Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 202: Giọng nói lúc nửa đêm

"Anh . . . . . ."

Nằm ở trong bồn tắm , trên miệng Tư Vũ một mực gọi Lạc Ngạo Thực , Vũ Nghê lần nữa nghi ngờ , hỏi :"Tìm anh trai em có chuyện gì sao ?!"

"Anh hai . . . . . ."

Vũ Nghê vò tóc Tư Vũ , giống như việc cô hay gội đầu giúp cho Hoan Hoan , mười ngón tay nhẹ nhàng chà sát da đầu em dâu :"Tư Vũ , trong lòng em có gì muốn nói thì cứ nói ra , như vậy mọi người mới giúp em được !"

Tư Vũ từng tiếng gọi anh trai , đắm chìm trong suy nghĩ riêng , không để người ngoài quấy rầy

Cảm thấy Tư Vũ có nhiều nghi vấn ,Vũ Nghê cũng không muốn đi sâu vào quá khứ của cô !

Sau khi tắm nước nóng xong , rốt cuộc cô cũng chịu ngủ , loay hoay một hồi , Vũ Nghê mới đi ra khỏi phòng ——

Lúc này , một lớn hai nhỏ bụng căng tròn lên , có lẽ bởi vì quá no , bước lên cầu thang như say lảo đảo .

Thấy người đứng trên cầu thang , một người trở nên hoảng sợ , nhìn mẹ , sau đó cúi đầu , len lén ngẩng lên , tiếp tục nhìn mẹ .

Một người hướng mẹ le lưỡi , trông rất lí lắc , đã vậy trên miệng còn ợ một cái

Một người khiêu khích nhướng đầu lông mày , ngậm điếu thuốc lá trên môi , thổi ra một màn khói mù mỏng manh

"Mấy cha con ăn xong rồi sao ?! Ha ha , có vẻ đồ ăn rất ngon đây !" Vũ Nghê cười ‘dịu dàng’ , khiến cho người ta muốn rợn tóc gáy !

Hai đứa bé bởi vì sợ quá , ngơ ngác gật đầu một cái

Còn người nào đó đơn thuần bình tĩnh , vỗ bụng của mình :"Mùi vị thật ngon . . . . . ."

"Cha con các người không sợ no đến vỡ bụng à , sao bây giờ mới về ?!" Vũ Nghê cười toe toét nhưng giọng nói tràn đầy uy hiếp !

"Mẹ , con tự đi tắm !" Hoan Hoan khẽ mỉm cười , sau đó vội vàng né ra !

"Mẹ , con cũng muốn tự mình tắm rửa , ngày mai còn đi học sớm , oa , thật là đau khổ quá đi !" Nói xong , cũng không cần biết mẹ có đồng ý hay không , vội vàng chạy vào căn phòng của mình

Ở đầu cầu thang , lúc này chỉ còn lại hai người lớn .

Lạc Ngạo Thực bỏ tay vào túi quần , bất cần đời men theo vách tường , khẽ cúi đầu nhìn ‘ngọn lửa đang bộc phát’ , cặp mắt cô giống như một đoạn dao găm , có thể đâm chết bất kỳ ai trước mặt .

"Nhớ anh sao ?! Nhìn em trông rất tập trung tinh thần !" Nói xong , anh cầm điếu thuốc từ trong bờ môi lấy ra , phun khói mù về phía cô .

"Không biết xấu hổ , ai nhớ anh chứ ?!" Sợ anh hiểu lầm , Vũ Nghê vội vàng thu hồi ánh mắt

"Lạc Ngạo Thực , anh mà cứ thế , sẽ tập hư cho tụi nhỏ . Hoan Hoan trước kia không phải như thế , bây giờ đã bị ảnh hưởng thói xấu của anh !"

Con bé ngốc kia thật giống con heo ham ăn , chưa gì nghe đến đồ ăn đã lung lay rồi .

"Cái gì gọi là dạy hư , con mà theo em toàn ‘chịu cực khổ’ , như cách của em chính là đối xử tốt sao ?! Con nít thì phải được thương yêu chìu chuộng , mỗi ngày đi học đã mệt mỏi rồi , về nhà lại phải ăn những món ăn như vậy , tuổi thơ còn gì hạnh phúc ?!" Lạc Ngạo Thực một phen lý luận

"Cùng em chịu cực khổ ?! Bọn nó chịu khổ khi nào ?! Bữa ăn tối nay em phải mất bao công sức , mùi vị đã đến nỗi nào ?!" Vũ Nghê thở hổn hển nói . "Vất vả nấu cơm cho cha con các người , kết quả không nể mặt em , đi ăn cơm ngoài !"

"Ăn nữa ?! Ăn nữa chỉ sợ anh phải chết sớm !" Lạc Ngạo Thực ngang ngược kéo Vũ Nghê vào lòng , dùng sức cắn nhẹ trên gó má cô .

"Gì chứ , em không hiểu rõ ý anh !" Vũ Nghê giả bộ hồ đồ , có đánh chết cô , cô cũng không nói !

"Không hiểu ?! Phó Vũ Nghê , em thật là người phụ nữ không biết phân biệt , đổi lại nếu là người khác , họ đã ngày ngày nấu canh bổ dưỡng cho anh ăn rồi . Rõ ràng là anh tiêu hao không ít năng lượng , thế mà em lại dùng đậu hũ để trút khí lực của anh !"

"Không , anh hiểu lầm rồi , em không có !" Cô chột dạ cười , dùng sức giãy dụa thân thể , chỉ muốn thoát khỏi phạm vi thế lực của anh .

"Tâm tư không đứng đắn đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi , trở về phòng chăm sóc anh , anh đã không trách em phá hỏng hình tượng của mình mà vẫn muốn em đấy !" Anh hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô , hung hăng cư xử xấu , chậm rãi di chuyển lên cặp mông nhỏ nhắn .

"Anh đừng có làm rộn . . . đừng quên , bọn nhỏ và Tư Vũ đều ở tầng này . . . . . ." Cô đỏ mặt nhắc nhở , thân thể bị anh sờ soạng , kiểm soát không được nhất thời run rẩy .

"Vậy thì nhanh chóng trở về phòng của chúng ta . . . Tuy nhiên , nếu em thích để người khác bắt gặp , tạo nên cảm giác mới mẻ , anh đây cũng rất ưng thuận !" Cố ý đùa cợt

"Ghét , anh không được nói lung tung . . . . . ."

Bầu không khí mập mờ trong hành lang từ từ chuyển đến trong phòng , khí thế hừng hực càng thêm thiêu đốt căn phòng . . . . . .

Ba lần liên tục điên cuồng thỏa mãn , đến gần rạng sáng mười hai giờ , cuộc chiến cũng đến hồi kết thúc ——

Sau khi thở dốc biến thành hơi thở bình thường , cô lăn lộn thân thể , tựa đầu để lên cánh tay anh , tò mò nói :"Ngạo Thực , lúc nãy em giúp Tư Vũ tắm rửa , phát hiện có một vết sẹo trên bụng cô ấy . . . . . ."

". . . . . . Trước đây con bé có lần phải đi phẫu thuật , cho nên lưu lại vết sẹo ngay đó !" Lạc Ngạo Thực hời hợt trả lời , sau đó điều chỉnh tư thế :"Ngủ đi , ngày mai còn phải làm việc !"

Phẫu thuật ?! Phẫu thuật cái gì ?! Cô cứ cho rằng đó là vết sẹo khi phải sinh đẻ mới đúng :"Tư Vũ vẫn chưa có con sao ?!"

"Nếu như có , vì sao laị không mang theo ?! Anh mệt rồi , muốn ngủ !" Sau khi nói xong , Lạc Ngạo Thực duỗi cánh tay dài , tắt đèn đầu giường

Không biết vì sao cô cứ cảm giác anh giấu mình một chuyện gì đó , tựa hồ đang muốn trốn tránh !

Ai

~~Thôi , nếu như anh không muốn nói , cô cũng không nên hỏi rõ làm gì . Dè đặt khiến người bên cạnh phiền nhiễu , đào gốc bới rể , chỉ thiệt chứ không lợi lộc được gì !

Hai người nằm trên giường lớn rất nhanh tiến vào giấc mộng. . . . . .

Cốc cốc cốc ——

"Anh . . . . . ." Âm thanh yếu ớt truyền vào bên trong . "Anh hai . . . . . ."

"Á . . . . . ." Đang ngủ say , Vũ Nghê quát to một tiếng , thở hổn hển từ trên giường ngồi dậy

Tiếng kêu sợ hãi khiến Lạc Ngạo Thực mở mắt :"Thế nào ?! Em mơ thấy ác mộng ?!" Mơ mơ màng màng vỗ nhẹ lưng cô , ra sức an ủi .

"Không phải . . . . . . anh nghe di . . . . . ." Vũ Nghê giãy dụa thân thể , chỉ chỉ ngoài cửa

"Anh . . . . . ."

Trong phòng yên tĩnh khiến cho âm thanh bên ngoài càng thêm rõ ràng .

Lạc Ngạo Thực vội vàng xuống giường , từ trên sàn nhà mò lên quần áo , mặc vào người , sau đó đi đến cửa phòng :"Sao vậy , trễ thế này em còn chưa ngủ . . . . . ?!"