Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 123: Lễ Chúc Mừng của Ny Thường (3)

"Thì ra là thiếu gia nhà họ Tả Đằng nổi danh lừng lẫy, tôi thất kính! Ha ha, Triển tiên sinh,‘lần đầu tiên gặp mặt’, xin chỉ bảo thêm."

Khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của Rhona hướng tới Tả Đằng Triết Dã cùng Triển Diệc Tường, khẽ khom người hành lễ,đặc biệt là khi cô thấy Triển Diệc Tường, bốn chữ ‘lần đầu tiên gặp mặt’ nói ra là có dụng ý khác.

Triển Diệc Tường vừa nghe,ngay sau đó đã sáng tỏ, vì vậy cười ha hả nói: "Không trách được Nhạc Tín Dương của chúng tôi bảo vệ cô rất chặt,thì ra là tên tuổi của Na tiểu thư có một chữ Na, người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới— Mona Lisa không phải cũng có một chữ Na sao?"

Anh cố ý khoa trương nói,những lời này, vào lần đó, lần đầu tiên nhìn thấy Rhona trong phòng làm việc của Hắc Diêm Tước thì anh đã từng nói như vậy,mà lần này, anh chỉ là diễn trò cùng Rhona mà thôi. Nếu cô không muốn anh nói ra ba chữ Hắc Diêm Tước, vậy thì anh sẽ giả câm vờ điếc, yên lặng theo dõi.

"Ha ha ha!" Nhạc Tín Dương thẳng thắn cười to lên, trước mắt mà nói, anh tương đối hài lòng với Rhona,anh không phải là người đàn ông lừa bịp, cũng không phải người đàn ông có thế lực hùng hậu đi nuôi ba vợ bốn nàng hầu (tam thê tứ thiếp),lấy tư chất của anh, anh cũng sẽ không mơ mộng hảo huyền tìm người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như tiểu thư Mạn Đà La, quá đẹp đối với anh mà nói là sự uy hiếp, mà Rhona rất vừa ý anh!

Tả Đằng Triết Dã nghe lời nói của Triển Diệc Tường không biết nên khóc hay cười, tên này thật là đến chỗ nào đều không quên khua môi múa mép!

Giơ ly rượu lên,xã giao không ngừng đi chúc khách, anh bắt đầu có chút không yên lòng rồi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về cửa chính, rốt cuộc thì bóng dáng anh nhớ thương khi nào mới xuất hiện. . . . . .

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Khách sạn Hoàng Đình của Hắc thị, cửa trước

Hai giọng nói mờ mờ đang tiến hành ‘kéo co’.

"Mạn Vi,đã đến lúc quan trọng rồi, cô còn sợ cái gì, nếu không tham dự tiệc, ông chủ của tôi gọi điện thúc giục làm điện thoại của tôi muốn hư rồi."Dick đành thở dài nói, cũng đã đến cửa thang máy khách sạn Hoàng Đình rồi, chỉ cần tiến thêm một bước, lập tức tiến vào hội trường bữa tiệc, thế nhưng Thẩm Mạn Vi lại kêu ca!

"Dick, tôi. . . . . . Tôi rất khẩn trương!"

Ngón tay Tường Vi lo lắng mà lôi kéo làn váy, chỉ lát nữa là đến nơi rồi, cô lại do dự. Cô biết, trường hợp công khai như vậy, một khi tiến vào,có nghĩa như thế nào, ý nghĩa là cô sẽ ký hợp đồng với ‘Ny Thường’, sau này cô không thể rút lui, thân phận mới của cô là tiểu thư ‘Mạn Đà La’.

"Ha ha, cô bé ngốc, tôi biết cô sợ hãi cái gì,thả lỏng biết không? Phái có lòng tin với mình, mặc dù tôi không biết vết thương trên bả vai cô, trên cánh tay, thậm chí là trên mặt là từ đâu tới, nhưng tin tưởng kỹ thuật trang điểm của tôi,chúng nó được che giấu rất tốt, yên tâm đi, tối nay cô có thể xinh đẹp như cũ làm mọi người kinh ngạc!"

Dick không phải đang an ủi cô,mà cô hoàn toàn có tư cách này!

Nhưng mà, rốt cuộc cô muốn hù dọa anh bao nhiêu lần mới hài lòng đây?

Số lần tiếp xúc với cô càng nhiều,anh phát hiện cô là người nhát gan, hơn nữa là sợ người ngoài, anh nghi ngờ vết thương trên người cô, mặc dù cô nói không cẩn thận té ngã, nhưng với ánh mắt có kinh nghiệm nhiều năm của anh, nhất định là người nhà cô đánh đập,nhớ tới trang phục người làm nữ cô mặc lần trước, khiến anh càng ngày càng nghi ngờ thân thế cùng bối cảnh không đơn giản của cô.

Có lẽ, cô có một gia đình như vậy, chỉ là cô chưa bao giờ nói. . . . . .

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian khai tiệc sẽ đến rất nhanh.

Dick thở dài một hơi, nắm tay Tường Vi, như một người anh trai mà nói với cô……….

"Mạn Vi, không cần phải sợ,nhớ ‘mỉm cười’, cô có thể vượt qua tất cả chướng ngại, chỉ có mỉm cười mới có thể đem khí chất của cô phát huy tối đa, chỉ có mỉm cười mới có thể khiến cô như công chúa ưu nhã cao quý,chỉ có mỉm cười mới có thể làm cho cô trở nên. . . . . . Tự tin, tự tin, hiểu không, Mạn Vi?"

"Hiểu, nhưng tôi. . . . . ."

Mắt Tường Vi hiện lên sự mất mác,cô nhỏ bé, khiến cho cô có thói quen núp ở góc quanh năm, tự tin đối với cô mà nói là sự xa vời không thể chạm tới.

"Làm theo tôi, Mạn Vi, hít sâu. . . . . ."

Dick hít thở một hơi thật sâu, ý bảo cô làm theo anh, "Sau đó, khóe miệng từ từ giơ lên, đúng, mỉm cười……nhàn nhạt!"

Tường Vi nghe theo lời của anh của hắn, cố gắng vượt qua sự hèn nhát của mình, khóe miệng khẽ nâng lên,xuất hiện một đường cong xinh đẹp.

"Quá tuyệt vời! Chính là như vậy, đến đây đi, cô chính là tiểu thư ‘Mạn Đà La’ xinh đẹp, là nhân vật chính tối nay!"

Dắt bàn tay nhỏ bé của cô, như người bảo vệ, Dick đưa cô tới cửa chính long lánh anh ngọc. . . . . .

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Lễ Chúc Mừng bên trong hội trường,dòng người nhốn nháo, đang lúc ấy thì, chính giữa sân khấu xuất hiện một ánh sáng trắng, giọng nói người điều khiển chương trình vang lên ngay sau đó…….

"Các vị khách quý, các ngôi sao nữ,các tiên sinh, hoan nghênh đến nơi tổ chức Lễ Chúc Mừng để giới thiệu nhãn hiệu ‘Ny Thường’ tối nay, xin các vị khách quý nghe rõ!"

Cái gọi là Lễ Chúc Mừng, không giống với dạ vũ (buổi liên hoan khiêu vũ), hơn nữa là lấy phương thức bữa tiệc tới ăn mừng.

Lần này ny Thường đặt trên trăm bàn, khách quý mỗi một bàn không giàu cũng quý.

Khi khách ngồi vào vị trí,hội trường an tĩnh lại ngay lập tức, tất cả người đều chờ nhìn người điều khiển chương trình bắt đầu Lễ Chúc Mừng tối nay như thế nào.

Nghe nói, tiểu thư ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ diễn dịch thành công, đánh bại người mẫu số một là Mễ Tư kỳ, cũng xuất hiện ở Lễ Chúc Mừng tối nay!

Nghe nói, cô là người đẹp trăm năm hiếm thấy,buổi họp báo ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ đêm đó, những người may mắn thấy được gương mặt của cô, cũng không quên than thở, người đẹp như vậy mà không dính khói bụi trần gian, giống như tiên nữ trên trời !

Nghe nói, cô ấy từng bị ma quỷ hắc ám - Hắc Diêm Tước ôm đi vào đêm đó, từ đó không có tin tức của cô,rốt cuộc Hắc Diêm Tước đã làm gì với cô vào đêm đó, không người nào dám suy đoán, nhưng càng tăng thêm lòng hiếu kỳ của mọi người đối với cô, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, đáng giá như thế nào để Hắc Diêm Tước bảo vệ?