Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 177: Sự thay đổi ở Sentosa (2)

"Cái này, xem ra là muốn cân nhắc. Hiện tại cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lấy tâm trạng tốt nhất mà tham dự." Dick tiếp lời.

Gật đầu một cái, Tường Vi có chút thất vọng, nhưng vẫn lấy toàn cuộc làm trọng. Đợi Dick ra ngoài, cô sắp xếp hành lí xong, nằm trên giường nhìn cảnh biển.

Bóng đêm dần dần bao phủ cả hải đảo, nhưng đèn dầu sáng rỡ trên đảo, giống như ở ban ngày phồn vinh. Tường Vi không buồn ngủ, cô nằm ở cửa sổ nhìn biển ban đêm, phản chiếu màu sắc khác nhau của ánh đèn, hiện tại cô không ngủ được, không khỏi nghĩ đến gương mặt hung ác nham hiểm của tiên sinh, yếu ớt thở dài, hắn như đã biến mất, tới vô ảnh đi vô tung (*), vĩnh viễn đoán không ra bước kế tiếp hắn muốn làm gì.

*Tới vô ảnh đi vô tung (tới không thấy bóng, đi không biết tung tích) : đến và đi không để lại gì

Nên làm cái gì? Trong lòng trống không, sao trên bầu trời cũng không cách nào nói cho cô biết. . . . . .

Ngày thứ hai, dòng người hăng hái ở quảng trường khách sạn, mọi người đều chú ý buổi họp báo của ‘Ny Thường ’ ở Singapore đã tổ chức đúng hạn. Các du khách (khách du lịch) tạm ngừng hoạt động giải trí của mình, đều tạp trung tại ‘khách sạn HardRock’. Trên bầu trời, hai cánh máy bay bay qua đỉnh đầu mọi người, trên máy bay bày ra một cái quảng cáo: Ny Thường — buổi họp báo ‘Hải Vận ’ ở Singapore.

Âm nhạc vang lên, tâm tình mọi người cũng bị âm nhạc thôi thúc **. Triển Diệc Tường làm người chủ trì: "Hi các phu nhân, các tiên sinh. Mọi người mong đợi Ny Thường —— buổi họp báo Hải Vận ở Singapore sẽ bắt đầu! Hiện tại chúng ta hãy hoan nghênh người mẫu xinh đẹp ra sân biểu diễn!"

Mọi người hoan hô, sôi trào. Từng người mẫu Ny Thường đi ra.

"Buổi họp báo hôm nay sẽ cho ra chủ đề là: dịu dàng, thần bí. Hàng loạt các thiết kế của chúng ta đều dùng voan mỏng làm vật liệu, cắt may vừa người làm nổi bật chủ đề của ngày hôm nay." Triển Diệc Tường diễn thuyết tình sâu, hình như anh cũng hòa vào.

Đến buổi họp báo **, "Chúng ta hoan nghênh người đại diện cho ‘Ny Thường’ — tiểu thư Thẩm Mạn Vi!"

"Ồn ào ~" Mọi người sôi trào.

Tường Vi mỉm cười, kèm theo nhịp điệu của âm nhạc, một thân xanh nước biển, trên người có kim cương nhỏ màu đen tổ hợp với voan mỏng màu xanh thẳm, phối hợp đường cong dịu dàng tạo thành hình cánh, phía dưới là quần dài dùng Kim Tuyến thêu thành hoa sóng, toàn thân như một con hải âu bay lượn ở biển rộng. Tường Vi càng lộ thêm vẻ dịu dàng.

Nhưng vào lúc này, phía sau mọi người, bên trong một chiếc xe điều khiển màu bạc, có một đôi mắt âm u lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm người có nét mặt tươi cười trên sấn khấu.

"Hắc tổng, thì ra hôm nay ‘Ny Thường’ tổ chức buổi trình diễn thời trang ở chỗ này! Người kia là người đại diện, là một người đẹp!" Một người đàn ông trung niên bụng bự ngồi bên cạnh Hắc Diêm Tước, mắt nheo lại, nhìn Tường Vi trình diễn bộ phục sức (quần áo +trang sức) của tháng.

Hắc Diêm Tước mặt mày xanh lét, con ngươi âm u tàn bạo nhìn lướt qua, phát hiện bóng dáng Tả Đằng Triết Dã, bọn họ quả thực là như hình với bóng! Cô đi chỗ nào, hắn cũng tới đó!

"La tổng, có hứng thú tìm cô người mẫu này uống trà không?" Khóe miệng hắn nâng lên, thành nụ cười lạnh lẽo nhàn nhạt, cho dù là ở Singapore, cũng không có người xem thường năng lực của hắn!

"A ha ha, có thể không? Như thế là phúc ba đời rồi!" Người đàn ông bụng bự như heo cười mập mờ, đôi ánh mắt gian tà nhìn ngoài cửa xe, thật là như tiên nữ dưới ánh mặt trời.

"Dĩ nhiên, vụ lần này, chỉ cần La tổng đồng ý, tôi nghĩ uống trà không phải việc khó!" Trong lời nói Hắc Diêm Tước mang theo ẩn ý, chỉ cần La tổng nhường lại đất, trận cạnh tranh này sẽ giành được lợi thế.

Phải biết rằng, chuyến đi Singapore lần này, không phải đơn giản như vậy, Hắc thị nhiều lần bị nạn ở Singapore, nếu như hắn không tự mình ra tay, sợ là khó xử lý chuyện này.

"Chuyện này. . . . . . Hắc tổng, cậu đừng đùa tôi, mặc dù tôi biết Hắc tổng đặc biệt đến Singapore, cũng vì vụ này, nhưng đối thủ của cậu là người có bối cảnh hắc đạo, Hắc tổng cậu cũng biết, chúng ta chỉ là người làm ăn, chọc phải những người liều mạng kia, tôi sợ. . . . . ."

Trán La tổng không khỏi toát mồ hôi lạnh, lưu luyến nhìn thoáng qua Tường Vi trên sân khấu, giữ được mạng nhỏ quan trọng hơn, người đẹp sẽ có cách thu vào tay.

"Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt ." Hắc Diêm Tước hiểu người như La tổng, không mấy ngày nay không ngừng có người đối đầu với Hắc thị, tổ chức Hắc bang ở Singapore là bang Chiếu Thiên do Doãn Chiếu Thiên đứng đầu, rất rõ ràng, Doãn Chiếu Thiên này không tốt, rõ ràng là muốn nhằm vào hắn!

"Hắc tổng, ngài phải xử lý là chuyện của ngài, nhưng ngàn vạn lần đừng liên lụy tới tôi, Doãn Chiếu Thiên không phải dễ chọc, chuyện giết người phóng hỏa cũng làm được!" La tổng bo bo giữ mình, cái gọi là có tiền sợ liều mạng, Doãn Chiếu Thiên cùng đám côn đồ, theo dõi Hắc Diêm Tước giàu có, bọn họ đấu thì đấu, cũng đừng làm trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

"La tổng, từ trước đến giờ, Hắc Diêm Tước tôi ân oán rõ ràng, ai là địch ai là bạn, tôi đương nhiên phân chia rất rõ ràng, dĩ nhiên, nếu ai gió chiều nào theo chiều đó, tôi nhất định sẽ không để cho gió chiều nào theo chiều đó tốt như vậy!" Con ngươi bén nhọn thoáng hiện một chút ánh sáng, hắn liếc La tổng một cái, ý uy hiếp rất nặng, nếu như người này không thức thời, hắn nhất định sẽ ăn ông ta đến xương cũng không thừa!

"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. . . . . ." La tổng vội vàng cười làm lành, thình lình rùng mình một cái, Hắc Diêm Tước cũng không phải là nhân vật dễ trêu chọc, tuy hắc đạo đánh đánh giết giết tất nhiên kinh người, nhưng danh hiệu lòng dạ hiểm ác của Hắc Diêm Tước này, ông không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì Doãn Chiếu Thiên.

Đám người thô bạo kia, chán ghét nghèo, muốn đánh chủ ý lên nhà giàu, cũng nên lựa chọn đối tượng, Hắc Diêm Tước là người mà bọn họ chọc nổi sao?

"Tài xế, lái xe. Đưa La tổng về công ty." Hắc Diêm Tước nhìn cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt ngoài cửa xe một cái, trầm giọng nói với tài xế, ngay sau đó, xe gây ra tiếng động lớn rồi vội vã đi.

Tường Vi hơi ngượng ngùng trên sân khấu yên tĩnh biểu diễn thời trang, đột nhiên cảm thấy lòng căng thẳng, nâng mắt, thì nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc rời đi. Chẳng biết tại sao, cô có cảm giác kỳ quái, cảm giác quen thuộc nào đó thổi qua trong không khí, chợt lóe rồi biến mất.