Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 194: Mang thai

“Bác sỹ, tình trạng của bệnh nhân thế nào rồi ạ?”

“Miệng vết thương bị nhiễm trùng, thân thể của cô ấy đang suy yếu dần, cũng may là kịp thời đưa đến bệnh viện, nếu không hậu quả không lường đấy!”

“Cám ơn bác sỹ, tay cô ấy không sao chứ?”

“Cũng may những cây đinh đó bằng bạc (ngân châm), chứ nếu như là đinh sắt bình thường thì gay go rồi đấy! Nhưng trước mắt thì tạm thời ổn rồi, quan trọng là cô ấy cần phải ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát, đợi đứa bé trong bụng ổn định rồi hãy xuất viện.”

“Vâng, làm phiền bác sỹ rồi…. hả? Ông vừa nói gì? Đứa bé?

“Ừ, anh không biết bệnh nhân đã mang thai được hai tuần rồi sao? Nếu còn không điều dưỡng thân thể cho thật tốt thì đứa bé sẽ khó mà giữ được đấy, biết rõ chưa?

“……vâng, vâng, cám ơn bác sỹ……”

……

Sau khi tiễn bác sỹ đi khỏi, Dick vẫn chưa thể hoàn hồn lại sau nhiều lần bị hoảng sợ!

Xoay người lại nhìn cô gái yêu kiều đang nằm trên chiếc giường tuyết trắng, tay vẫn đang truyền nước biển, lặng lẽ mà nằm đó——

“A! Mạn, mạn Vi! Cô tỉnh rồi!”

Tường Vi từ từ mở mắt, khuôn mặt xanh xao bình tĩnh lạ thường, Dick không khỏi hít sâu: “Sao thế, những lời lúc nãy bác sỹ vừa nói, cô đã nghe thấy hết rồi, đúng không?

Tường Vi nhắm chặt mắt lại, bàn tay quấn đầy băng gạc bất giác vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Vào khoảnh khác cô vừa tỉnh lại, thì đã thấy bác sỹ và Dick đang thảo luận với nhau, nhưng cô không ngờ rằng, bác sỹ lại nói cô đang mang thai.

“Mạn Vi, lần bắt cóc này, là do Tả Đằng thiếu gia báo cảnh sát, khổ cho cô rồi, đều do sơ suất của chúng tôi, không bảo vệ được cô…..”diễn∞đàn♪lêღquý☾đôn Dick ngồi xuống mép giường của cô, vẻ mặt áy náy nói: “Tả Đằng thiếu gia đang ở sở cảnh sát hủy bản án, lát nữa là về rồi, Mạn Vi…. cô…. đứa bé là của Tả Đằng thiếu gia sao?”

Dick không nhịn được hỏi cô, từ lúc cô bị bắt cóc, cho đến lúc nhận được tin cô mang thai, từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, anh quả thật vẫn chưa tiêu hóa nổi.

Tường Vi lắc đầu và nở nụ cười nhạt với Dick, mở giọng khàn khàn nói: “Không phải của anh ấy …. Dick, anh có thể giúp tôi giữ bí mật này không?”

Vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng, mặc dù cô cũng rất kinh ngạc, cũng rất đau lòng, nhưng cô nghĩ đây cũng là việc nằm trong dự liệu mà thôi, lúc tiên sinh muốn cô, vốn không hề suy nghĩ đến cảm nhận và ý muốn của cô, thế nên mang thai cũng là việc hiển nhiên thôi, chỉ là…. trải qua việc này, lòng cô đã dần bình tĩnh, đối với đứa bé, cô cũng đã có quyết định.

“Không phải của Tả Đằng thiếu gia….?”♪đⓛl☾q♪đ Dick không nhịn được trợn tròn mắt, sau đó phát hiện mình quá bất lịch sự, liền gật gật đầu: “Ừ, nếu vậy, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật. Chỉ là…. Mạn Vi, đứa bé này cô định làm thế nào? Muốn sinh nó ra sao? Hay là đi kiếm cha đứa bé thương lượng bàn bạc xem sao?”

Cô khẽ cười, trong đôi mắt đen láy thâm sau đó như có sự kiên cường riêng của nó: “Cám ơn anh, Dick, tôi sẽ sử lý tốt việc này thôi.”

“Haizzz, cô gái ngốc, thật ủy khuất cho cô rồi.” Dick thở dài, lúc anh nhận được điện thoại của Triển Diệc Tường, nói là đã kiếm được Tường Vi, lúc anh chạy đến đó, mới phát hiện Tường Vi bị người ta đóng trên cây giá chữ thập, thảm cảnh đó khiến hắn nhìn thấy cũng đau lòng. Thế là liền đem cô đưa đến bệnh viện, niềm vui là vết thương của cô không có gì đáng ngại, nhưng nỗi buồn lại là nhận được tin cô mang thai nhưng lại không phải của Tả Đằng thiếu gia.

Cũng … đành thôi vậy, từ hôm đầu tiên quen biết Mạn Vi, anh cũng đã biết sau lưng cô nhất định có một câu chuyện đau buồn nào đó, chỉ là, chuyện đó có liên quan đến cha đứa bé hay không? Dick đoán không ra, cũng chẳng muốn đoán.