Edit: Socnau
Beta: ShaoranCỏ
Ánh mặt trời rạng rỡ buổi trưa xuyên qua những tầng mây chiếu thẳng xuống mặt đất, dừng trên khuôn mặt góc cạnh của anh, rọi vào làn da màu đồng sáng bóng săn chắc, càng làm nổi bật ngũ quan anh tuấn mê người. Khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười xấu xa, vừa chính vừa tà!
Lại một lần nữa cô bị anh mê hoặc bởi vẻ đẹp đó, trên thế giới này chỉ sợ có mỗi anh mới có thể làm được như vậy! Hay là trong mắt người tình họn là Tây Thi? Vì anh là người cô yêu, mới cảm thấy anh đẹp trai?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô lập tức phủ nhận. Mặc dù "mất trí nhớ" nhưng vẫn không thể phủ nhận được sức hấp dẫn của anh, cô tuyệt đối khách quan!
"Bà xã, em đang nhìn gì vậy? Nước miếng của em chảy hết ra rồi kìa, em thèm ăn gì sao?" Anh đưa tay lắc lắc trước mặt cô, gương mặt điển trai cũng ghé sát lại, hai mắt mở to nhìn.
"À..." Vũ Nghê kêu một tiếng đầy kinh ngạc, bàn tay trắng nõn nhanh chóng đưa lên miệng mình, đúng là sờ thấy chút nước lạnh lạnh. Ài~chắc thèm bánh ngọt! Cô ảo não nhắm hai mắt lại. Khuôn mặt trắng noãn thoáng ửng hồng, tăng thêm cảm giác nóng bỏng.
Cúi đầu, nhanh chóng lau đi khóe miệng ướt át!
Cô đang định mở miệng thì trợ lý Lưu cố nín cười từ nãy tới giờ lập tức nói: "Tổng giám đốc, tôi ra ngoài làm việc trước ạ!" Nói xong, lập tức ra khỏi phòng làm việc.
Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, mặt đối mặt!
"Em sao vậy?" Anh giơ tay lên, sờ mặt cô.
"Không sao." Vũ Nghê lùi lại phía sau một bước, bây giờ đang là giờ làm việc, không ngờ anh ta lại có thể tác động lớn đến tâm trạng của mình. Cô đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, chạy về phía tủ hồ sơ, từ trong tủ lấy ra một vài hợp đồng kinh doanh, đưa cho anh: "Những tài liệu này đều do anh phụ trách, anh xem có ấn tượng gì không? Em cảm thấy nó có thể giúp anh trong việc khôi phục trí nhớ"
"Ừm..." Lạc Ngạo Thực ném tập hồ sơ xuống ghế sofa, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Bà xã, tại sao lúc nãy em chảy nước miếng vậy?"
"Khụ khụ..." Vũ Nghê thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, ngượng ngùng liếc trộm người nào đó, trong lòng ảo não, chán ghét, rốt cuộc đầu óc anh ta có vấn đề hay không? Tại sao trí nhớ lại tốt đến vậy?
"Bà xã, em nói đi!" Càng không nói càng truy hỏi: "Tại sao lại chảy nước miếng?"
Anh không ngừng hỏi khiến cô rơi vào từng đợt xấu hổ, trong đầu nóng bừng, gần như rối loạn. Không nghĩ ra được lý do nào để nói, dứt khoát chơi xấu, lên tiếng phủ nhận: "Em chảy nước miếng bao giờ? Anh nhớ nhầm rồi?" Cô chớp chớp đôi mắt to tròn.
"Anh nhớ nhầm sao?" Lạc Ngạo Thực sờ lên chóp mũ, giống như đang tự hỏi mình.
Cô bắt đầu khôi phục tinh thần, chuẩn bị nói dối: "Anh không cần lo lắng, bây giờ vết thương trong đầu anh vẫn chưa hồi phục, đợi khi hồi phục, trí nhớ sẽ tốt hơn!"
"Có thật vậy không? Anh sẽ không nhớ nhớ quên quên mọi chuyện chứ?" Lạc Ngạo Thực lo lắng hỏi.
Tất nhiên là không, trí nhớ của anh cực kỳ tốt, cô thầm nói trong lòng: "Ài.... Làm sao biết chứ, nhưng anh không cần lo lắng quá đâu! Cứ để mọi chuyện tư nhiên, như vậy càng giúp anh hồi phục trí nhớ!"
"Nhưng anh cho rằng em nói không đúng, em đang gạt anh!" Anh khẽ nheo mắt, phát ra tia sáng sắc bén, nhìn thẳng vào đáy mắt cô, rõ ràng thể hiện sự nghi ngờ.
Vũ Nghê chột dạ lùi về phía sau, sắc mặt vừa mới bình thường, liền đỏ ửng, cứng họng nói: "Em nói... đều là sự thật... vừa nãy em không có chảy nước miếng, em..."
"Bà xã, anh cảm thấy dùng chuyện công việc chỉ có thể khơi gợi lại trí nhớ của anh đối với công việc mà thôi, nếu muốn anh khôi phục trí nhớ hoàn toàn, chắc hẳn phải giúp anh nhớ lại những việc ngoài công việc đúng không?" Lạc Ngạo Thực tự nhiên nói sang vấn đề khác, không nhắc đến vấn đề cũ nữa.
Haiz.... Thì ra anh ta đang nói chuyện này. Cô nhìn anh, cười nhẹ nhõm: "Chuyện ngoài công việc ư? Vậy thì có rất nhiều rất nhiều, không biết phải nói bắt đầu từ đâu..."
"Vậy thì nói từ những điều anh yêu thích nhất!" Anh đề nghị, cánh tay mạnh mẽ của anh đặt trên eo cô khẽ tăng thêm lực, anh không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ôm cô thật chặt, không có bất kỳ một động tác tiến thêm nào.
Nhưng đối với sự "thờ ơ ơ hờ" của anh, trái tim Vũ Nghê đã đập loạn xạ, hơi thở cũng không kìm được run run. Tuy cách hai lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sức lực trên cánh tay anh. Hơn nữa... trên người anh còn phát ra hương thơm mê hoặc tâm trí người khác.
Là hương thơm tự nhiên, mặc dù chỉ thoang thoảng phát ra từ trên người anh, nhưng cũng đủ khiến cho cô phân tâm, đủ khiến cô say mê.
Đầu óc, lỗ tai, miệng, tất cả các bộ phận chức năng thuộc về đầu đều tạm thời đình công, cho tới khi cô hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, chỉ nhìn thấy miệng anh không ngừng mấp máy!
Ngón tay Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng xoa lên cánh môi Vũ Nghê!
"Ôi? anh đang làm gì thế?" Cuối cùng tâm trí cô cũng quay về.
"Bã xã, em đang nhìn gì vậy?" Ngón tay của Lạc Ngạo Thực di chuyển dọc theo cánh môi Vũ Nghê, đưa ngón tay ươn ớt đưa ra trước mặt cô: "Cái này chắc hẳn là nước miếng của em rồi? Anh phải dùng điện thoại chụp lại, sau này em đỡ phải nói rằng anh không nhớ!"
Anh không để cho cô có thời gian phản ứng, liền mở điện thoại của mình ra.
"Không, không được" Phản ứng của cô chậm nửa nhịp, ôm lấy anh.
"Ha ha, nhưng anh sợ trí nhớ của em không tốt, sau đó lại nói anh nhớ nhầm! Như vậy sẽ làm đầu óc anh loạn lên, khiến anh nghi ngờ bản thân mình!" Lạc ngọa thực nhướng mày, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Cho nên, tốt nhất phải chụp hình lại!"
"A, lần này em nhớ rõ rồi, là em chảy nước miếng!" Vũ Nghê giơ tay lên, cam đoan.
"Ha ha, nói anh nghe xem, tại sao lại chảy nước miếng?" Anh dùng ngón tay chỉ lên chóp mũi cô, truy hỏi: "Anh nghĩ là mình có thể hiểu. Có phải là do em thèm khát anh, nên em mới chảy nước miếng?"
Thèm khát anh? "Không, không phải đâu, anh đừng nghĩ lung tung, em làm sao có thể thèm khát anh được chứ? Anh cũng không phải đồ ăn?"
"Nhưng ban nãy Bùi Tạp Tư đưa cho anh một quyển tạp chí, trên đó viết một đoạn đối thoại, một nữ sinh thèm khát một nam sinh . . . biểu hiện kia cũng rất giống em, khóe miệng chảy rất nhiều nước miếng!"
"Bùi Tạp Tư, anh ta tới đây lúc nào? Anh ta đưa cho anh tạp chí gì vậy?" Trong đầu Vũ Nghê liền vang lên hồi chuông báo động, Bùi Tạp Tư lúc nào cũng thích kích động người khác!
"Quyển tạp chí đó đang để trên sofa, để anh lấy cho em xem" Lạc Ngạo Thực lấy ra một quyển tạp chí từ trong đống tài liệu, đọc tên quyển tạp chí: "Playboy, bà xã, em nhìn xem, người phụ nữ trên quyển tạp chí này, mặc ít quần áo như vậy. . . liệu cô ta có bị cảm lạnh không?" Anh nhỏ giọng, ghé sát tai cô thì thầm.
Trên tạp chí là một hình ảnh của người phụ nữ ngồi co chân trên sàn nhà, hai đầu gối vừa hay che khuất hai đầu nhũ hoa với bộ ngực căng tròn đập vào mắt cô. Mặc dù điểm quan trọng này chỉ thấp ẩn thoáng hiện, nhưng rõ ràng được phơi bày triệt để, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết cô người mẫu kia không một mảnh vải che thân.
Cơn tức giận từ trong lồng ngực cô lan tỏa ra ngoài, đốt nóng hai mắt mình. Quyển tạp chí, lập tức bị vo thành nắm: "Lạc Ngạo Thực, sau này những loại tạp như thế này anh không được đọc nữa, nghe rõ không? Nếu như anh còn dám đọc, em lập tức ném anh xuống biển..."
"Làm mồi cho cá mập" Anh lại một lần nữa tiếp lời cô. Sau đó lộ ra dáng vẻ sợ sệt: "Em đừng làm anh sợ, anh sẽ nghe theo lời em mà! Anh chỉ là muốn biết, có phải em cũng thèm khát anh không? Anh thấy vẻ mặt người con trai kia có vẻ ham muốn . . . dựa vào đó anh mới đoán được, chắc người đàn ông kia rất muốn bị người phụ nữ kia muốn . . . ."
"Em không hiểu anh đang nói cái gì hết, em đi làm việc đây!" Trời ạ, trái tim cô đập loạn xạ. Rõ ràng anh chỉ là "một đứa trẻ" thôi, tại sao cô lại có thể phản ứng với một đứa trẻ như vậy?
"Không được trốn tránh!" Lạc Ngạo Thực bắt được Vũ Nghê, sau đó nghiêm mặt nói: ";Em là vợ của anh, phải có nghĩa vụ giảng giải tất cả những chuyện anh đang thắc mắc! Em không thể lúc nào cũng trốn tránh vấn đề của anh, đối với việc khôi phục trí nhớ, như vậy thật không có lợi! Nói cho anh nghe, có phải em rất thèm khát anh không?"
"Tại sao anh lại tò mò tìm hiểu chuyện này? Tại sao không tò mò nghiên cứu công việc?" Cô bị anh nhìn đến nổi toàn thân nóng như lửa đốt, giọng nói càng trở nên khàn hơn.
"Chuyện công việc một chút hứng thú anh cũng không có, hơn nữa những việc đó cũng không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ . . . Còn việc này khiến anh có hứng thú hơn, anh rất muốn biết, anh rất muốn thể nghiệm cảm giác bị người ta thèm muốn!" Ánh mắt nhiệt huyết đơn thuần của Lạc Ngạo Thực di chuyển dọc theo vầng trán sáng bóng của Vũ Nghê, từ từ nhìn xuống phía dưới, lướt qua chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp, sau khi dừng lại một hai giây trên đôi môi đỏ mọng của cô, ngay lập tức lướt xuống vùng cổ trắng ngần, cuối cùng là đến bộ ngực căng đầy.
Cảm giác sự hiện hữu và ánh mắt của anh thực sự quá lớn, lớn đến mức khiến cô cảm giác trên người mình xuất hiện vô số lỗ nhỏ, dễ dàng xì hơi bất cứ lúc nào . . .
Tuy rằng ánh mắt của anh đơn thuần, nhưng anh vẫn là một người đàn ông, hơn nữa cô hiểu khá rõ về nhu cầu mãnh liệt của anh, tất nhiên cô không thể tránh né vấn đề này, chỉ có thể hướng dẫn một cách đúng đắn.
Vũ Nghê kéo cánh tay Lạc Ngạo Thực, nói: "Anh nghe này, bây giờ trên người anh đang bị thương, nên không thể làm bất kỳ việc gì, nếu không vết thương của anh sẽ nặng hơn. Đợi đến khi nào cơ thể anh khỏi hẳn, em.... em sẽ dạy anh..." Mấy từ cuối, cô nói bằng giọng mũi thì thào.
Nhưng đủ để anh nghe thấy! "Có thật là em sẽ dạy anh không? Chính là dạy việc thân mật sao?"
"Vâng!" Cô nặng nề gật đầu!
"Vậy được, anh chờ em!" Lạc Ngạo Thực thích thú tươi cười, sau đó lại lên tiếng, hỏi một câu giống như nhận xét: "Vậy em cũng mặc quần áo ít thế này sao?"
Vũ Nghê gật bừa, sau đó vội vàng chuyển sang đề tài khác, có một chuyện rất quan trọng cô muốn hỏi anh: "Anh cho rằng thu mua COSMOS thực sự cần thiết?! Có thể đạt được lợi nhuận gấp năm lần vốn đầu tư trong vòng nửa năm sao?"
"Tất nhiên, năm lần, là là con số tính toán chắc chắn" Lạc Ngạo Thực chậm rãi trả lời, có thể thấy, đối với việc này anh hoàn toàn không chút hứng thú.
Bên ngoài cửa phòng làm việc có một bóng người, sau khi nghe thấy câu nói này, lập tức quay đầu đi sang hướng khác.