Ánh đèn cao áp ở hai bên đường xe chạy hắt thứ ánh sáng chập chờn vào khuôn mặt của Bùi Tạp Tư, lúc sáng lúc tối, để lộ ra đôi tròng mắt tràn đầy bi thương! Lúc này anh không nhìn ánh đèn ngoài cửa xe, không để ý tới xe cộ đang chạy trên đường cái, cũng chẳng buồn ngắm hàng cây xanh ở hai bên đường lẫn quang cảnh náo nhiệt trong ánh đèn nê ông lấp lánh.
Trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh Tư Vũ rơi lệ đang quỳ trên mặt đất. Cô khóc vì lo lắng cho một người đàn ông khác, cô đồng ý nhận lời cầu hôn của người đàn ông ấy!
Cô nguyện ý gả cho người đàn ông khác, trừ bản thân anh. Còn anh, trong giờ khắc ấy không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị người khác mang đi! Là do anh đã vô trách nhiệm nên đã để mất đi tất cả tư cách, để giờ đây anh phải nhận lấy tất cả nỗi thống khổ này!
Một làn nước ấm áp, mỏng manh dâng lên trong đôi mắt anh... anh ra sức nhắm chặt hai mắt lại, giống như chiếc cần gạt nước quét đi tầng hơi nước kia!
Máu ở vết thương trên lưng Bùi Tạp Tư chảy ra ngày càng nhiều. Thứ vũ khí sắc bén kia đâm qua bộ Âu phục, cắm vào trên lưng của anh. Nhưng trong giờ khắc này anh lại không hề có cảm giác đau đớn chút nào, nỗi đau nhức ấy đang nằm ở trong tim của anh kia!
Khi xe chạy đến đoạn ngã rẽ, Bùi Tạp Tư mới nhớ ra anh đã hẹn với Đại Lợi sẽ chờ cậu ta ở chỗ này!
Không phải chờ lâu, chỉ một giây sau, Đại Lợi đã tới mở cửa xe ra, theo đúng phép tắc, cậu ta lập tức chui vào ngay trong xe: "Đại ca, em vừa mới nhìn thấy xe của Ryan đi qua, người của Tứ Lao Tử không gây khó dễ gì với anh chứ?"
Vừa lên xe, Đại Lợi đã lo lắng hỏi luôn!
"Không có!" Bùi Tạp Tư lắc đầu, trầm giọng đáp lại!
"Đại ca, em thật không biết nên nói cái gì cho phải, anh đối xử với chị dâu đúng là... thật quá tốt". Đại Lợi ôm nỗi oán giận trong lòng mãi, cuối cùng tất cả nỗi oán giận ấy lại biến thành một câu nói: “Thật quá tốt” .
Bùi Tạp Tư liếc mắt nhìn Đại Lợi một cái, không nói câu gì nữa!
"Đại ca, việc ấy anh và Tứ Lao Tử sắp xếp thế nào?"
"Không sắp xếp gì hết!" Ài, hiện tại anh có cảm giác thật choáng váng, thật mỏi mệt, chỉ sợ là do đã bị mất nhiều máu quá!
"Không có gì là tốt nhất, nếu hắn dám sắp xếp gì đó với anh, em cùng các anh em nhất định liều mạng với hắn!"
Bùi Tạp Tư lắc đầu, rất không đồng ý đối với việc này."Hiện nay tất cả mọi người đều có quan hệ làm ăn, trong lúc này không nên gây chuyện rắc rối vẫn là hay nhất! Tất cả đã là người lớn, phần lớn cũng đều đã có gia đình, có vợ con, cho nên không cần thiết cứ phải đánh giết nhau, khiến cho người trong nhà hàng ngày đều bị lo lắng hãi hùng theo!"
Vừa rồi ở trước mặt Tứ Lao Tử, không phải anh cố ý nhất định phải cố sức tranh đấu với hắn, mà với hạng người kiểu “mềm nắn rắn buông” này cần phải dứt khoát . Nếu anh có biểu hiện hơi mềm một chút, cái loại hỗn tạp kia sẽ không thèm nể mặt anh! Xác định không thể hòa thuận lẫn trở mặt với hắn, đồng thời cũng không làm hắn mất mặt, thì mới có thể bắt hắn ngoan ngoãn nghe lời!
Chẳng qua, trong lòng anh cũng đoán được, về sau nhất định người này sẽ làm phiền đến anh!
"Đại ca, đạo lý này chúng ta đều hiểu rõ, nhưng chính là không quen nhìn thôi..." Lời giảng về nghĩa khí của Đại Lợi còn chưa nói hết, tiếng nhạc chuông của điện thoại di động chợt vang lên."A lô... "
Người gọi điện thoại đến chính là người dẫn mối lúc nãy. Đối phương kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ban nãy ở cửa sau của Phủ Đầu bang với giọng tràn ngập vẻ áy náy. Đại Lợi cực kỳ tức giận, mở miệng mắng người ngay trong điện thoại : “ Ông nói cho Tứ Lao Tử biết, nếu hắn không mang Lão Nhị kia xử lý cho tốt, chúng tôi sẽ liều mạng với hắn đấy... "
Mà cậu ta vừa mới vừa cúp điện thoại, ánh mắt đã bị dính chặt vào vết máu tươi đọng ở trên lưng ghế xe. Lúc nhìn thấy trên mảnh thép sắc bén cắm vào lưng Bùi Tạp Tư cũng có máu đang không ngừng chảy ra, lúc này máu đỏ đã biến thành màu đen, cậu ta mở to hai mắt: "Đại ca, anh bị thương sao lại không nói cho em biết, đã bị thương thế này mà anh vẫn còn lái xe ... "
"Không sao đâu ..." Bùi Tạp Tư cười cười ra vẻ không sao cả, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: "Lúc anh đi ra, bị tên Lão Nhị của Phủ Đầu bang kia đâm trúng, cậu cũng đừng làm chuyện gì ầm ĩ nữa, cứ như vậy đi ... "
Nói xong câu đó, có lẽ Bùi Tạp Tư không còn sức chống đỡ nổi nữa, anh nằm úp sấp vào trên tay lái.
Nhìn thấy đại ca như vậy, hai mắt Đại Lợi phiếm đỏ."Đại ca, cho dù trước kia anh nợ chị dâu những gì, bây giờ cũng đã trả xong rồi!"
********************** phân cách tuyến ********************
Bả vai trái của Ryan và dây chằng ở nơi đó bị tổn thương khá nghiêm trọng. Bác sĩ phải cắt bỏ quần áo của anh để kiểm tra, thấy miệng vết thương trên bả vai anh dài hơn một tấc, máu chảy đầm đìa, tiếp đó nói với Tư Vũ vẫn luôn đi cùng đi đổi một số loại thuốc.
Bắp thịt nhầy nhụa máu me, lộ ra làm cho ai nhìn thấy cũng sợ hết hồn. Chỉ cần thoáng nhìn thấy máu là cô đã bị choáng, có mấy lần suýt nữa là cô ngất đi!
Cô áy náy, cảm động. Nếu như anh không lấy thân ra để chắn cho cô, nhận phần đau đớn về mình thì lưỡi dao găm kia chắc chắn đã cắm ở trên người cô rồi! Hơn nữa bác sĩ còn nói là thật may mắn, nếu bị lệch một chút nữa thôi, có thể sẽ đâm đến trái tim, nếu vậy thì hậu quả có chắc chắn sẽ không sao tưởng tượng nổi!
Tư Vũ đứng tựa vào vách tường ở hành lang bệnh viện, vướng mắc khổ sở, ánh mắt cô mờ mịt!
Ryan cực kỳ ỷ lại cô, anh nằm ở trên giường bệnh lại càng biểu lộ tình yêu vô hạn với cô! Bây giờ tất cả những chuyện đối với cô mà nói, đúng là cả một gánh nặng không sao giải quyết được... Trời ạ, cô làm sao có thể nói ra lời "Chia tay" với anh đây?
Đang lúc Tư Vũ khó xử sầu muộn hết sức, có một người đàn ông trông giống như trưởng đoàn, mặc Âu phục, đi giày Tây, khoảng hơn bốn mươi tuổi, người hơi mập, rầm rộ tiến về phía phòng bệnh của Ryan, đi bên cạnh ông ta còn có quản lý Cao của công ty bách hóa!
Tư Vũ còn đang hết sức nghi hoặc, nhóm người này đã đi tới!
Người đàn ông đứng giữa đám người, nhìn vào mắt Tư Vũ: "Chắc vị tiểu thư này là... "
Quản lý Cao của Công ty ngay lập tức thuận theo chỉ vào Tư Vũ giới thiệu: " Phó Thị trưởng Trương, vị này là bạn gái của tổng giám đốc Công ty chúng tôi..." sau đó ông ta quay đầu lại về phía Tư Vũ giới thiệu:" thư ký Lạc, vị này là Phó Thị trưởng Trương, phụ trách bộ phận gọi đầu tư nước ngoài, ông đại diện cho lãnh đạo thành phố tới thăm tiên sinh Ryan!"
Khó trách tại sao cô lại cảm thấy nhìn người này cực kỳ quen mắt. Trước kia ông ta là trợ lý cho cha cô: "Cảm ơn ngài trong lúc bận rộn còn tới thăm ... tổng giám đốc của chúng tôi!" Cuối cùng, Tư Vũ để Ryan ở vị trí là “tổng giám đốc của chúng tôi”.
Có điều, người ngoài đương nhiên sẽ không sẽ hiểu được ẩn tình ở trong đó. Vị Phó Thị Trưởng này cầm tay Tư Vũ : "Tiên sinh Ryan hiện tại đúng là đại diện ưu tú của những nhà đầu tư nước ngoài. Ở đây ngài không chỉ đóng góp làm cho kinh tế của chúng ta được phát triển, hơn nữa ngài còn đại diện cho việc dám làm việc nghĩa... "
Những lời nói này làm cho đầu óc của Tư Vũ thật mờ mịt, “dám làm việc nghĩa” là cái gì? Khi nào thì chuyện này được nhận định thành hành vi dám làm việc nghĩa” rồi nhỉ ?
Ngay lúc cô còn đang sững sờ, nhiều phóng viên đã xông tới, không ngừng chụp ảnh cô và Phó Thị Trưởng, có phóng viên còn hỏi chuyện hôn lễ của cô và tiên sinh Ryan, hàng loạt các vấn đề muốn được phỏng vấn khiến cho đầu của Tư Vũ quay mòng mòng...
Mà trải qua sự kiện này, rất nhanh, chuyện của Lạc Tư Vũ đã bị truyền thông đưa ra ánh sáng. Hơn nữa, truyền thông còn khai thác cả chuyện Lạc Tư Vũ không chỉ là bạn gái của Ryan, mà còn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lạc thị!
Chuyện này lại càng đẩy Tư Vũ vào trong khốn cảnh vướng mắc hơn nữa...