Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 164: Chạy (2)

Nhân lúc nghỉ giải lao, Dick đi đến chỗ Tường Vi để giải thích cho cô yêu cầu của đợt chụp kế tiếp: "Mạn Vi, ở đợt chụp tiếp theo, chúng ta cần phải thể hiện được sự vui vẻ. Đi thay bộ quần áo khác trước đi. Để thể hiện được tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống của cô, tôi cố ý sắp xếp cho cô một bộ trang phục thể thao và chiếc mũ lưỡi trai, cô đội lên xem thử nào!"

"Ok, Dick." Tường Vi liền đi về hướng chiếc lều thay đồ.

Đến lúc bước ra, cô đã thay một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng. Một đôi giày thể thao màu hồng, một chiếc quần jean ngắn và chiếc áo thun màu hồng, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Thế là có một cô gái vui tươi hoạt bát xuất hiện trước mặt Triết Dã và Dick. Hai người này chỉ có thể cảm thán, sao cô gái này thay trang phục gì cũng đẹp thế!

"Này, anh giúp tôi đem đạo cụ đến đây." Dick xoay người nói với nhân viên.

Một lát sau, anh nhân viên nọ dắt một con chó Labrador đến.

"Nó tên Điềm Tâm, là "đạo cụ" quan trọng giúp cô chụp lô ảnh tiếp theo đó, haha."

"Oa, Điềm Tâm?" Tường Vi vừa thấy cho chó con liền sáng mắt.

Dick giới thiệu với Tường Vi: "Tính tình nó rất ngoan, thích vui đùa. Tý nữa, cô chỉ cần chơi với nó bên bờ biển là được. Giờ thì cô hãy bồi dưỡng tình cảm với nó trước đi."

Dick nói xong thi rời khỏi, anh phải đi chuẩn bị cho khâu chụp ảnh."

"Chào em Điềm Tâm, chị tên là Mạn Vi. Mình kết bạn nhé!"

Tường Vi dịu dàng vuốt ve con chó Labrador này, bổng nhiên cảm thấy buồn phiền: "Chị cũng có nuôi một chú chó, trông nhỏ nhắn hơn em, nó là nhóc đáng thương, sau này chị sẽ giới thiệu cho hai em quen biết nhé, hai em nhất định sẽ là bạn tốt của nhau!"

Tả Đằng Triết Dã đứng một bên nhìn Tường Vi vuốt ve Điềm Tâm, bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp.

Hắn tưởng tượng, nếu Mạn Vi có thể trở thành vợ hắn thì hay biết mấy, một cô vợ dịu dàng, một đứa con dễ thương, và một chú chó ngoan ngoãn, cả nhà cùng vui đùa bên bờ biển. Thật là một cảnh tượng hạnh phúc.......

"Mạn Vi à, lô ảnh này cô tạm thời không cần phải chạy qua chạy lại, cô chỉ cần vui đùa với Điềm Tâm là được. Chúng tôi cũng có chuẩn bị vài thứ đồ chơi để cô chơi với nó nữa." Dick nói cho Tường Vi biết về cách quay chụp.

"Được, Điềm Tâm này, em có hiểu rõ chưa?" Tường Vi nói với Điềm Tâm, nó như hiểu được Tường Vi nói gì liền "Gâu gâu" hai tiếng tỏ vẻ đã hiểu. "Thật là một chú chó ngoan mà."

Cứ thế, ở bên bờ biển có một người một chó cùng nhau vui đùa, tràn đầy tiếng cười.

Tường Vi cầm một cái dĩa nhựa, ném ra xa, Điềm Tâm liền chạy thật nhanh và nhảy lên để cạp lấy cái dĩa nhựa và đem về cho Tường Vi. Cô vui vẻ vuốt ve nó và thưởng cho nó một miếng bánh. Điềm Tâm liếm liếm tay cô để cám ơn.

"Ha ha, nhột quá!" Tường Vi vui vẻ cười.

Tường Vi lại ném cái dĩa nhựa ra xa, nhưng lần này Điềm Tâm không chụp kịp, nó cúi gầm đầu chạy về bên Tường Vi, cô nhẹ nhàng an ủi nó: "Đừng buồn mà, nào, đến đây, chị cho em thêm một miếng bánh."

Vài người nhiếp ảnh cứ không ngừng lấy nhiều góc độ khác nhau để chụp được tấm ảnh đẹp nhất giữa cô và chú chó nhỏ.

Tường Vi vừa đút Điềm Tâm ăn vừa nghĩ đến nhóc đáng thương, nếu nó có thể tới đây thì hay biết mấy, cô sẽ dắt nó đi chơi mỗi ngày, không cần phải sợ bị người ta ức hiếp....... nhóc đáng thương.

Tường Vi âm thầm hạ quyết tâm, lần này dọn ra ở, nhất định phải dắt theo nhóc đáng thương.

Tường Vi vừa không tập trung một chút, Dick liền cầm loa nói với cô: "Tường Vi, cùng Điềm Tâm chạy dọc bờ biển đi."

Câu nói của Dick khiến cô hoàng hồn: "Nào, Điềm Tâm, chúng ta cùng chạy nhé!" Tường Vi cười nói với chú chó nhỏ.

"Gâu gâu!" Điềm Tâm cũng vui vẻ đứng lên chạy theo cô.

Thế là một người một chó cùng nhau chạy đua vui đùa với nhau.

"Thật tuyệt vời!" Thợ chụp ảnh vừa ấn nút chụp vừa nói.

"Tạch tạch tạch tạch......." Cứ liên tục bấm nút chụp khiến các thợ chụp ảnh muốn tê rần cả ngón tay, nhưng họ không muốn bỏ lõ mỗi một khoảnh khác tươi đẹp nào, mỗi một động tác, Tường Vi đều thực hiện rất tuyệt vời.

Ở một bên, Tả Đằng Triết Dã cũng lấy máy quay để quay lại, người bạn đời lý tưởng nhất đang ở ngay trước mắt!

Sau khi đạo diễn và các thợ chụp ảnh thảo luận xong thì một ngày làm việc cũng kết thúc.

Dọn dẹp xong, Dick liền chạy qua nói cảm ơn với Tường Vi: "Mạn Vi, hôm nay thật cảm ơn cô, cô thể hiện rất tốt, lầ chụp ảnh này quả thật rất hoàn mỹ. Tôi tin rằng ngài Triết Dã cũng rất vừa lòng!"

"Dick, tôi chỉ là cố hết sức mình thôi, không biết có thể giúp được gì cho Ny Thường không nữa." Tường Vi cười nhẹ nói.

"Man Vi, cô lúc nào cũng thể hiện được rất tốt!" Tả Đằng Triết Dã thương yêu sờ sờ mái tóc ước của cô.

"Gâu gâu!" Lúc này, Điềm Tâm chạy tới đứng giữa Triết Dã và Tường Vi.

"Mạn Vi, cô rất thích chú chó này đúng không? Triết Dã hỏi Tường Vi.

"Đúng vậy, nó thật dễ thương, còn rất nghe lời nữa chứ." Tường Vi nhẹ nhành vuốt ve Điềm Tâm: "Đây là con chó của ai thế? Thật ngoan và dễ thương." Cô vui vẻ cười nói với Triết Dã.

"Điềm Tâm là được tôi nuôi đó." Triết Dã cười nói.

"Thật không? Ha ha, xem ra anh ngoại trừ là một thương nhân vĩ đại, còn là một huấn luyện viên sủng vật tốt nha!" Tường Vi cười khen Triết Dã, lúc này anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.