Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 106: Dùng miệng dọn dẹp

"Xin anh đó , hãy buông tha tôi . Đau , vừa đau vừa nhột lắm ~!" Cảm giác đau nhói ùa về lần nữa ép bản thân cô gần như sụp đổ ! Thời điểm ấy thật là đau , trong giọng nói của cô mất đi nhiều sức lực ~ còn có thống khổ kèm theo !

"Chậc . . . . . . Em mà cũng biết nói dối sao !" Lạc Ngạo Thực cười nhạo một tiếng "Đã đến nước này rồi , em còn nói ~ không ?! Chẳng lẽ em không thấy mình buồn cười quá ư ?! Nhột sao , vậy anh hiện tại sẽ làm em thoải mái hơn nhiều !"

Dứt lời Lạc Ngạo Thực mở khóa thắt lưng , đem cự long to lớn của mình phát động

nhắm ngay nơi sưng đỏ nhỏ hẹp kia ~ trông như một cánh cửa thần bí đang chờ hắn ——

Cố định lại thân thể của mình , phần eo trầm xuống , hắn hung hăng xuyên vào chỗ kín của cô

"A. . .ư . . ." Vũ Nghê đau đớn kêu lên , khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm cau chặt

"Đau ~ thật đau quá —— buông ra ——"

Hai mắt đẫm lệ cầu xin hắn , cơ thể trắng tuyết trên sàn nhà nặng nề run run.

"Đau ?! Cũng đã đến lúc nhỉ !" Bỏ qua lời nói của cô , hắn không chút thương hoa tiếc ngọc , dùng động tác chậm chạp đung đưa ~ cái hông của mình , bắt đầu một làn sóng rì rào như thủy triều lên xuống ~

Vũ Nghê đau đớn đến thét chói tai , cơ hồ giống như mình đã chết !

Dần dần ——

Đau đớn qua đi , cô dường như không còn cảm giác được gì !

Cơ thể từ từ hồi phục lại , đặc biệt còn căng thẳng hơn trước . Điều này làm cho ai đó hưng phấn không thôi.

"Em như thế này ~ anh có ngồi tù cũng đáng giá đấy !" Hắn khàn khàn mê sảng , mồ hôi nóng rực nhỏ giọt trên da thịt hồng hào của cô

"Anh. . . . . im đi !" Bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô bây giờ thật giống như đang bỏ bùa hấp dẫn người khác phạm tội , Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , nhấc cao người Vũ Nghê cong lên , để cơ thể mình hòa nhập theo kiểu gần gũi chặt chẽ với cô hơn

Dù lửa có cháy lan ra đồng cỏ , hỏa hoạn cuồng vọng đốt lên cao , ai ai cũng không có biện pháp ngăn cản , để cho đôi nam nữ mãi mãi dính chặt nhau ~  Hai cơ thể nóng bỏng ngay cả bị thiêu rụi vẫn tiến về phía trước tạo thành một khối hợp thành , tìm kiếm nơi oi bức nhất ~ để xua tan linh hồn mình

Cuộc chiến tình yêu đầy dục vọng này ~~ dây dưa liên tục , không biết là kéo dài đến bao lâu , Phó Vũ Nghê sớm cũng không rõ , khi người đàn ông dùng những động tác ở cường độ tăng nhanh ~~ nó khiến cô phải gào thét chói tai ~ ~ rất ~ ~ co giật , thân thể như bị ném lên chín tầng mây , sau cùng lại nằng nặng rơi xuống

Không lường trước phạm vi cho phép ~~ cảm giác này thoáng chốc vồ quặp lấy cô . Đầu óc cô dường như trống rỗng , mỗi tế bào trong cơ thể cũng co rúc lên , hết sức cảm thụ loại sung sướng sắp nổ tung này ! Cuối cùng cô cũng cảm nhận được lý trí vốn là không thể nghe lời bản thân , một sự đột biến ngọt ngào như cánh hoa lan tỏa mùi hương khắp phòng ~ ~ ~ lan tỏa khắp cơ thể mình ~ ~

"Hư ——" Lạc Ngạo Thực điên cuồng hét lên một tiếng

Rốt cuộc cũng quá mức chịu đựng , hắn nắm chặt đầu vai cô đè lại , đột nhiên hung hãn một hồi ~~ động tác mãnh liệt hơn ~~ sau cùng thì cũng chôn vùi vào chỗ ấm áp sâu nhất của cô

"Ư ——" Tiếp đó là đỉnh đầu cự long kịch liệt bắn ra một lượng chất dịch đậm đặc ~~ hắn lại một lần nữa đem mầm móng của mình đưa vào chỗ thần bí mềm mại kia

Ý thức chậm rãi phiêu du về nơi xa , Vũ Nghê mệt mỏi nhắm mắt lại

************

Say rượu cộng thêm mấy lần triền miên khiến sức lực Vũ Nghê gần như kiệt quệ . Đợi đến khi cô mở mắt ra thì đã chào đón ánh mặt trời nóng bỏng xuyên thấu rèm cửa

Suy nghĩ trong đầu dừng lại sau một vài giây , phút chốc đã sớm phục hồi , cô nhanh chóng quay đầu nhìn người bên cạnh ——

Hắn nhắm chặt hai mắt , nằm nghiêng bên người cô , gương mặt tà ác nghiêm túc của hắn trong giấc ngủ rất giống một đứa trẻ vô tội !

Nhưng mà . . . có loại trẻ con khó nắm bắt đến thế này sao ?!

Nghĩ tới tất cả những chuyện xảy ra tối ngày hôm qua , cảm xúc trong lòng cô trở nên khó tả

Cô không biết được hắn cuối cùng muốn gì , rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu

Nếu là người tốt , đã không nhẫn tâm làm cô tổn thương đến vậy . Còn kẻ xấu thì sao ?! Thế tối hôm qua , sao lại giúp cô ?! Khi cơ thể cô đau đớn vì rượu cồn ~ khi phải co rúc thân thể ngã xuống giường khóc lớn . Hắn liền ôm cô vào trong phòng tắm , liên tục dùng miệng ngậm nước làm sạch bộ phận âm đạo ~ không ngừng thổi hơi vào , cho đến khi cô không còn cảm thấy đau rát nữa , hắn mới kết thúc động tác . Mà cái hành động này lặp đi lặp lại không dưới mười lăm lần , mất gần một giờ đồng hồ

Mặc dù cơn đau của cô là bởi vì hắn , nhưng cái động tác săn sóc kia , rõ ràng là không sợ bẩn , làm cô thật sự xúc động !

Hắn nốc một ngụm nước ấm đồng thời đẩy bắp đùi cô cố định lại , dùng sức ở miệng đẩy mạnh dòng nước vào trong thân thể cô , sau đó chậm rãi hút vào rồi phun ra !

Mặc dù là một động tác gợi tình ~ nhưng thời điểm đó cô thực sự cảm thấy mình được tôn trọng , như là hắn dùng cử chỉ âu yếm nuông chiều mình ! Cô luôn tin tưởng rằng , để có thể sử dụng miệng rửa sạch âm đạo cho người phụ nữ ~~ phải nói là rất hiếm ~ không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được !

Nhưng mà . . . điều ấy nói lên được gì ?! Quan hệ hiện tại của bọn họ cái gì cũng không có , tại sao hắn lại tự tiện xông vào nơi này , muốn chiếm đoạt dày vò cô !

Vừa nghĩ tới đây Vũ Nghê liền trở nên tức giận , cánh tay hướng về chiếc điện thoại trên giường lớn . Bàn tay nhỏ bé chưa kịp đụng tới điện thoại thì cả người đã bị sức mạnh phía sau kéo trở về

Sau lưng cảm giác được hơi thở nóng bỏng , truyền tới bên tai âm thanh cảnh cáo "Thế nào , cơ thể đã hết khó chịu , giờ em lại muốn tác quái ?! Muốn gọi điện thoại cho cảnh sát ?! Em nghĩ rằng anh sẽ sợ bọn họ sao ?!"

Hắn dùng lực vòng chặt cô . Biết mình không thể thoát khỏi vòng tay của hắn , cô dứt khoát không giãy giụa nữa , mặc cho hắn ôm trọn "Anh còn định ở đây đến khi nào ?! Còn chưa chịu đi sao ?!"

Hắn đem cằm dựa lên đầu vai cô , giọng nói không chút đùa bỡn mang theo thanh âm vô cùng nghiêm túc "Anh muốn ngủ tiếp , thức dậy mới đi tắm , rồi ăn thật no , sau đó sẽ đưa em tới MBS —— Tối hôm nay không phải em còn vướng một bản tin sao ?!" Hắn hỏi thăm một câu , mà câu nghi vấn này cứ như là chuyện đương nhiên.

"Làm sao anh biết được chút nữa tôi sẽ rãnh rỗi ?! Làm sao anh chắc chắn tôi nhất định sẽ đi ra ngoài ?!" Vũ Nghê quay đầu đi , dùng khóe mắt nhìn người đàn ông bên cạnh

"Ngày hôm qua Quan Tĩnh nói cho anh biết !" Lạc Ngạo Thực giọng nói tự nhiên nhắc tới ‘Quan Tĩnh’ , không chút kiên dè

Điều này làm cho Vũ Nghê nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua , hắn và Quan Tĩnh ——

"Hai người quen thân với nhau sao ?! Chuyện gì cô ấy cũng kể cùng anh ?! Thậm chí còn nhắc tới tôi ?! Thật là kỳ lạ" Có lẽ Vũ Nghê cũng không nhận thấy biểu hiện của mình khi này , cô thắc mắc một hơi đến nhiều vấn đề , giống như đây là đề tài nhạy cảm luôn luôn quấy rầy con tim của mình ——

Rốt cuộc ~ hai người đó có ở chung một chỗ ?!