TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!
Chap 90: Bí mật thân thế của hắn.
Từ nãy giờ, Từ Lâm chỉ tập trung lái xe, tuy vẫn nắm chặt tay Hàn Dĩ Xuyến nhưng hắn lại im lặng và không nói gì, trầm mặc đến đáng sợ.
Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi và lén nhìn qua phía hắn, lí nhí gọi
- Lâm, anh giận sao? Vì em nói chuyện với Từ Thiên Tần?
Từ Lâm nghe được giọng cô, lửa giận trong lòng liền tan biến đi một nửa, hắn quay sang nhìn cô, lãnh đạm nói
- Anh không giận!
Hàn Dĩ Xuyến cười cười trêu đùa
- Hay anh đang ghen?
Nghe xong Từ Lâm lập tức phản bác
- Không hề!
Hàn Dĩ Xuyến thấy hắn vẫn còn giận nên cố tình làm nũng
- Lâm, đừng như vậy nữa mà! Đừng giận nữa được không?
Tim Từ Lâm liền nhảy nhót vì vui mừng, đây là lần đầu tiên mà Hàn Dĩ Xuyến làm nũng với hắn nên hắn muốn cô tiếp tục như vậy nên cố giấu đi sự vui sướng trong lòng, vờ lạnh nhạt nói
- Anh đã nói là anh không giận!
Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi, hai tay kéo lấy ống tay áo của hắn, nghiêng người qua nhìn hắn, nũng nịu nói.
- Vậy là ghen rồi? Lâm, có phải anh ghen không?
Tim Từ Lâm đã sớm tan chảy thành nước, hắn đành giương cờ xin hàng, thấp giọng nói
- Không phải anh ghen mà là lo lắng! Em có biết Từ Thiên Tần nguy hiểm đến thế nào không? Tránh xa cậu ta một chút!
Hàn Dĩ Xuyến thu tay về, bật cười và nói
- Rõ ràng là đang ghen còn phủ nhận! Em không biết đâu! Em chỉ biết anh đang ghen thôi!
Nói xong cô ngồi ngay ngắn lại và lấy túi xíu mại ra ăn.
Từ Lâm đen mặt nhìn cô, thấp giọng quát
- Con mắt nào của em nhìn thấy anh đang ghen chứ?.
Hàn Dĩ Xuyến vừa ăn xíu mại vừa nói
- Không cần nhìn cũng biết!
Từ Lâm hận không thể đem túi xíu mại trên tay cô ném ra ngoài.
Cô lại chẳng thèm để ý đến hắn!
Nhưng nhìn cô ăn ngon lành như vậy hắn cũng không muốn tính toán với cô, tiếp tục lái xe.
Hàn Dĩ Xuyến tuy đang ăn nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn sang Từ Lâm, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, nhưng sực nhớ ra gì đó, cô do dự một lúc rồi gọi
- Lâm, em muốn hỏi anh chuyện này!
Từ Lâm vẫn chuyên tâm lái xe, thờ ơ nói
- Có chuyện gì?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn sắc mặt hắn mà cẩn thận hỏi
- Lâm, tại sao anh lại để Từ Thiên Tần giành được vị trí chủ tịch?
Chuyện này thật ra cô đã thắc mắc rất lâu rồi, với năng lực và tham vọng của Từ Lâm thì tại sao không thể ngồi lên vị trí chủ tịch.
Từ Lâm nghe cô hỏi về vấn đề này, gương mặt hắn dần trở nên khó coi, tối sầm đến đáng sợ, sau đó đột nhiên nở một nụ cười bỡn cợt như ma vương, nhàn nhạt hỏi lại
- Em nghĩ thế nào?
Hàn Dĩ Xuyến thoáng rùng mình nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và nói
- Em.... nếu em biết thì đã không hỏi anh!
Két!!!!
Từ Lâm không nói không rằng mà lập tức tắp xe vào lề đường, và rất nhanh tay che đầu của Hàn Dĩ Xuyến va vào phía trước.
Sau khi cả hai người đều đã ổn định lại vị trí, Từ Lâm mới nói
- Em thật sự muốn nghe?
Hàn Dĩ Xuyến tuy có chút run sợ nhưng vẫn mạnh dạn gật đầu.
- Phải!
Từ Lâm cười nhẹ rồi đưa tay xoa xoa đầu cô, hắn tựa đầu vào ghế phía sau và trầm tư nói
- Vị trí đó, anh rất muốn có được đấy! Thế nhưng.... lúc đó không phải thời cơ thích hợp để anh ngồi vào!
Hàn Dĩ Xuyến lặng lặng nhìn hắn, chú tâm nghe hắn nói tiếp.
- Lúc chúng ta li hôn, em mang tiểu Hiên rời đi, khắp trên dưới Đại Từ đều náo loạn cả lên, tuy không truyền ra bên ngoài nhưng đám cáo già kia đã bắt đầu diễn trò nhân đạo, bắt anh phải chuyển giao cổ phần và rời khỏi vị trí Tổng giám đốc.
Nói đoạn, hắn lại nhìn sang Hàn Dĩ Xuyến, khẽ cười với cô rồi nói tiếp
- Chuyện chúng ta li hôn cũng đã đến tai bà nội, vì quá sốc nên bà đã ngất đi suốt ba ngày liền, sau khi bà tỉnh lại đã để lại biến chứng, hai chân của bà đã bị liệt và phải ngồi xe lăn mãi mãi!
Hàn Dĩ Xuyến đưa tay bụm chặt miệng, kinh ngạc có, bất ngờ có, và cả xót xa, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng mất mác trong đáy mắt của Từ Lâm mặc dù hắn đã che giấu rất kỹ.
Cô thật không ngờ sau khi hai người li hôn, Từ Lâm đã phải một mình chịu đựng nhiều đả kích như vậy. Một người bình thường vốn rất khoẻ mạnh nhưng lại đổ bệnh một cách yếu đuối như vậy; còn khiến người thân yêu nhất của mình phải chịu tổn thương.....
Trước đây thím Vương đã từng nói với cô, Từ lão phu nhân là người thân duy nhất của Từ Lâm ở Từ gia, một người bà hiền lành và yêu thương hắn như vậy lại bị liệt mãi mãi.
Nhìn Từ Lâm nhắm mắt ổn định lại tâm trạng mà khoé mắt Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu ươn ướt, sóng mũi cô cay cay. Cô nắm chặt tay hắn, hy vọng có thể an ủi được hắn.
Từ Lâm lại nhìn cô và xoa xoa đầu cô, khàn giọng nói tiếp
- Ba đã tìm mọi cách để bảo vệ vị trí thừa kế của anh trong Hội đồng quản trị nhưng khi chuyện của bà được truyền vào Đại Từ thì ông ấy đã không thể làm được gì thêm, đành phải gạch tên anh ra khỏi danh sách thừa kế.
Hàn Dĩ Xuyến im lặng nhìn hắn, ánh mắt chan chứa niềm cảm thông cùng đau xót, cô vẫn chăm chú lắng nghe.
- Vị trí kế thừa của Đại Từ trước nay chỉ để lại cho con trai lớn, nếu không được thì đến con trai kế tiếp. Tên của anh đã bị gạch bỏ thì dĩ nhiên Từ Thiên Tần sẽ là người duy nhất được ứng cử vào vị trí chủ tịch. Đám cáo già đó dễ dàng chấp nhận cậu ta cũng vì biết rõ năng lực của cậu ta đến đâu, một người nhu nhược, yếu đuối như cậu ta thì đối với đám hồ ly đó rất dễ để xử lý.
Nói xong, hắn lại quay sang nhìn Hàn Dĩ Xuyến và mỉm cười.
- Sáu năm qua, anh vẫn luôn cảm thấy dằn vặt, áy náy và mặc cảm vì chuyện của bà nội; cuộc hôn nhân của chúng ta rạn nứt và tan vỡ đều tại anh đã không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, một người đàn ông, anh đã quá bạo thủ, cố chấp, ích kỷ nên mới khiến em tổn thương, còn làm hại cả bà nội.
Không để hắn nói hết câu, Hàn Dĩ Xuyến lập tức nhoài người đến gần hắn và ôm ngang cổ hắn an ủi, cô vỗ nhẹ lên lưng hắn và nói thật dịu dàng
- Lâm, đó không hoàn toàn là phải của anh nên anh không cần phải thấy mặc cảm, càng không nên tự trách bản thân. Chúng ta li hôn là do em đề nghị nên em cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Từ Lâm định nói gì đó nhưng lại tiếp tục bị cô ngắt lời.
- Lâm, em muốn đến thăm bà nội!
Từ Lâm kinh ngạc nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang tươi cười nhìn mình, hắn nhíu mày hỏi lại.
- Dĩ Xuyến, em nói thật sao?
Hàn Dĩ Xuyến gật đầu một cách chắc chắn và kiên định.
- Phải! Em thật sự muốn đến thăm bà nội!
Từ Lâm nhìn cô một lúc, biết không thể lay chuyển được cô nên hắn đành đồng ý với cô, khàn giọng nói
- Được rồi, vậy thì đi thôi!
Hàn Dĩ Xuyến tươi cười gật đầu.
Từ Lâm xoa xoa đầu cô lần nữa rồi khởi động xe, chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ.
- ------------------------------
Biệt thự Từ gia, Phật đường.
Từ sáu năm trước, Phật đường đã được xây dựng trong khuôn viên của biệt thự Từ gia.
Phật đường được xây dựng ở sau vườn, được bao vây bởi nhiều loài hoa cỏ; Phật đường không quá lớn nhưng cũng rất khang trang và đầy vẻ tôn nghiêm của nơi cửa Phật, từ bên ngoài đã nghe tiếng gõ mõ vang lên trong không gian thanh tỉnh.
Phật đường hạn chế người ra vào, ngoài chủ nhân chính ở đây - là Từ lão phu nhân thì chỉ có một người làm và một vệ sĩ thân tín của bà được ra vào tự do, còn có thêm cả Từ Lâm.
Bên trong Phật đường có đặt một pho tượng Như lai rất lớn được đúc bằng vàng, xung quanh là những vị bồ tát được đúc bằng ngọc các loại, tất cả đều được cúng kiến đầy đủ từ nhang đèn đến mâm ngũ quả.
Từ lão phu nhân ngồi dưới tấm thảm được trải trên sàn và khấn cúng trước tượng Phật như lai, trên tay bà lão cầm một chuỗi tràng hạt bồ đề thảy đều đặn, tay kia vẫn thành tâm gõ mõ.
Sáu năm qua bà luôn ở đây niệm kinh sám hối cho chồng, con trai và cả cháu trai của bà.
Từ lão thái gia năm đó vì bảo vệ thanh danh của gia tộc mà sẵn sàng đuổi người phụ nữ đang mang trong mình cốt nhục của Từ gia đến một nơi đất khách.
Từ lão gia lại khoanh tay đứng nhìn tất cả. Đến Từ Lâm thì lại ba lần bốn lượt muốn tự tay bóp chết con ruột của mình.
Nghĩ đến những tội nghiệt này, tiếng gõ mõ của bà lão lại vang lên đều đều.
- Lão phu nhân! Đại thiếu gia đến rồi ạ!
Cô người làm duy nhất được theo hầu bên cạnh Từ lão phu nhân bước nhẹ nhàng vào Phật đường và ngồi xuống nói nhỏ bên tai bà lão.
Từ lão phu nhân ho khan một tiếng rồi chắp tay khấn vái lần nữa. Vừa xong thì một vệ sĩ bên ngoài liền bước vào và dìu bà lão ngồi lên xe lăn.
Một lúc sau, Từ Lâm và Hàn Dĩ Xuyến đã đến trước cửa Phật đường.
Trên đường đến đây Từ Lâm đã nói với Hàn Dĩ Xuyến về việc Từ lão phu nhân chỉ ở trong Phật đường niệm kinh, gõ mõ.
Họ vừa đến thì cửa đã được vệ dĩ của Từ lão phu nhân mở ra, cậu ta cung kính cúi chào hai người.
Từ Lâm nắm tay Hàn Dĩ Xuyến, vừa tháo dày ra liền bước vào bên trong.
- Bà nội, cháu đến rồi ạ!
Từ Lâm nhìn Từ lão phu nhân đang ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía mình mà cung kính gọi..
Nghe giọng của cháu trai, Từ lão phu nhân thở dài rồi nghiêm giọng nói
- Còn đứng đó làm gì?
Từ Lâm thoáng nhìn qua Hàn Dĩ Xuyến rồi lễ phép nói với bà nội
- Bà nội, cháu dẫn một người đến thăm bà ạ!,
Nghe xong, Từ lão phu nhân liền xoay xe lại, bà đã quy định không ai được bước vào đây mà!
Bà lão vừa quay lại, Hàn Dĩ Xuyến cũng vừa nhìn thấy bà, bốn mắt đang chạm nhau thì Từ Lâm đứng bên cạnh lại thản nhiên nói
- Bà nội, đây là Dĩ Xuyến, bạn gái của cháu!
Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt nhìn Từ lão phu nhân, bất ngờ đến lắp bắp
- Bà, bà cụ khăn choàng cổ?
Từ Lâm nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, hắn nhíu chặt mày kiếm vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trái ngược với dáng vẻ bất ngờ của hai người thì Từ lão phu nhân chỉ điềm nhiên nói
- Không phải vợ cũ ư?
Hàn Dĩ Xuyến càng khó hiểu hơn nữa, cô hết nhìn Từ Lâm rồi lại nhìn Từ lão phu nhân, đầu óc ong ong không biết gì!
Từ Lâm áy náy nhìn bà nội
- Bà nội, cháu xin lỗi!
Từ lão phu nhân ra hiệu cho vệ sĩ và người làm lui ra, đóng cửa lại. Lúc này bà mới mỉm cười và đưa tay về phía Hàn Dĩ Xuyến.
- Cháu lại đây nào!
Hàn Dĩ Xuyến lúng túng nhìn Từ Lâm rồi cũng quyết định đi tới trước mặt Từ lão phu nhân, cô lễ phép cúi chào
- Lão phu nhân, cháu chào người!
Từ lão phu nhân kéo lấy một tay cô và trách yêu
- Gì mà lão phu nhân chứ? Nó gọi ta thế nào thì cháu cứ gọi vậy đi!
Hàn Dĩ Xuyến khó xử nói
- Nhưng lão phu nhân, bọn cháu.....
Từ lão phu nhân ra vẻ giận dỗi nói
- Có phải hai đứa đều muốn chọc bà già này tức chết không?
Hàn Dĩ Xuyến cuống cuồng xu tay, vội gọi
- Không phải vậy đâu ạ! Bà nội, bà đừng giận!
Từ lão phu nhân nghe cô gọi vậy liền hết giận và cười hiền nói
- Cháu yêu, lần sau nhớ dẫn cả chắt của ta đến nữa đấy!
Không chỉ có Hàn Dĩ Xuyến mà ngay cả Từ Lâm cũng đều kinh ngạc khi Từ lão phu nhân lại biết đến sự tồn tại của tiểu Hiên!
Từ lão phu nhân nhìn Từ Lâm, tức giận nói
- Sao nào? Cháu nghĩ ta không biết cháu không giết được con ruột của mình sao?
Từ Lâm chỉ im lặng mà không dám cãi lại. Hàn Dĩ Xuyến sốt ruột nhìn hắn rồi nói với Từ lão phu nhân.
- Bà nội, không phải như vậy đâu ạ! Bây giờ Lâm rất tốt với cháu và tiểu Hiên ạ!
Từ lão phu nhân vui mừng hỏi
- Tiểu Hiên, là tên của chắt ta sao? Tên đầy đủ của nó là gì?.
Hàn Dĩ Xuyến chưa kịp trả lời thì Từ Lâm đã tranh mất.
- Là Từ Nhược Hiên ạ!
Từ lão phu nhân khẽ lườm cháu trai mình
- Không phải Hàn Nhược Hiên ư?
Từ Lâm không vui mà gọi
- Bà nội! Nó là con gái của cháu mà!
Từ lão phu nhân cầm một cây gậy bằng gỗ đánh vào vai Từ Lâm và mắng
- Vậy tại sao trước đây còn làm ra những chuyện trời đất không dung tha đó chứ? Cháu có biết chỉ vì tội lỗi cháu gây ra mà ta đã ngồi đây sám hối suốt sáu năm trời không? Đàn ông của Từ gia đều gây ra nghiệp chướng mà! Đến thằng cháu của ta còn muốn tự tay giết chết con ruột của mình nữa! Ông trời ơi, Phật tổ ơi! Thật ra con đã tạo nghiệt gì chứ?
Vừa nói Từ lão phu nhân vừa khóc than rất khổ sở.
Hàn Dĩ Xuyến lúng túng nhìn bà lão rồi nhìn sang Từ Lâm, cô không hiểu tại sao bà lão lại như vậy nhưng chắc là do sự việc của sáu năm trước.....
Từ Lâm thì đã quen với việc bà nội của mình như vậy rồi nên chỉ thản nhiên nói
- Bà nội, hôm nay bà có đánh chết cháu cũng sẽ không quỳ!
Từ lão phu nhân tức giận vung cây gậy trên tay về phía Từ Lâm nhưng lập tức bị hắn bắt lấy và để sang một bên.
Hàn Dĩ Xuyến hoảng sợ nắm lấy tay Từ lão phu nhân và vỗ nhẹ lên vai bà.
- Bà nội, bà đừng tức giận, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu ạ!
Từ lão phu nhân hít vào thở ra đều đặn để điều chỉnh lại tâm trạng, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hàn Dĩ Xuyến rồi nói
- Đúng là cháu dâu ngoan, chỉ có cháu mới suy nghĩ cho bà già này thôi! Haizza, sáu năm trước bà đến bệnh viện thăm cháu đã nhìn ra cháu là một đứa trẻ ngoan hiền, lẽ ra cháu nên có được một bến đỗ bình yên nhưng lại vì thằng cháu hư đốn của bà mà phải chịu ấm ức suốt nhiều năm qua, là bà già này có lỗi với cháu!
Hàn Dĩ Xuyến khó xử mà ngắt lời bà
- Bà nội! Bà đừng nói như vậy, đó đều là những chuyện đã qua rồi ạ! Bây giờ Lâm thật sự rất tốt với cháu.
Từ lão phu nhân nhìn cháu trai của mình, vừa thở dài vừa lườm nguýt
- Nó nên làm vậy từ trước rồi! Không phải đến giờ mới tìm cháu mà chuộc lỗi.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn sắc mặt Từ Lâm và cúi đầu cười trộm.
Cô không ngờ gương mặt Từ Lâm khi ngoan ngoãn nghe giáo huấn lại đáng yêu như vậy!
Từ lão phu nhân nắm lấy tay Hàn Dĩ Xuyến, nở nụ cười đôn hậu, ân cần nói
- Cháu dâu của bà, chiếc khăn bà cho cháu là quà sinh nhật mà thằng hư đốn đó tặng bà, có lẽ cháu đã hiểu ý của bà rồi!
Hàn Dĩ Xuyến đỏ mặt nhìn Từ Lâm rồi ngượng ngùng nói với bà lão
- Bà nội, thật ra bọn cháu.... vẫn chưa tính đến chuyện đó đâu ạ!
Từ lão phu nhân ngạc nhiên nhìn cô rồi nhìn Từ Lâm, không vui hỏi
- Hai đứa không nghĩ đến chuyện tái hợp?
Hàn Dĩ Xuyến ngập ngừng trả lời
- Vẫn chưa ạ......
Nhưng Từ Lâm đã vội vã ngắt lời
- Có ạ!
Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc nhìn hắn, Từ lão phu nhân thì vui mừng chờ hắn nói tiếp.
- Bọn cháu sẽ sớm hồi hôn ạ!
Hàn Dĩ Xuyến luống cuống xu tay, nhìn Từ Lâm bằng ánh mắt van nài.
- Bà nội, không phải vậy đâu ạ!
Từ lão phu nhân vờ như không nghe thấy cô nói gì mà cười hớn hở, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô rồi nói
- Tốt lắm, tốt lắm, cháu dâu của bà, nhớ ghé thăm bà thường xuyên đấy!
Trên đầu Hàn Dĩ Xuyến hiện rõ ba vạch đen, cô không biết phải đối phó với hai bà cháu này như thế nào nữa!
...........................
Từ Lâm nắm tay Hàn Dĩ Xuyến đi qua vườn hoa của biệt thự.
Trong vườn hoa có rất nhiều các loài hoa cỏ quý và có màu sắc sặc sỡ.
Từng loài hoa có mùi hương riêng biệt và nguồn gốc khác nhau.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn quanh vườn hoa rồi quay sang hỏi Từ Lâm.
- Lâm, sáu năm qua bà nội vẫn đối với anh như vậy sao?
Từ Lâm dịu dàng nhìn cô rồi thấp giọng trả lời
- Ừ, sáu năm qua cứ hễ anh trở về thì phải ngồi nghe bà giáo huấn một trận, còn phải quỳ trong Phật đường nửa ngày; nghe thật buồn cười, mỗi ngày anh giết không biết bao nhiêu người, vậy mà bà nội lại bắt anh đến đó.
Hàn Dĩ Xuyến nắm chặt tay hắn hơn, cô thở dài nói
- Có lẽ vì quá cô đơn nên bà nội mới làm như vậy, bà muốn có người trò chuyện, người già ai cũng đều như vậy cả; mong muốn lớn nhất của ông bà luôn là bến đỗ bình yên cuối cùng cho con cháu.
Nghe cô nói vậy, Từ Lâm liền hỏi
- Vậy là em đồng ý với bà nội? Chuyện hồi hôn với anh!
Hàn Dĩ Xuyến đờ người nhìn hắn, một lúc sau liền cụp mắt và nói
- Chuyện này chúng ta hãy nói sau đi!
Từ Lâm không ngờ cô lại nói vậy nên trong lòng không khỏi mất mác cùng hụt hẫng.
Hai người tiếp tục bước đi....
Đột nhiên Hàn Dĩ Xuyến lại hỏi
- Lâm, anh chưa từng sống ở đây sao?
Cô nhìn các cửa sổ ở trên cao, tò mò hỏi.
Từ Lâm nhìn cô, trong mắt đầy sự sủng nịch, khẽ cười rồi lắc đầu.
- Anh sinh ra và lớn lên ở Italia, năm mười tám tuổi, ba đã đến Italia tìm anh và muốn anh trở về Từ gia, lúc đó anh đã từ chối và hai năm sau, anh mới trở về Thượng Hải, nhưng người mà anh gặp đầu tiên không phải ba mà là bà nội, lúc đầu anh còn cảm thấy kỳ lạ khi bà nội nhất quyết không để anh vào biệt thự Từ gia mà đã tặng anh Đài Song Khê, sau này anh mới biết là vì mẹ con Từ Thiên Tần không đồng ý chuyện ba gọi anh trở về. Từ lúc trở về Thượng Hải, số lần anh đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay nên ngay cả kiến trúc trong biệt thự này anh cũng không biết hết, đối với anh, nơi này vẫn còn khá xa lạ.
Vừa nói hắn vừa dắt Hàn Dĩ Xuyến đến một bồn cây lớn và ngồi xuống, hắn trầm tư một lúc rồi nói
- Rất tò mò vì sao anh lại không ở Thượng Hải lúc nhỏ?
Hàn Dĩ Xuyến im lặng lắc đầu vì thím Vương đã kể cho cô một nửa về thân thế của Từ Lâm.
- Em biết chuyện của mẹ và anh rồi!
Từ Lâm thoáng kinh ngạc nhưng rồi cũng hiểu ra, thấp giọng hỏi
- Em không xem thường anh? Dù sao anh cũng là một đứa con ngoài giá thú?
Hàn Dĩ Xuyến nắm lấy tay hắn và lắc đầu kiên quyết
- Không có gì có thể ép em phải như vậy!
Từ Lâm cười yếu ớt rồi trầm tư nói
- Mẹ là một cô nhi nhận được học bổng của Đại Từ mà tốt nghiệp, trong thời gian bà thực tập ở một nhà hàng của Đại Từ thì gặp ba, hai người thường xuyên qua lại rồi yêu nhau, khi đó ba và Bạch Sính Đình đã có hôn ước nhưng ông ta vẫn trêu đùa mẹ; mẹ đã phải sống với thân phận tình nhân của ông ta đến khi mang thai anh; suốt thời gian đó, người ở bên cạnh mẹ chỉ có bà nội và thím Vương, người cha đó đã sớm nghe theo sự sắp đặt của ông nội, chuẩn bị kết hôn với một người đàn bà khác lý do là ông già đó vừa biết tin mẹ đang mang thai và dùng tính mạng của anh và mẹ để trao đổi. Nhưng không dừng ở đó, ông già đó còn đuổi mẹ ra khỏi Thượng Hải, trên đường bỏ chạy, bà đã bị bắt cóc và bán đến Italia cùng đứa con trong bụng. Vừa đến Italia, mẹ đã phải khốn khổ lắm mới trốn thoát khỏi nơi tối tăm đó; vì không có giấy tờ tùy thân nên mẹ chỉ có thể làm việc chui, đến khi sinh ra anh.
Hai mắt Hàn Dĩ Xuyến đã sớm đỏ hoe, cô nhớ lúc cô đau đớn ngã xuống, thím Vương đã quỳ gối cầu xin cho cô và còn lấy mẹ của Từ Lâm để cầu xin, lúc đó cô đã thấy hắn đau đớn, mềm lòng....
Hoá ra là vậy!
Thím Vương đối với hắn cũng như mẹ hắn.
Tình cảnh của cô lúc đó đã khiến hắn nhớ đến mẹ hắn.
Hàn Dĩ Xuyến xót xa nhìn hắn, nắm chặt tay hắn, nghe hắn nói tiếp.
- Vì làm việc cật lực cả ngày lẫn đêm nên sau khi sinh ra anh, sức khỏe của mẹ đã rất yếu, mẹ thiếu sữa để nuôi anh và phải cắt tay mình cho anh uống máu. Mẹ đã bế anh trên tay và ra đường ăn xin nhưng bà vẫn không đủ sữa để nuôi anh. Lúc anh tròn ba tuổi, mẹ đã mất.....
Nước mắt lăn dài trên má của Hàn Dĩ Xuyến, cô vòng tay qua cổ hắn mà ôm chặt lấy hắn.
Bây giờ cô đã hiểu tại sao hắn lại có thể uống máu người như vậy!
Từ Lâm cúi đầu hôn lên tóc Hàn Dĩ Xuyến, hồi tưởng lại cho cô biết........
........................
Italia, hai mươi chín trước......
Đoạn đường ồn ào, rối loạn, nơi này thật sự không phải dành cho người ở, một người chết đi đối với những kẻ đi ngang qua cũng không khác gì một con chó con mèo chết cả.
Một đứa trẻ tầm hai tuổi đang khóc lóc bên cạnh người mẹ đã mất nhưng chẳng ai quan tâm hay đoái hoài gì cả.
Cậu bé khóc đến kiệt quệ thì đúng lúc ông chủ của địa bàn này đi qua, đó là Hắc Long, con trai nuôi của ông trùm Mafia Ý.
Hắc Long đã lập tức cho dọn xác của người phụ nữ bất hạnh đó nhưng đứa trẻ nhất quyết không để ông ta đụng vào mẹ mình, còn to gan lao đến cắn vào tay ông ta và uống cả máu ông ta.
Hắc Long nhận thấy đặc điểm này của đứa trẻ, có thể đào tạo thành sát thủ nên ngay lập tức đưa nó về chỗ của mình.
Đứa trẻ im lặng và chỉ ngồi một góc, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, nếu có ai đến làm phiền nó thì sẽ bị nó nhào đến cắn và uống máu.
Thời gian trôi qua với đứa trẻ đó chỉ có những ngày đêm đầy mùi máu tanh, chết chóc, còn cả dục vọng nữa....
Hắc Long không chỉ huấn luyện đứa trẻ trở thành sát thủ mà còn biến nó thành một món đồ chơi của mình.
Ông ta mắc bệnh rối loạn sinh dục nên nhìn người khác làm tình sẽ giúp ông ta thoả mãn.
Vì vậy mà một đứa trẻ tám tuổi đã bị bắt quan hệ với một người đàn bà bằng tuổi mẹ của nó, có lúc đến năm sáu ả đàn bà hoặc nhiều hơn nữa, nó phải biểu diễn như một con búp bê tình dục để phục vụ sở thích bệnh hoạn của Hắc Long.
Trong cái nhà tù tối tăm như vậy, đứa trẻ đó đã không chỉ có một mình, nó đã cứu được một cậu bé nhỏ hơn nó hai tuổi. Hai đứa trẻ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng sống như thú vật, nhưng luôn sát cánh bên nhau, xem nhau như anh em.
Sau mười hai năm làm món đồ giải trí và cái máy giết người cho Hắc Long, đứa trẻ đó đã vô tình phát hiện ra bí mật lớn nhất của Hắc Long Bang, đó là cha nuôi của Hắc Long, từng là ông trùm Mafia lớn nhất nhì tại Italia trong một lần thực hiện phi vụ đã trở thành con nghiện.
Đứa trẻ bị cầm tù hơn mười hai năm đã nghĩ đến việc đào thoát, nó âm thầm chuẩn bị suốt mấy tháng trời và cuối cùng đã giết chết cha nuôi của Hắc Long trong lúc lão ta đang lên cơn nghiện rồi mượn đường trốn thoát cùng người anh em của mình.
Đứa trẻ đó là Từ Lâm của bây giờ và người anh em luôn sát cánh cùng hắn chính là cánh tay phải của hắn- Triết Liệt.
Sau khi thoát khỏi Hắc Long Bang và đến Las Vegas, hai người đã lên kế hoạch tấn công BAMs- tổ chức ngầm mà Từ lão thái gia đã lập nên nhưng lại không giao cho Từ lão gia nắm quyền, thủ lĩnh của BAMs lúc đó là một người đàn ông gốc Phi.
Từ Lâm chỉ mất vài tháng đã khử được người đàn ông gốc Phi đó và trở thành thủ lĩnh của BAMs. Mục đích ban đầu của hắn là khiến cả Từ gia ăn không ngon ngủ không yên. Sau đó một thời gian, hắn lại trở về Italia để tìm kiếm hài cốt của mẹ mình nhưng mãi không có tung tích.
Mười bảy tuổi đã có thể thống trị được cả một tổ chức lớn như BAMs thật sự đã khiến Từ lão thái gia kinh sợ và lệnh cho Từ lão gia đến Italia để đón Từ Lâm trở về Từ gia.
Lúc đó Từ Lâm đã cùng Từ lão gia tiến hành một cuộc giao dịch, nếu Từ lão gia có thể nhượng lại vị trí chủ tịch cho hắn thì hắn sẽ đồng ý trở về. Từ lão gia do dự nên đã bị chính con ruột của mình đuổi thẳng về nước.
Sau một thời gian nghe ngóng, Từ Lâm đã biết mọi chuyện xảy ra ở Từ gia suốt mười mấy năm qua, sau khi mẹ con hắn bị đuổi ra khỏi Thượng Hải, Từ lão phu nhân cũng đã bị Từ lão thái gia cấm túc suốt hai năm liền và sau đó luôn cho người theo giám sát bà, không để bà tìm được mẹ con Từ Lâm.
Đứa con trai của Từ Ngự Phong và Bạch Sính Đình mắc bệnh thiểu năng nên không thể kế thừa Đại Từ được, đó cũng là lý do mà lão thái gia đã cho tìm kiếm Từ Lâm trở về.
BAMs dưới sự thống trị của Từ Lâm mà ngày càng lớn mạnh, chỉ trong vòng hai năm địa bàn đã không ngừng mở rộng. Đại Từ vào thời điểm đó đang đứng trước bờ vực phá sản.....
Từ Lâm nghĩ đã đến lúc trả mối thù này cho mẹ mình rồi!
Hắn trở về Thượng Hải!
Từ Thiên Tần biết tin hắn sắp đoạt lấy Đại Từ nên đã đến Đài Song Khê tìm hắn gây chuyện.
Nói chuyện với một tên thiểu năng thật sự rất nực cười nên Từ Lâm chẳng buồn tiếp, thế nhưng Từ Thiên Tần nhất quyết đòi bằng được Đại Từ.
Trong lúc cả hai tranh chấp, Từ Lâm không ngừng buông những lời cay nghiệt để xúc phạm Từ Thiên Tần, anh ta quá giận dữ mà lăn ra ngất.
Sau khi tỉnh dậy, Từ Thiên Tần đột nhiên hết bệnh, Bạch Sính Đình ngay lập tức đã bắt chồng mình chuyển nhượng cổ phần cho con trai. Nhưng bà ta lập tức phải im miệng khi Từ Lâm đã đưa được Đại Từ thoát khỏi nguy cơ phá sản.
Hai anh em không ngừng đấu tranh tranh giành vị trí thừa kế đã khiến cho bệnh tăng huyết áp của Từ lão thái gia càng thêm nghiêm trọng, một thời gian sau cũng qua đời.
Từ đó đến nay, hai anh em bọn họ vẫn không ngừng đấu tranh.
...........................
Từ Lâm quay sang nhìn Hàn Dĩ Xuyến, vừa lau nước mắt cho cô xong thì xoa xoa đầu cô, buồn bực hỏi
- Đã xem thường anh chưa?