Hắn giơ bàn tay lên, thô bạo kéo cái kén mè nheo trên mặt cô xuống rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô.Lòng cô có chút chua xót, liền lúng túng nói:
"Ngài hận phụ nữ sao? Nhưng……Tại sao lại phải hận chúng tôi như vậy? Tiên sinh… Hận là một chuyện rất đau khổ mà! Biết rõ là đau khổ như vậy, tại sao ngài lại không tha thứ đi? Nhìn ngài như thế này, tôi cũng thấy rất đau lòng… Ngài hiểu không? Tôi như vậy mà lại đau lòng vì ngaì…"
Thở dài một tiếng, Tường Vi nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.Cô phát hiện mình càng ngày càng yêu thích đôi mắt đen thâm thúy của hắn. Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến hắn trở nên như vậy? Vậy mà khi trút bỏ những hận thù kia, hắn lại trở thành một con người như vậy.
"Tiên sinh, nơi này rất lạnh, ngài ngủ ở đây mà bị cảm thì Tường Vi chăm sóc cho người không tốt rồi."
Cô bất đắc dĩ thở dài mà nói.Hắn như một đứa bé, bình thường trầm ổn mà ngủ say. Nhưng hai lông mày hắn vẫn nhăn chặt như vậy.
"Tiên sinh?" Tường Vi không thể làm gì khác ngoài việc đẩy nhẹ thân thể hắn, mong hắn thức dậy trở về nhà ngủ chứ đừng ngủ ở đây mà chịu lạnh.
"Ưm…" Hắn khẽ vung cánh tay,mở đôi mắt nửa tỉnh nửa mê ra nhìn cô.
Gương mặt cô ấy thật đẹp… Mơ mơ màng màng, hắn như nhìn thấy đóa hoa Tường Vi đẹp nhất trên đời này đang nở rộ trước mặt hắn.
Tường Vi… Hoa Tường Vi.
Bỗng chốc, trong đôi mắt mê say của hắn lại thoáng qua một tia hận ý.
"Đáng chết!"
Hắn khẽ nhéo cánh tay cô khiến cô kêu lên, cũng trong một giây tiếp theo cô không kịp phản kháng lại thì hắn đã thô bạo cắn mút đôi môi cô.
"Ưm…"
Tường Vi chợt hoảng sợ.Tiên sinh… đã nhìn thấy khuôn mặt của cô!
Trong lúc cô còn chưa kịp thở thì hắn đã cuồng dã cọ xát trên đôi môi cô.
Lúc này chắc hắn nghĩ cô là tiểu thư "Mạn Đà La" sao? Trong lòng Tường Vi có chút khổ sở, Tiên sinh đã biết cô là "Mạn Đà La"?
Hắc Diêm Tước đầu óc mông lung,chỉ biết trước mắt hắn là một đóa Tường Vi đang nở rộ, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn. Ngoài ra, hắn không hề nghĩ tới bất cứ phương thức nào để hủy diệt cô, hắn chỉ muốn hung hăng đặt cô dưới thân mà hành hạ. Làm như vậy khiến hận thù trong lòng hắn bớt đi phần nào.
"Ừ…"
Vết thương trên người bị hắn va vào khiến cả người cô đau đớn.
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng thể nào chống lại được lửa tình cuồng nhiệt của hắn.
Bàn tay to lớn của hắn đưa vào trong áo choàng tắm của cô, nhanh chóng tìm được tới ngực cô. Thân thể cường tráng của hắn đè lên cô.
"Không … Ưm…"
Cô sợ đến run rẩy.Ở một nơi như thế này thì cô với hắn làm sao lại có thể triền miên được?
Cô đưa mắt nhìn lên thì chỉ thấy một màn đêm bát ngát, nhà kính sáng trưng như ban ngày. Sao hắn lại có thể… Cùng cô làm việc như vậy ở đây chứ?
Nhưng hắn mặc kệ cô, không để ý tới cô đang bối rối, hắn cũng chẳng thèm để ý đến sự phản kháng của cô. Hắn đẩy cô lên mặt đất khô khốc, áo choàng tắm của cô bị cởi ra, để lộ thân thể trắng như tuyết,nhưng lại đầy những vết thương ứ đọng.
Hắn như thể tỉnh táo ra được một chút, nhìn thân thể đang không ngừng run rẩy của cô, hắn có chút giật mình.Động tác thô bạo không kìm được mà trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hôn nàng, hắn như là đang thưởng thức rượu Volkda.
Do say cũng tốt, do hắn cố tình cũng được.Giờ khắc này, lí trí của hắn đã sớm chạy mất tích. Rõ ràng lí trí đã nhắc hắn phải hận cô, thế nhưng hiện tại hắn lại đang say mê người dưới thân, đầu óc trầm mê thân thể cô.
Tường Vi không một mảnh vải che thân nằm dưới người hắn, hai tay bị hắn nắm chặt nên chẳng thể nào phản kháng lại.
Cô muốn miệng hỏi hắn,hắn có tỉnh táo không, hay vẫn nửa say nửa tỉnh?
Hay là, hắn có biết cô là Tường Vi không? Theo bản năng, cô chỉ muốn dùng thân phận này để đối diện với hắn,dùng thân phận chân thật nhất của cô.
"Tiên sinh…"
Vất vả lắm cô mới nghẹn ngào ra được vài chữ, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn dùng môi chặn lời.
Thân thể nóng bỏng của hắn vẫn đè lên cô,nhưng lần này động tác lại có chút nhẹ nhàng hơn so với những lần trước.
Bàn tay hắn đi khắp nơi trên cơ thể cô, hắn hôn lên đôi môi mê người của cô. Từ trước tới giờ,cô chưa được đối xử dịu dàng như vậy lần nào. Vậy mà tối nay, ở trong nhà kính này, kì tích lại xảy ra.
Cô không khỏi thở dài một chút, lúc hắn say, mới là lúc hắn dịu dàng nhất!
Tường Vi không phản kháng nữa mà để mặc cho cánh tay hắn đi khắp cơ thể cô. Tường Vi không tự chủ được mà lại cùng hắn trầm luân dưới bầu trời đêm.
Hắn say mê ôm hôn cô, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cô.Thậm chí, cả thân thể hắn cũng đang vuốt ve cô.
Cho dù là lúc hắn đi vào trong cơ thể cô, hắn cũng dịu dàng vô cùng, động tác không còn thô bạo như lúc trước nữa.
Tối nay, ở dưới bầu trời đêm này, trên nền đất khô lạnh trong nhà kính này, hắn dịu dàng hoan ái cùng cô.Không có sự cảm thụ tuyệt vời, chỉ có dấu ấn của hắn lưu lại trên cơ thể cô. Hắn có biết, nếu như hắn vẫn tiếp tục trở nên dịu dàng như vậy, cô sẽ không kìm được mà vì hắn làm hết mọi việc!
Nhưng tối nay hắn trở nên như vậy, là do khung cảnh lãng mạn của nhà kính này, hay là do rượu Volka làm hắn say?
Cô cũng không biết nữa, đầu óc cô hiện tại rất trống rỗng. Trong khi hắn đang cùng cô hoan ái, cô khẽ khàng thở dài một tiếng, thật mê say…
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua thủy tinh, làm hiện rõ mọi vật trong nhà kính.
Ánh nắng này cũng làm Tường Vi tỉnh ngủ.
Thân thể mệt mỏi đau nhức đột nhiên tỉnh táo lại, mọi tế bào thần kinh của cô đều trở nên căng thẳng.
Đôi mắt động lòng người khẽ nhìn lên, lúc này cô mới biết, hiện tại cô đang nằm trong lồng ngực của tiên sinh!Mặt đột nhiên trở nên ửng hồng, nhớ lại sự dịu dàng tối qua của hắn, mặt cô lại càng thêm đỏ, trái tim cô không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Mái tóc trải qua một đêm dày vò đã trở nên khô cứng, đã thế lại còn bị dính thêm bùn đất khiến cô bây giờ trông cực kỳ nhếch nhác.Cô lại trở về làm một Tường Vi bình thường.
Khẽ cựa quậy người để thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, cô chợt phát hiện ra nơi đây chỉ có mỗi áo choàng tắm là có thể mặc được.Nhưng cả áo của cô lẫn áo của hắn đều bị hắn nằm đè lên, thân thể tráng kiện hấp dẫn phơi bày dưới ánh nắng, làm cô đỏ mặt chẳng dám nhìn.
Xấu hổ chết mất thôi, cả đêm qua cô cùng hắn triền miên ở nhà kính bốn bề trong suốt này!