Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 2: Thiên Sát Cô Tinh(*)

(*) Thiên Sát Cô Tinh:Đó là sao chiếu mệnh của một người.Tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ

Trời mưa bụi lờ mờ, những hạt mưa nhỏ bay lất phất, trong không khí có xen lẫn mùi hoa cỏ thơm ngát, cánh hoa màu trắng tung bay trong gió.

Vận mệnh, không nghĩ tới lại chuyển ngoặt nhanh như vậy. Một tháng sau, tang lễ được cử hành tại phần mộ.

Hai cỗ quan tài đen và trắng được đặt sâu trong mộ địa, người đến dự tang lễ lại rất ít.

Tường Vi yên lặng đứng ở trước quan tài, một bộ y phục màu trắng bao trùm lại thân thể xinh xắn, gầy yếu của cô, tóc dài xanh đen như thường ngày xõa trước mặt, che đi hơn nửa khuôn mặt cô, tay mang theo lẵng hoa, yên lặng không nói đứng thẳng, mưa bụi sáng sớm lạnh run, cô thả từng cánh hoa lên trên mặt quan tài, tạm biệt lần cuối với cha mẹ đã ra đi.

“Thẩm Tường Vi, mày là con đê tiện”

Chợt, tiếng la khóc thảm thiết cao vút bổ tới, Thẩm Yến Cầm nổi giận đùng đùng mà chạy tới, giơ tay lên – –

“Chát~!”

Một cái tát nặng nề, rơi xuống mặt Tường Vi, lảo đảo một cái, cô mất đi trọng tâm ngã sấp xuống trên mặt cỏ, cánh hoa bên trong lẵng rơi đầy đất, đau nhức bỏng rát khiến cô thét lớn một tiếng, mái tóc vì mấy cái tát đột nhiên này mà trở nên rối loạn không chịu nổi, thân thể bé nhỏ theo bản năng co quắp cuộn mình lại, thấp giọng nói: “Cô.....”

“Câm mồm! Tao không phải cô mày! Là mày! Là mày hại chết anh trai tao! Mẹ mày chết là đáng đời, mày với mẹ mày giống nhau, đều là Thiên Sát Cô Tinh, là hai người, hai người khắc chết anh cả, tao hận không thể giết mày, hận không thể giết mày.....”

Thẩm Yến Cẩm giống như nổi điên nắm chặt tóc Tường Vi, hai mắt đỏ bừng, Tường Vi chỉ cao đến phần eo cô ta, nhưng cô ta hoàn toàn không để ý Tường Vi vẫn chỉ là đứa bé, ra sức đánh mạnh lên.

Bị cô mình đánh, Tường Vi không dám phản kháng, thậm chí ngay cả giãy giụa cũng không dám, mặc cho bàn tay kia tới tấp giáng xuống, đau nhức đến nỗi cô cắn nát môi cũng không dám hé răng.

“Dừng tay – –“

Bỗng dưng, phía sau vang lên một tiếng nói nam tính thuần hậu trầm thấp, hai chữ ngắn ngủn, nhưng lại làm cho người khác rùng mình rét run.

Một bộ âu phục màu đen, chất lượng cắt may tốt, càng tôn lên vẻ đẹp đẽ quyến rũ của người đàn ông đeo kính râm này, nhưng mà lại lộ ra vẻ âm u tà ác, giống như vương giả chậm rãi đi tới, đi theo phía sau hắn là mấy người mặc đồ đen cao lớn.

Thân thể Tường Vi khẽ run lên, cô nhớ rõ giọng nói này, trong đầu hiện đôi mắt chim Ưng lạnh thấu xương, đau đớn làm cho nước mắt lập tức chảy xuống, cũng may có tóc che lại, cô không cho phép chính mình mềm yếu trước mặt Thẩm Yến Cầm, cô không muốn thừa nhận mình là Thiên Sát Cô Tinh!

“Tước?” Thảm Yến Cầm bỗng dưng nhẹ buông tay, Tường Vi giống như con búp bê không còn sức sống ngã trên đồng cỏ, “Tước, anh rốt cục cũng xuất hiện! Mấy ngày nay em tìm anh rất vất vả, anh biết không? Anh trai và chị dâu xảy ra tai nạn xe cộ, em thật không biết nên làm gì bây giờ ......”

Thẩm Yên Cầm nhanh chóng chạy về hướng người đàn ông, nhưng tại khoảng cách cách hắn một thước, bị người mặc đồ đen phía sau đưa tay ra ngăn trở.

“Tước, anh muốn làm gì?” Thẩm Yến Cầm không thể tưởng tượng nổi trừng mắt người đàn ông đeo kính râm, sự lạnh lùng của hắn làm cô như si như say, "Mau bảo người của anh bỏ tay ra."

Người đàn ông im lặng nửa ngày, không để ý tới Thẩm Yến Cầm đang kêu to, vẫn đi về phía đỉnh đầu trên bãi cỏ, nhìn lướt qua hai quan tài trong phần mộ, trên mặt hiện lên vẻ khác thường.

Tường Vi co rúc lại bên cạnh quan tài, cơ thể gầy yêu không ngừng run rẩy, mái tóc tán loạn phủ che trước mặt.

“Chúng ta lại gặp mặt” Người đàn ông mở miệng nói ra vài chữ, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy cô bé này, như một tháng trước, hắn vẫn không thấy được khuôn mặt bị tóc che của cô bé.

“Tước, anh làm sao vậy? Để ý nó làm gì? Con nhóc đê tiện kia khắc chết anh trai với chị dâu, nó chính là Thiên Sát Cô Tinh !” Thẩm Yến Cầm không hiểu hắn đến cùng muốn làm gì, lo lắng nói, hận không thể tiến lên kéo hắn cách ra khỏi con nhỏ đê tiện này, nhưng bên cạnh đều là mấy người mặc đồ đen bao vây cô ta lại.

“Thiên Sát Cô Tinh?”

Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong lạnh lùng vui vẻ, vươn ngón tay thon dài ra, nắm lấy cằm của Tường Vi, “Thật có ý nghĩa”

Tường Vi chịu đựng đau đớn, xuyên qua mái tóc sợ hãi nhìn người đàn ông cao lớn này, kính râm làm cho cô không nhìn thấy cặp con ngươi đen lấp lánh kia, nhưng mùi nguy hiểm lộ ra từ hắn, làm tâm trạng cô rối loạn lần nữa.

Ú ú ú ú, ngay sau đó truyền đến một hồi còi dồn dập của xe cảnh sát, Thẩm Yến Cầm còn chưa kịp phản ứng, liền bị cảnh sát mặc thường phục tới thẩm tra – –

“Tiểu thư Thẩm Yến Cầm, chúng tôi là nhân viên điều tra tình tiết vụ án thương nghiệp ở khu vực tây, hiện nay có đầy đủ chứng cớ khởi tố cô, một tháng trước đánh cắp tài liệu thương mại cơ mật của Thẩm thị, tạo tài vụ giả, gắn camera quay lén, mặt khác, chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến vụ tai nạn của vợ chồng họ Thẩm, mời cô đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra.”

Cảnh sát lên án, làm cho Thẩm Yến Cầm lập tức há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch!

Cô ta còn chưa phản ứng kịp, cảnh sát đã cưỡng chế thi hành mang cô ta đi, sét đánh ngang tai, Thẩm Yến Cầm tuyệt đối không thể tưởng tượng được cảnh sát tìm tới cửa, cô ta quay đầu lại vùng vẫy, nước mắt lưng tròng thâm tình nhìn người đàn ông, khóc to bi thương:

"Không! Không! Các anh nhầm rồi, nhất định nhầm rồi! Tước......... Là hắn............Là hắn"

Tường Vi sững sờ nhìn cô mình bị cảnh sát bắt đi, thì thào gọi: “Cô.....Cô......”

Cô bé lại không phát hiện trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ độc ác, Thẩm Yến Cầm là người thân duy nhất còn sót lại của cô , nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy rời khỏi thế giới nhỏ của cô, nước mắt chảy xuống khóe môi, mùi vị mặn chát, lo lắng như một loại đau thương

“Không cần nhìn nữa, cô ta có quá nhiều tội danh, đủ để ngồi tù mười năm.” Đuôi mắt hắn đảo qua hai cái quan tài, tiện tay nắm cánh hoa trắng rơi trên mặt đất vung lên – –

Cánh hoa cùng với mưa bụi, chậm rãi bay xuống bên trên quan tài, khóe miệng người đàn ông nổi lên một đường cong khát máu vui vẻ.

Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt Tường Vi, thổi bay một vài sợi tóc, trong lồng ngực đau đớn, hít thở không thông, cảm thấy thật lâu không tiêu tan.

Người đan ông này, một tháng trước vẫn cùng cô ấy thân mật, mà giờ khắc này, lại thờ ơ nhìn cô ấy bị cảnh sát mang đi, hắn – – rốt cuộc là ai?