Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 288: Cài cúc áo

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

"Ly hôn? Tại sao? Có người khác vừa ý hơn rồi hả? Cuộc hôn nhân này trở nên chướng mắt em phải không?" Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê bằng vẻ mặt u ám, như thể muốn xé nát cô ra.

"Đúng vậy, rất chướng mắt" Cô nhìn thẳng vào anh, sau đó tức giận nhận bừa. Hiện giờ vì ai mà cô phải tất bật ngược xuôi?! Ngay cả một câu cảm ơn anh cũng không nói mà còn trả đũa, mắng chửi cô?

Lạc Ngạo Thực đột nhiên bóp chặt cằm Vũ Nghê, áp sát vào khuôn mặt cô cảnh cáo: "Nói cho em biết, dù muốn ly hôn cũng phải để anh nói trước, em không có tư cách này..." Dứt lời, anh liền dùng sức hôn lên môi cô, xem nơi đây như chốn không người!

Trong tích tắc hai đôi môi chạm nhau, cơn tức giận của cả hai người liền biến mất, thay vào đó là sự say mê!

Cánh môi cô thật mềm mại, mùi vị ngọt lịm khiến anh giống như đang uống một dòng mật ong tinh khiết, không ngừng liếm mút trong khoang miệng cô, hút từng chút từng chút nước miếng còn sót lại!

Cảm giác miệng mình như bị Lạc Ngạo Thực hút đến khô cằn, cô chỉ có thể bất lực thè đầu lưỡi ra, thấm ướt miệng mình bằng dòng chất lỏng ở trong miệng anh, sự tinh khiết hòa cùng hương vị của rượu vang khiến đầu óc cô bắt đầu mê muội!

Bàn tay nhỏ bé chống đỡ trên vòm ngực vạm vỡ từ từ trở nên yếu ớt: "Ừm..." Cơ thể cô nóng bừng, thở dốc, khẽ phát ra âm thanh rên rỉ.

Ngón tay thon dài của anh giống như đang chơi dương cầm, nhẹ nhàng đặt lên ngực cô, cách lớp vải vuốt ve bầu ngực căng tròn ....

Không biết từ lúc nào chiếc áo của Vũ Nghê đã bị cởi từng nút.... Làn da trắng ngần vì đó mà lộ ra, bàn tay to màu đồng lập tức tiến vào bên trong thăm dò, cảm nhận bầu ngực mềm mại tràn đầy nhựa sống.

Những va chạm đó như một dòng điện khiến đầu nhũ hoa của cô trở nên thẳng đứng, khiến toàn thân cô mất hết sức lực, sự rung động không ngừng lan khắp cơ thể, cùng lúc đó bất chợt lý trí của cô quay về!

"Không...." Vũ Nghê mở to đôi mắt, tròng mắt cô dường như tràn đầy xúc cảm mê muội. Cô dùng tiềm thức cố gắng thức tỉnh bản thân, đẩy đẩy bàn tay xâm phạm của anh.

"Hừ...." Anh hơi ngẩng mặt, bày tay vẫn đặt ở trên ngực cô. Hôn dọc theo khóe miệng cô, dừng lại sát bên tai cô nói: "Nếu như em không muốn bị anh ";làm thịt"; tại đây, vậy thì đừng nên lộn xộn!" Bàn tay to lớn vẫn tiếp tục dùng lực nặng nhẹ xoa nắn thứ ";đồ chơi"; mềm mại.

Cúc áo Vũ Nghê bị cởi ra gần hết, chỉ còn một chiếc cúc phía dưới cùng chưa cởi. Vào lúc này, cô thật sự không dám lộn xộn, cũng không dám nhìn lung tung, sợ bắt gặp ánh mắt người khác nhìn mình.

Cô tự dối lòng, coi như không nhìn thấy anh, đưa hay tay lên định cài cúc áo. . .

Chụt....

Anh hôn lên khuôn mặt cô một cái, dùng giọng điệu rất nhỏ, gần như không phát ra tiếng: "Để anh, là do anh cởi, tất nhiên phải do anh cài lại!"

Vũ Nghê căng thẳng liếm liếm đôi môi đỏ mọng, run rẩy nuốt nước miếng, hương vị trong miệng lúc này không còn cảm nhận được có phải của cô hay là của anh.

Lạc Ngạo Thực cài cúc áo cực kỳ chậm, rõ ràng không bằng tốc độ khi cởi....

"Thôi được rồi, để em tự cài" Vũ Nghê suốt ruột nói!

Hai tay anh đã đặt trên người cô một lúc lâu. "Thật ra bọn họ không nhìn thấy chúng ta đang làm gì đâu, anh cam đoan đấy!" Khẽ hôn lên môi cô, cùng lúc quan sát xung quanh.

Kiểu quan hệ mập mờ này chợt khiến Vũ Nghê nhớ tới việc Lạc Ngạo Thực liếc mắt đưa tình với cô tiếp viên hàng không: "Không phải anh có ý với nữ tiếp viên hàng không kia? Nếu để cô ta nhìn thấy, không sợ ảnh hưởng tới giá trị trường của mình sao?"

"Không sao, anh ôm ấp yêu thương quá nhiều phụ nữ rồi, không cần quý trọng hay lo lắng vì một người"

"Chậc, đúng là vô tình!" Vũ Nghê bỗng nhiên đưa ra một câu đánh giá, vừa đơn giản vừa chuẩn xác về con người anh!

Lạc Ngạo Thực ung dung cài lại cúc áo, khẽ nhíu mày: "Anh vô tình với những người phụ nữ khác, chỉ có riêng cảm tình với em, chẳng lẽ em không nghĩ thế? Phụ nữ thông minh nhất định sẽ yêu anh đến chết, thế mà em còn chỉ trích anh vô tình!"

Những lời này không thể khiến Vũ Nghê cảm động, bởi vì anh đối với những người khác vô tình ";một";, còn anh đối với cô là vô tình ";mười";!

***

Sau khi năm người bọn họ tới nước Mỹ, không có thời gian nghỉ ngơi, liền vùi đầu vào đống sổ sách, bao gồm cả một số tài liệu phân tích về các đối thủ cạnh tranh.

À không, không phải là cả năm người đều bận rộn, mà chỉ có bốn người lu bu mà thôi, còn một người đang tiến vào trong giấc mộng.

Bốn người trong phòng, uống hết ly cà phê này đến ly cà phê khác, không ngừng thảo luận một số vấn đề, sau đó bản thân không ngừng bác bỏ, tìm ra sơ hở....

"A..." Sau khi thảo luận một số vấn đề có thể gặp và chuẩn bị kỹ lưỡng mọi chuyện, Vũ Nghê mệt mỏi ngáp một cái thật to.

"Tổng giám đốc, cũng khuya lắm rồi, cô đi nghỉ chút đi! Mấy người chúng tôi trở về phòng đây" Trợ lý Lưu quan tâm nói.

Hiện giờ tất cả mọi người đều đang ở trong căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Khải Duyệt, cũng là phòng của Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê. Trợ lý Lưu và hai vị lãnh đạo cấp cao kia đều đặt phòng hạng sang ở tầng dưới, đương nhiên chi phí một ngày cũng cao ngất trời.

"Vậy mọi người mau về phòng nghỉ ngơi đi" Vũ Nghê gật đầu, sau đó phê chuẩn cho mọi người ";tan tầm";

Tổng giám đốc vừa ra lệnh một tiếng, ba người kia gần như là nhảy bổ ra khỏi phòng trong tích tắc, chỉ sợ bà chủ đột nhiên đổi ý, nếu vậy buổi tối ngày hôm nay đừng nghĩ đến việc ngủ nghỉ.

Sau khi nhìn bọn họ rời đi, Vũ Nghê cũng không vào trong phòng ngủ, cô nằm lên ghế salon ở phòng khách, ngước mắt nhìn vào đèn chùm pha lê cao quý, mộng ảo màu vàng ở trên trần nhà.

Thật sự càng ngày cô càng hoài nghi về mình, có thể nào cô mới là người phụ nữ ngu ngốc nhất, biết rõ người ta không hề thích mình, mà vẫn cất công làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, làm mọi việc thay thế người ta.

"Nhìn bọn em cực khổ như thế này, anh có thể cho rằng bọn em đang làm việc với tâm lý cầu may không?" Lạc Ngạo Thực mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, từ trong phòng ngủ đi ra, trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói của anh nghe càng hấp dẫn.

"So với việc không chuẩn bị gì thì vẫn hơn..."

"Ha ha, những việc bọn em đang làm hiện giờ đều rất vô dụng, đúng là lãng phí thời gian nghỉ ngơi" Thân hình cao lớn của Lạc Ngạo Thực đi tới bên cạnh sofa, kéo người Vũ Nghê: "Ở đó suy nghĩ đống tài liệu không có tác dụng kia, chi bằng đi ngủ cùng anh còn thiết thực hơn!"

"Không, em ngủ ở trên sofa được rồi" Anh ta không thích mình, vậy mình nên tạo khoảng cách với anh ta.

Khuôn mặt màu đồng của Lạc Ngạo Thực dán sát vành tai Vũ Nghê, khẽ ngậm vành tai trắng muốt, liếm mút qua lại ở trong khoang tai cô, sau đó chậm rãi nói: "Nhưng anh muốn em, bà xã, tối nay có thể không?"

"Không được" Vũ Nghê dứt khoát từ chối

"Tại sao? Chẳng lẽ em không muốn? Bình thường phụ nữ đều có khát vọng?" Lúc ở trên máy bay anh rất muốn làm chuyện này, hiện giờ anh không nhẫn nại được nữa!

"Lâm Hiên nói anh không thể vận động mạnh, nếu không vết thương sẽ càng nặng hơn!" Vũ Nghê cẩn thận nhắc lại những lời Lâm Hiên căn dặn.

"Vớ vẩn, em không cần phải nghe lời cậu ta, bây giờ anh muốn em!" Lạc Ngạo Thực khẽ chạm vào đôi môi Vũ Nghê, nhỏ giọng oán giận nói: "Nếu anh không thỏa mãn em, em lại đi tìm người đàn ông khác thay thế thì sao?"