Vũ Nghê vội vàng mở ra đồ dùng của mình , móc ra một hộp giấy nhỏ hình vuông , xoay người đưa cho hắn :"Hy vọng anh cùng nữ nhân kia có thể sử dụng nó , chú ý kỹ vệ sinh cá nhân !"
Lạc Ngạo Thực cầm hộp nhỏ , khóe môi mỉm cười :"Bà xã của mình thật chu đáo , có bao nhiêu cái trong đây ?! Đủ cho đêm nay sao ?!"
Hắn giả bộ móc cái túi nhỏ ra , nghiêm túc đếm :"Ha ha. . . . . . Là có mười cái , chuẩn bị cho tôi đây sao !"
Vũ Nghê cắn chặt môi dưới !
"Em không phải ";xử nữ"; , nên gia đình em đang bồi thường cho tôi ư ?!" Hắn cúi đầu nhìn cô , cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘xử nữ’
"Ừm , đúng thế !" Tâm đã đau , còn bị câu nói của hắn nặng nề đâm tới.
Lạc Ngạo Thực nhìn vào đôi mắt của Vũ Nghê , dùng giọng điệu nhục nhã cô :"Nếu cô ấy vẫn còn ";xử nữ"; , thì tôi cũng không cần vật này !" Hộp giấy nhỏ rơi vào trong ngực của Vũ Nghê ."Vậy thì em cứ giữ lại , phòng khi tôi muốn chạm đến em , thì lấy ra mà ~~ sử dụng !"
Vũ Nghê bị hắn làm nhục không nói nên lời , không ngốc đầu lên được , nước mắt ấm áp chậm rãi chảy xuống , hắn là đang trách mắng cô bẩn thỉu.
"Tôi đã nói gì đâu chứ . Thế nào còn khóc lên ?!" Lạc Ngạo Thực không hiểu lắc đầu một cái.
"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta. . . . . . tôi ...." Quá sức thống khổ Vũ Nghê có chút nói năng lộn xộn , cũng không biết muốn biểu đạt cái gì.
Dáng vẻ cô rơi lệ , làm cho hắn rùng mình một cái
"Vậy ý của em là , là để cho tôi muốn em , đúng không . Tốt lắm , đừng khóc . Tôi liền thỏa mãn em , sử dụng một cái vậy !" Hắn giống như là gắng gượng , như là muốn ban ân cho cô , một tay chặn ngang ôm lấy cô
"Không , đừng . . . . . ." Vũ Nghê theo bản năng kêu lên một tiếng.
"Đừng quên chúng ta là vợ chồng , cũng đừng nói với tôi chữ ‘không’ !" Lần này đến phiên Lạc Ngạo Thực có chút cấp bách kỳ lạ , hôm nay hắn thế nhưng lại kích động đối với cô , từng tế bào trong thân thể đều la lên muốn cô
Lạc Ngạo Thực tự hào đứng cạnh giường bùng nổ mạnh mẽ lắc lư thân thể , hai bàn tay màu đồng vững chắc nắm chặt người phía trước . Hắn dùng sức hành động , rất nhanh cơ thể liền run rẩy trong sự phấn khích
Thật lâu sau , hắn giống như một con sư tử đã thoả mãn , rồi tự mình rút ra . Nhu cầu qua đi , ngay sau đó hướng về phía khác
Hắn mới vừa rồi yêu cầu quá kịch liệt , làm cho Vũ Nghê mệt mỏi co quắp trên giường
Sửa sang lại bộ dạng chỉnh tề , hắn liếc Vũ Nghê một cái , nửa đùa nói :"Em còn không đi dọn dẹp sao ?! Một đêm làm những hai lần , chẳng lẽ tôi còn chưa đáp ứng đủ sự ham muốn của em ?!"
"Không , không phải vậy , tôi thật sự mệt mỏi , đứng lên cũng không nổi !" Kết hôn cả ngày , lại chạy một đoạn đường về nhà , thật khó khi cô phải đảm nhiệm một buổi tối có đến hai lần hoan ái.
"Xem ra cha vợ nói đúng , cơ thể em thật đúng là yếu kém !" Lạc Ngạo Thực chuyện trò vui vẻ nói , trong giọng nói lại tràn đầy lãnh khốc vô tình ."Ha ha , cũng may . Còn một người nữa phải chia sẻ công việc với em . Tôi muốn một lát nữa tôi ở giữa hai chân nàng ấy , không cần mang bao cao su , chơi đùa nàng ấy thỏa thích !"
Trái tim Vũ Nghê vừa đau khổ vừa chua xót nhìn hắn đi ra gian phòng ——