Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 374: Lấp kín miệng

"Ha ha - - anh cũng hiểu được sẽ rất chán, nhưng cũng không có biện pháp!" Lạc Ngạo Thực nghiêng cơ thể đi, đồng thời đem cơ thể cứng nhắc, để cho cô đối mặt với anh! Ánh mắt anh cực kỳ trầm tĩnh, giống như cất giấu một bí mật nào đó, lại giống như có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

Vũ Nghê có chút khẩn trương, tâm nhảy loạn cả lên, những lời này của anh có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh biết bí mật gì của cô rồi hả ?"Vì sao như vậy?" !

Lạc Ngạo Thực xoa mái tóc của cô, làm ra bộ dáng ly kỳ cổ quái."Em nói thử xem? Anh vô tình biết được một cô bé mười hai tuổi nào đấy, nắm tay của anh, sau đó xỏ lỗ tai, mà đây là bỏ bùa mê hoặc, anh người đàn ông này cực kỳ vô tội kiếp sau nhất định cùng cô bé này dây dưa một chỗ! Mà rất không khéo léo là kiếp này cũng cùng cô bé này yêu nhau, cho nên chúng ta yêu hết kiếp này, vẫn còn phải yêu cả kiếp sau đấy!"

Hai má Vũ Nghê đỏ bừng, lại càng kinh ngạc nói lắp."A..., anh khi nào thì biết vậy? Anh làm sao mà biết được? Chẳng lẽ lúc em nằm mơ nói mớ rồi hả ?"

Anh bóp nhẹ gương mặt cô."Yên tâm, em là thục nữ hàng thật giá thật, điểm ấy em không cần hoài nghi!" Sau đó ngón tay của anh hướng về phía tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ có nhiều vết đã rỉ sét.

Cái hộp vừa xuất hiện, tất cả câu đố đều có được giải, Vũ Nghê trở nên yên lặng - -

Cái hộp này không chỉ là một cái hộp nhỏ bình thường, bên trong nócòn cất giấu những bí mật ngọt ngào, đồng thời cũng cất giấu một đoạn kí ức chua xót!

Đau khổ cùng hạnh phúc!

Mười hai tuổi, cô mất đi mẹ, nhưng lại gặp được anh, thật sự trước nay cô chưa từng cảm nhận được ấm áp! Nhưng ngày cưới, lại để cho cô cảm nhận được chua sót vô tận!

"Anh thấy hồi nào?" Giọng hỏi Vũ Nghê cực kỳ nhỏ!

"Ở đêm Giáng sinh, anh không cẩn thận phát hiện!" Lạc Ngạo Thực mở hộp ra, từ bên trong lấy ra bông tai thạch anh tím. Không có hỏi cô, anh trực tiếp cầm lấy bông tai, thật cẩn thận vì cô đeo.

Màu tím thạch anh dưới màu vàng của ánh đèn, càng thêm thần bí, đem viền tai của cô càng thêm trắng nõn, đáng yêu!

Vũ Nghê tựa như khi còn bé, nhẹ nhàng đong đưa bông tai."Xinh đẹp không?" Cô như hoa như trăng cười.

Lạc Ngạo Thực si mê nhìn cô, từ đáy lòng nói ra hai chữ."Xinh đẹp!" Tuy nhiên khuôn mặt cô sớm đã khắc sâu vào trong đầu anh, ngực anh, nhưng anh lại vẫn vì vẻ đẹp của cô kinh diễm.

Bảy năm từng trải và có kinh nghiệm, chỉ là để cho cô đơn thuần và càng thêm xinh đẹp, khí chất lại càng thêm quyến rũ, tựa như có một lực mê muội, dễ dàng cuốn hút ánh mắt của anh, để cho đại não của anh đình chỉ giống như một tên ngu ngốc lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.

"Em cho rằng sẽ giữ bí mật này cả đời, thật không ngờ nhanh như vậy liền bị bại lộ!" Vũ Nghê tiếc nuối nói.

"Em thực không ngoan, vừa rồi em còn trách móc anh, nói giữa chúng ta không nên có bí mật, kết quả chính em lại che giấu như vậy!" Lạc Ngạo Thực nâng cằm cô lên, trên cánh môi hồng của cô hạ xuống một nụ hôn.

Trên môi ẩm nóng lây sang hai má vốn đã cực kỳ trắng nõn của cô, càng thêm đỏ hồng!"Em không tìm thấy cơ hội nói thôi? Hơn nữa chuyện này nói ra rất mất mặt!"

"Chuyện này không có mất mặt, lúc này mới có thể nói rõ chúng ta duyên phận là ông trời đã sớm sắp xếp, hoá ra lúc mười hai tuổi người đàn ông em thích là anh, hoá ra anh sớm đã bị em nhốt lại rồi ! khà khà - -" anh bỗng nhiên phát ra tiếng cười quái dị."Em luôn luôn nói anh là sắc lang , hoá ra em mới là sắc nữ!"

"Anh đáng ghét!" Vũ Nghê nâng tay đấm anh một cái, người đàn ông này cũng thật đáng giận."Em mới không phải sắc nữ đâu!"

"Mười hai tuổi liền biết tìm đàn ông cho chính mình, em còn dám nói em không phải sắc nữ?" Lạc Ngạo Thực vẫn tiếp tục trêu chọc cô, vừa hận vừa lo lắng nói: "Thật sự không xong rồi, anh hiện tại không thể không lo lắng nha, nếu em thật sự sinh cho anh một đứa con gái, nếu tính cách của nó giống em, yêu sớm, về sau anh chắc có rất nhiều chuyện để làm, mỗi ngày lo làm ăn, đi công tác cũng rất nhiều, còn phải đi giám sát tiểu bảo bối này, phòng ngừa con bé yêu sớm!"

Bàn tay Lạc Ngạo Thực đặt trên bụng Vũ Nghê, cách một tầng thịt thân thiết với con gái!

Bí mật ẩn sâu nhiều năm đã bị anh phát hiện, chính mình cũng không giải thích rõ, chủ yếu là có giải thích cô cũng không biết giả thích thế nào, cô quả thật yêu rất sớm, mười hai tuổi liền đem tâm cho giao cho người ta!"Yêu sớm cũng không có gì không đúng cả, giống như mẹ con bé nè, không phải tìm được cho mình một ông chồng tốt đó!"

"Ha ha, chứng minh em rất may mắn, em cho là người nào cũng may mắn như vậy sao? Trên thế giới người đàn ông tốt giống như anh cũng không gặp nhiều đâu!" Lạc Ngạo Thực dõng dạc khen ngợi chính mình."Haizz, nếu con gái chúng ta thích một tuổi chàng trai trẻ tuổi, không xấu thì không sao! Ngộ nhỡ thích một người đàn ông lớn tuổi quá, vậy thì hỏng rồi!"

Vũ Nghê nhịn ý cười, tự hạ mình nói: "Anh cho là phụ nữ trên thế giới đều giống em sao? Không có mắt? Thích một người đàn ông lớn tuổi hơn mình nhiều!"

Trên mặt Lạc Ngạo Thực đang tươi cười lập tức biến mất, mày cao cao nhăn lại."Nên đánh, em nói ai là người đàn ông lớn tuổi hả?"

"Em cũng không biết đang nói người nào, nhưng em chỉ yêu một người đàn ông tên là Lạc Ngạo Thực thôi!"

"Tốt, em nói anh già, anh đây hiện tại phải chứng minh một chút cho em thấy, anh có phải thật sự già không!" Lạc Ngạo Thực khác gian tà nói, ánh mắt say đắm đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, liền ngay cả bàn chân tuyết trắng của cô cũng không buông tha - -

Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, khiến toàn thân cô giống như thiêu đốt. Cô thở hổn hển cười, dùng lực lắc đầu cự tuyệt."Không được, anh hiện tại không được, anh không muốn chú ý đặc biệt con gái anh hả?"

"Anh hiện tại giáo huấn cái miệng nói bậy này của em, nhìn em sau này còn dám nói lung tung nữa không!" Nói xong, Lạc Ngạo Thực một cánh tay nắm nhẹ cằm của cô! Cánh tay còn lại nhẹ nhàng di chuyển trên môi đỏ mọng của cô, mập mờ ám chỉ nói.

"Không —— "

Một tiếng "Không" này của Vũ Nghê chưa thật sự dùng hết lực, bởi vì bên tai cô có người cảnh cáo."Không thể lớn tiếng quá, bởi vì tối hôm nay Quan Tĩnh và Tư Vũ đều ở tầng hai, các cô ấy không phải con nít, sẽ biết anh và cô đang làm cái gì" !

Mà những lời này thành công khiến cô ngậm miệng lại, sau một phút đồng hồ, cự vật trướng mãn người nào đó vọt vào trong miệng cô, lại thành công "Chiến đấu" trong miệng cô, khiến cho miệng cô không thể nói chuyện, chỉ có thể không ngừng bị bao vây, hôn hít, nuốt vào nhả ra, để cho thân thể anh càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng nhanh, xông thẳng lên trời - -