"Em đoán thử xem !" Lạc Ngạo Thực thở gấp liên tục , giọng nói có chút thâm trầm . Giờ phút này anh cực kỳ cảm thấy thoải mái , thật chẳng hiếm khi cô chịu phối hợp cùng anh như vậy
Anh không phủ nhận , lại còn bắt cô phải đoán , khiến cô hết sức đau lòng . Một chút cảm giác tỉnh táo vây lấy cô , trong lòng không ngừng dằn vặt .
Cô vẫn dùng sức đẩy cánh tay anh , bắt đầu sờ soạng dọc trên lồng ngực rắn chắc , như là không thể chịu nổi nhiệt tình mà anh mang đến , dày vò anh phân tâm :"Anh nhất định có nhiều phụ nữ bên cạnh , thường hay mang theo về nhà , có đúng hay không ?! Nếu không , giường anh làm sao ghê tởm thế này ?!"
Nghe cô nói vậy anh càng dùng thêm lực đạo , điên cuồng mạnh mẽ đâm tới , căn bản không quan tâm cô tổn thương thế nào
Hai tay anh dùng sức nắm chặt cái mông của cô , mười đầu ngón tay màu đồng như bóp chặt vào làn da mịn màng , đi kèm là động tác dã man không kém :"Đúng , em thật thông minh . Anh rất là thích đem theo phụ nữ về nhà , cũng giống như em bây giờ , cùng nhau làm cho đối phương thỏa mãn . . . . . ."
"Bẩn . . . .ưm . . . . . .Anh thật bẩn . . . ." Cô đau lòng hô to . Mặc dù đạt được bằng chứng trong tay , nhưng là trong lòng vô cùng mất hứng , trái tim có lúc tê dại , nhưng lại không hiểu vì sao
Đang đắm chìm trong đam mê , nhưng cặp mắt hẹp dài vẫn không quên nhìn chăm chú người bên dưới :"Không phải là câu trả lời em mong muốn sao ?! Anh càng bẩn , chí ít em phải hài lòng chứ ?!"
Vũ nghê gần như phẫn nộ , giận dữ nói lẫy :"Anh xấu xa như vậy , coi chừng nhiễm HIV , đến lúc đó đừng nói tại sao !"
"Câm miệng ——" Anh chợt ngừng di chuyển , tròng mắt tảng ra lạnh băng , khiến người khác phải sợ hãi.
Cô khẽ ngẩng đầu dậy , vờ như khiêu khích :"Tại sao chứ , em nói không đúng à ?! Anh xấu xa như vậy , có ngày bị nhiễm HIV . Lạc Ngạo Thực , đây là lời khuyên chân thành , anh mau trả lại Lạc Dật trả cho em . . . . . ."
"Em đừng vọng tưởng , anh nhất định không giao thằng bé cho em !" Nhắc tới chuyện tình đứa nhỏ , làm cho ý chí chiến đấu sục sôi dường như mất hẳn . Bao nhiêu khí lực hăng hái đều mất , anh rút nhẹ thằng nhỏ ra khỏi chỗ kín của cô ——
Một vài chất dịch trong suốt từ giữa chỗ kín giao nhau của hai cơ thể chậm rãi nhỏ giọt , sau đó nhanh chóng rơi xuống , in trên tấm ra trải giường màu xanh lam đậm , tạo thành dấu ấn vừa mới ân ái
"Lạc Ngạo Thực , vì sao anh lại tàn nhẫn như vậy ?! Dù anh không giao thằng bé cho em , cũng nên cho em nhìn mặt nó chứ ?! Tại sao anh lại tước đoạt tư cách làm mẹ của em ?!" Vũ nghê kích động ngồi dậy , cũng không để ý tới tư thế phóng đãng của mình , cả nửa thân dưới hoàn toàn lộ ra
"Bởi vì em không xứng đáng làm mẹ Lạc Dật . . . . ." Anh thuận miệng cho một lý do.
Vũ Nghê cầm một cái gối , hung hăng ném lên trên đầu Lạc Ngạo Thực , vài tiếng phịch ~ phịch vang lên trên mặt anh .
Anh đoạt lấy cái gối , dùng sức quăng trên mặt đất , nổi giận hô to :"Em đùa bỡn điên rồi đúng không ?!"
"Lạc Ngạo Thực , anh không có quyền nói đến tư cách ở đây , bản thân anh cũng không hơn gì . Thân là mẹ của Lạc Dật , em có nghĩa vụ bảo vệ thằng bé tránh xa con người như anh . Anh quá nguy hiểm , em làm sao có thể để cho con mình sống với một người luôn bị rình rập bởi HIV ——"
"Em câm miệng lại cho anh !" Anh tức giận hô to , đồng thời nắm lấy tóc cô , đem cô hướng lên giường lớn , ép cho cái miệng và lỗ mũi cô áp sát trong chăn
"Ư. . . . . . Lạc. . . . . ." Vũ Nghê hoảng sợ phất tay kêu cứu
Lạc Ngạo Thực đặt sống lưng Vũ Nghê trước mặt mình , tình cảm có chút giảm sút . "Em muốn nguyền rủa anh sao ?! Phó Vũ Nghê , nếu mà thật sự như thế , anh cũng sẽ không bỏ qua cho em . Tốt , chúng ta cùng nhau nhiễm bệnh ——"
Đợi khi cô gần như ngạt thở , hô hấp hít thở không thông , anh rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra . Đôi tay to lớn nâng lên phần eo mảnh khảnh , bắt đầu điên cuồng muốn cô ngay từ phía sau. . . . . .
Anh dùng động tác dã man chậm rãi trừng phạt cô , mỗi một lần di chuyển để lại bao nhiêu đau nhức tột cùng !
Bị anh hành hạ cho đến tê liệt toàn thân , cô vẫn như cũ tuyên bố :"Em không từ bỏ Lạc Dật , em nhất định sẽ giành lại thằng bé !" Nói xong , cô gắng gượng đẩy cơ thể anh ra , đem hết sức lực nhích qua vị trí kế bên
Lạc Ngạo Thực nằm nghiêng lại , nắm lấy quần áo của cô :"Đừng ồn ào nữa , anh bây giờ không còn hơi sức đưa em về nhà !"
Cô cầm lấy quần áo của mình , ánh mắt tỏ ra cương quyết :"Không cần phiền đến anh , em có thể tự đi !"
"Vũ Nghê , em nên nghe lời một chút , như thế sẽ có lợi hơn !" Anh ngưng mắt nhìn cô , giọng điệu rất chân thành
"Anh cho rằng em là con nít sao ?! Đừng lãng phí nhiều lời như vậy !" Vừa nói cô vừa suy nghĩ tìm cách nhanh chóng rời đây
Thấy bộ dạng không ngoan của cô , anh bất ngờ túm lại , bàn tay to lơ đãng chộp được cây trâm cài áo xinh đẹp , một góc bén nhọn xước qua , đầu ngón tay thoáng chốc chảy máu :"Chết tiệt , thời buổi gì rồi , em lại còn mang trâm cài áo ?!"
Bị anh vô tình chất vấn , khiến cô một phen hốt hoảng :"Ai cần anh quan tâm , em thích thì mang thôi !" Cô nhanh tay kéo về
Nhìn sơ qua gương mặt hoảng sợ kia , ánh mắt anh thoáng chút hoài nghi . Anh đột nhiên đứng thẳng , nheo mắt lại nhìn cô chăm chú
Bàn tay to lần nữa vuốt ve chiếc trâm cài áo :"Nói cho anh biết , đây là cái gì ?!"
"Trâm cài áo !"
Lạc Ngạo Thực níu lấy , dùng sức xé ra , quần áo Vĩ Nghê bị rách một mảng , chiếc trâm cài áo nằm trọn trong tay anh . Anh cẩn thận tra xét một chút , nháy mắt khuôn mặt tối sầm :"Không tệ , quả nhiên là xuất thân từ ký giả , có được thiết bị ghi âm tân tiến như vậy , lại còn tính ra tay gài bẫy anh !"
"Em không hiểu anh đang nói cái gì , có phải anh bệnh hoang tưởng hay không ?!" Vũ Nghê nhún vai một cái , bộ dạng tỏ vẻ ngây thơ . Thật rắc rối , sao mình lại để anh ta phát hiện ?!
Lạc Ngạo Thực khẽ nheo tròng mắt , bỏ thiết bị ghi âm vào túi , sau đó cảnh cáo nói :"Phó Vũ Nghê , chỉ bằng một mớ hình ảnh ghi âm này , quan toà cũng sẽ không đứng về phía của em !"