết chính là họ Thẩm, đáng chết chính là tham lam, lại đáng chết luôn có những thằng đàn ông khác!

Điều này làm cho hắn ghen ghét, căm hận, khinh bỉ, rồi lại mâu thuẫn bị cô hấp dẫn!

Hắn không thể buông tha tư vị của cô, khéo léo mà tách hàm răng cô, tùy ý quấ lấy cái dịu mềm mại ngọt ngào của c. Bàn tay dưới nước không chút nhàn rỗi, bắt đầu kéo dây khoá của cô ra, loại bỏ cái áo cản trở này! Ngay sau đó lại xé quần của cô, mặc dù cô không ngừng kháng cự, giãy dụa, nhưng cô vẫn không phải là đối thủ của hắn, cho dù là hai chân hắn không thể động đậy, nhưng lực một cánh tay hắn đủ khống chế cả người cô!

“Ưmh. . . . . . Buông ra. . . . . .”

Cô giãy dụa, nhận thức được hành động nguy hiểm của hắn, người đàn ông này vẫn giống như năm năm trước, hoàn toàn không tôn trọng ý nguyện của cô, năm đó tại nhà Triết Dã, lời nói tàn nhẫn của hắn đột nhiên vang vọng trong đầu. . . . . .

Đoàng một tiếng, đầu óc cô lập tức nổ ra, đau khổ khi xưa xông lên đầu, cô đã ươn ướt hốc mắt, đã từng phải tốn rất nhiều thời gian, cô mới bình tĩnh lại, cho đến khi Tiểu Trạch ra đời, cô mới dần dần quên đi, mà nay, người đàn ông này, lại giống như muốn huỷ đi lòng tin mà cô khổ cực lắm mới tạo nên!

Không! Cô sẽ không để cho hắn làm như vậy!

Bỗng chốc, cô đột nhiên giơ một cánh tay lên ——

Chát!

Một cái tát, đánh xuống gương mặt hắn!

Nhất thời, tất cả mọi hành động đều ngưng ngay lập tức, hình ảnh ngưng ở trong giấy phút này!

Hắc Diêm tước không thể tin nổi, cặp mắt chim ưng nhìn gắt gao vào gương mặt tái nhợt của cô, hắn ngàn vạn lần không ngờ đến, người phụ nữ như con thỏ nhỏ này, lại dám cho hắn một bạt tai!

Tường Vi cũng ngẩn người, bàn tay vẫn chết lặng, cô cũng không ngờ dưới tình thế cấp bách cô lại có thể tát hắn! Nhưng, cô sớm nên làm như vậy, không phải sao? Vì vậy, cô khẽ cắn răng, dũng cảm chống lại ánh mắt lẫm liệt của hắn!

“Thẩm Tường Vi!” Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, rõ ràng nhìn thấy bả vai mảnh khảnh của cô hơi co rúm, cánh tay sắt tóm lấy cô thật chặt, giống như muốn bóp vỡ cô, “Đáng chết, ai cho cô lá gan lớn như vậy, lại dám tát tôi!”

Tôn nghiêm đàn ông bị khiêu khích, hành động của cô chắc chắn là đã chọc vào ngọn núi lửa!

Hít thở sâu một hơi, mặc dù có chút run sợ, nhưng Tường Vi đúng mực mà nói, “Nhiệm vụ của tôi chỉ có giúp anh chữa khỏi chân, không bao gồm lên giường cùng anh!”

“Cứt chó! Cô thật sự nghĩ mình có giá như vậy? Cô là bác sĩ chuyên khoa dưỡng thương chân hay là gì? Hai mươi tỷ Đô-​la, cô cho rằng dễ kiếm như vậy? Tôi nói rồi, phục vụ tôi, cho đến khi chân của tôi khỏi hẳn, hai chữ phục vụ, cô nghe không hiểu sao?”

“Anh. . . . . .” Cô không ngờ hắn lại hèn hạ đến mức độ này, bố trí sắn bẫy rập để cô nhảy vào, cắn răng, lắc đầu một cái, nàng lên án:

“Không! Đừng mơ tưởng! Đừng mơ tưởng tôi sẽ giống như năm năm trước mặc cho anh đùa bỡn! Hắc Diêm Tước, anh vẫn là ma quỷ, điểm này anh căn bản không có một chút thay đổi! Tôi nên sớm biết, chân bị thương chỉ tạm thời khiến mất biến mất bộ dang thô bạo mà thôi, anh thực sự, vẫn chuyên chế đến không thể nói lí, ích kỷ đến không còn nhân tính! Tôi hận anh. . . . . . Tôi hận anh. . . . . .”

Chuyện xảy ra năm năm trước, đối với cô mà nói, đến nay vẫn luôn là cơn ác mộng, mỗi khi cô nhớ tới hắn từng làm những chuyện lăng nhục cô, nhớ tới cô từng cả ngưỡi đẫm máu trên cây chữ thập, nhớ tới hắn từng độc ác muốn cô bỏ đứa bé, nhớ tới hắn từng trước mặt nhiều người, nhục mạ là kỹ nữ, nhớ tới hắn lợi dụng cô làm tổn thương người mà cô không muốn tổn thương nhất. . . . . . Nhớ tới tất cả tất cả đây, cô liền khổ sở muốn chết nhanh đi!

Hắc Diêm Tước sắc mặt tái xanh, “Rốt cuộc cũng chịu nói ra sao? Rốt cuộc hận tôi sao? Ha ha ha. . . . . .”

Hắn bỗng chốc cười lớn, “Không phải cô đã từng hận tôi hận đến mức thà chết đi cũng không muốn ở bên cạnh tôi sao? Sao nào, hôm nay lại vì hai mươi tỷ Đô-​la, lại chịu hạ thấp địa vị dến cầu tôi sao? Hay là vì tên tiểu bạch kiểm kia? Người đàn ông giống như hắn vậy, có phải ngày ngày đều đem cô tặng cho những khách thắng cược khác không? Mà cô, nếu đã mở chân tiếp nhận qua nhiều đàn ông như vậy rồi, cần gì phải giả bộ thanh cao trước mặt tôi?”

Lời nói tổn thương người, hắn vẫn giống như năm năm trước vậy, nói một mạch cho sướng miệng, giống như sinh ra là để tổn thương cô!

Nhìn thấy gương mặt cô càng ngày càng tái nhợt, tim của hắn bế tắc, lại bức xúc vì bị cô coi thương hắn phải nói những lời ngoan độc!

Tường Vi nhướng mi, ép mình không thể mềm yếu, môi nàng nâng lên thành một nụ cười nhạt: “Phải, tôi đây tiếp nhận bao nhiêu đàn ông là việc của tôi, mà tôi có quyền lựa chọn, cho dù tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ, ta cũng cự tuyệt tiếp nhận anh! Mong anh hiểu rõ điều này!”

“Đáng chết!”

Bụp bụp một tiếng, hắn đấm một quyền vào mặt nước! Gương mặt dữ tợn túm lấy bả vai của cô lắc lắc, “Tại sao! Đều bởi vì tôi bị què có phải không?”

Tim cô bị bóp nghẹt đau đớn, một màn năm năm trước lóe lên, luôn khiến cô không khỏi kinh hãi, trong tròng mắt dâng lên một màn hơi nước thật mỏng, nhìn người đàn ông đang cuồng nộ trước mắt, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn!

Rất khó để không căm hận hắn! Rất khó để quên mọi chuyện năm năm trước!

Khi nhận thức quay về, lòng của cô cũng rất mâu thuẫn, yêu cùng hận hắn đan xen trong lòng, có lúc thương hắn thắng được hận hắn, lại có thời điểm hận hắn thắng được thương hắn, đối chọi như vậy ngay cả chính cô đều sắp bị ép điên rồi!

“Phải! Bởi vì anh là phế nhân!” Cô hít thở sâu một hơi, sau đó lành lạnh nói ra.

Như thanh kiếm sắc nhọn hung hăng đâm vào ngực của hắn! Đau đến hắn vung tay lên ——

Thờ điểm cánh tay muốn đánh xuống gương mặt cô, đột nhiên dừng, sau đó là bùm bụp một tiếng, đánh xuống mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, khiến mặt Tường Vi ướt đẫm lần nữa!

“Cút! Cút ngay cho tôi! Ta không muốn gặp lại cô! Cút cho tôi!”

Hắn điên cuồng quát to! Quả đấm siết chặt, móng tay sắp cắm vào trong thịt, cô rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, ghét bỏ hắn là thằng què! Cô cuối cùng nói ra rồi!