Mặc dù lúc ở trong phòng rửa tay mọi người đều nói ra hết những bí mật trong lòng, thế nhưng khi đi ra khỏi toilet, tất cả liền đem những bí mật ấy giấu đi, không ai đề cập đến, nhưng cô lại lo lắng cho họ! Nhìn hai người họ đang trong giai đoạn đầu mang thai giống cô, quay đầu lại nhìn chồng đang đút hoa quả cho mình, Vũ Nghê càng thêm cảm giác mình chính là người hạnh phúc nhất!
Tuy rằng phần hạnh phúc này đã để cho cô đợi rất nhiều năm, thế nhưng cô rốt cục cũng đợi được, mà Quan Tĩnh và Tư Vũ hai người họ còn không biết cuối cùng sẽ như thế nào, thật hy vọng các cô ấy cũng sẽ như cô có được hạnh phúc.
Bởi vì Quan Tĩnh và Lạc Tư Vũ dây dưa nhiều lần, cuối cùng các cô lại ngồi trước bàn mạt trượt. Lúc này vận khí tốt hình như chia đều cho tất cả mọi người , Ba nhà thắng một nhà thua, Lạc Ngạo Thực là người thua nhiều nhất, trong vòng hai giờ liền thua mười vạn!
"Không phải nó chứ? liên tiếp năm con đô hồ (tên con bài) ư?" Anh phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa không thôi sẽ thành pháo thủ mất!
"Có hồ thì có hồ nha, sao lại nói " Không phải nó chứ " !" Tư Vũ trong lòng hưng phấn, rất nhanh mở tất cả bài của trên bàn cho mọi người xem!"Anh, mau đưa tiền!"
"Thật là, tại sao anh không rút con "tám vạn" (tên lá bài) chứ?" Lần này anh thật không phải cố ý thua, bây giờ anh đang bị ba người phụ nữ làm cho mất mặt! Hối hận, ban nãy nếu anh rút ra con "tám vạn" được rồi!
Âm thanh Vũ Nghê càng chán nản, phá tan ảo não của anh."Chồng à, anh tên ngu ngốc này, nếu anh rút ra tám vạn, vừa vặn em thắng đó!"
"Haizzz…" Lạc Ngạo Thực lại cầm con "tám vạn" lên gõ mạnh xuống mặt bàn.
"Hừ, các người tính toán giỏi thật, nếu như cậu đánh ra "tám vạn" đúng lúc tôi lại có "con hồ" thì sẽ chặn bài của Vũ Nghê lại đó nha". Quan Tĩnh nói xong đẩy bài của mình ra cho mọi người cùng xem.
Lạc Ngạo Thực nhìn lại bài trong tay mình thật muốn rống lên thật to: "Chẵng lẽ tôi chính là chỗ để cho các người lần lượt ăn bài sao??? "
Ba cô gái gôm về số vàng thật bạc trắng cười to một trận ầm ĩ.
Nhưng Vũ Nghê là người ngừng cười trước tiên, cô đứng dậy đi tới cạnh chồng mình an ủi."Kỳ thật anh thua thảm như vậy cũng không trách anh đươc! ! Đánh mạt chược không phải nhất định phải bình tĩnh sao? Nếu như là ba nữ một nam cùng chọi bài, một là người đàn ông này thắng rất lớn, bằng không chính là thua rất thảm. Ngược lại ba nam một nữ, cũng như thế!"
"Còn có chuyện này?" Lạc Ngạo Thực nhíu mi hỏi, anh thật đúng là lần đầu tiên nghe được chuyện này . Bởi vì cơ hội anh chơi bài này thật đúng là ít lại càng ít, đa số thời gian lớn là chơi bài tây!
"Đương nhiên, quy luật này được cái lão cao thủ nói rất linh nha!" Quan Tĩnh hướng về Vũ Nghê hất càm lên."Đúng không, Vũ Nghê?"
"Đúng rồi!" Vũ Nghê gật đầu!
"Các người nãy giờ đang nói cái gì thế?" Đầu óc vô cùng trống rỗng của Tư Vũ tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ!
Vũ Nghê ho khan vài tiếng, sau đó nín cười nói."Lần trước hai tụi chị đi cùng cảnh sát đến một ổ đánh bạc vây bắt, vọt vào thì thấy toàn là các ông cụ bà cụ, hàm răng của họ cũng không con mấy cái! Sau đó sẵn tiện phỏng vấn bọn họ thì bọn họ nói thế!"
Đánh vài vòng mạt trượt, mọi người lại bắt đầu gói sủi cảo. Mà lúc này phía ngoài tiếng pháo vang lên càng ngày càng dày đặc, màu đen phía chân trời bị ánh vàng, ánh đỏ che lấp, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nhè nhẹ!
Hai đứa bé cũng vô giúp vui, sau khi náo động làm vài cái sủi cảo, hai đứa bé không ngừng hướng về phía ba ba nháy mắt ra hiệu. Lạc Ngạo Thực cho bọn nhỏ một ánh mắt "An tâm một chút đi, chớ nóng vội", sau đó buông tờ báo trong tay xuống, đối với người làm sủi cảo bên bàn ăn kia nói: "Các người đang bận rộn, anh mang bọn nhỏ ra ngoài đi dạo!"
"Đi ra ngoài làm gì? Đều ở đây đuổi pháo đi! Ở ngoài rất nguy hiểm, đừng đi ra!" Vũ Nghê phản đối, nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng pháo, trong lòng cô cứ hoang mang rối loạn.
"Ra ngoài đắp người tuyết, anh lớn như vậy còn không có đắp qua người tuyết lần nào đâu!" Giọng nói Lạc Ngạo Thực rất khát vọng, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Vũ Nghê rất quan tâm đến anh nên nghĩ cũng phải. Tuy lúc nhỏ anh đến nước Mỹ, nơi đó cũng có tuyết, thế nhưng anh đến đó để học nghiệp, lại nói cũng lớn rồi, không thể nào ấu trĩ đi chơi trò đắp người tuyết của con nít!"Được rồi, vậy không thể ở bên ngoài quá lâu đó, để tránh lại bị cảm, năm mới đến rồi, bác sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi, đừng cho người ta thêm phiền phức!"
"Ha ha ——" Lạc Ngạo Thực cười ra tiếng."Vợ à, em thật tốt bụng, đem tất cả mọi chuyện đều suy tính hết tất cả!"
Lúc này bọn nhỏ ra hiệu ngầm, dưới sự thúc giục, vội vã ở trên gò má vợ yêu hôn nhanh một cái, mặc áo khoát bông chạy ra ngoài!
Ở trong sân một người lớn cộng thêm hai đứa bé, họ ở nơi nào đang đắp người tuyết, rõ ràng chính là ở đem pháo xếp thành hình mong muốn, trên đất pháo hoa xếp thành hàng rồng rắn!
"Được rồi, các con mau tìm chỗ trốn!" Lạc Ngạo Thực hô lên một tiếng, sau đó từ trong túi áo trong móc ra một điếu thuốc thơm và cái bật lửa!
Lạc Dật cùng Hoan Hoan tìm chỗ có tầm nhìn rộng rãi, lại an toàn, che cái lỗ tai thật tốt!
Lạc Ngạo Thực đốt điếu thuốc lá, cơ thể ngồi xổm xuống!
Sau đó, trong không khí liền phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc "Đùng", trên mặt đất lóe ra khói lửa rực rỡ——
"A —— chúc mừng năm mới!"
"Chúng ta lại lớn thêm một tuổi!"
Đứng ở chỗ an toàn Lạc Dật và Hoan Hoan, hưng phấn nhảy dựng lên, nhiệt liệt hoan hô, chào đón năm mới
Đang lau mặt Vũ Nghê dừng động tác lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa muốn tức giận vừa muốn cười."Đáng ghét Lạc Ngạo Thực, lại dám không nghe lời của em, dám ngang nhiên dẫn con cái chống đối em!"
Quan Tĩnh gói được rồi một cái sủi cảo, đặt vào cái dĩa trên bàn, sau đó tới gần Vũ Nghê thêm mắm thêm muối: "Hừ, tớ đúng không? Không thể nuông chiều người đàn ông này, bằng không, anh nhất định dám ở trên đầu của cậu động thổ! Tối hôm nay phạt đứng anh ấy ở bên ngoài đi!"
"Thế nhưng bên ngoài quá lạnh!" Vũ Nghê yêu thương không đành lòng nói tiếp: "Nếu như là mùa hè, tớ liền đem anh ấy ném ở bên ngoài này cho muỗi đốt!"
"A, cậu thật đúng là không có tiền đồ mà, thật đau đau lòng!" Quan Tĩnh cho cô một cái liếc mắt, tỏ vẻ xem thường!
"Lễ mừng năm mới, hãy bỏ qua anh một lần!" Vũ Nghê bắt đầu kiếm cớ Lạc Ngạo Thực, thuận tiện cho mình lối thoát!
"Vô cùng xem thường cậu ——" Lần thứ hai Quan Tĩnh liếc mắt nhìn cô, đúng lúc này
Điện thoại để ở trên ghế vang lên, bởi vì phía ngoài tiếng pháo rất lớn, cho nên Tư Vũ ngó qua thấy, lấy tay đẩy cánh tay Quan Tĩnh một cái."Điện thoại!"
Quan Tĩnh vỗ bột mì trên tay một cái, cầm điện thoại lên, khi thấy số điện thoại thì mặt biến sắc!