Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 84: Hôn mê

TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!

Chap 84: Hôn mê.

Tại một quán trà Nhật.

Quán trà được thiết kế và trang trí theo phong cách truyền thống của Nhật Bản, vật liệu xây dựng chính là một loại mộc hương, trên các bức tường cô đều treo các câu đối bằng chữ Nhật rất hay, hoa để trang trí và đặt trên các bàn trà đều là hoa anh đào; không gian trong đây cực kỳ yên tĩnh và cũng khá kín đáo.

Hai bên chiếc bàn gỗ kiểu Nhật là hai tấm thảm mềm như ghế, hai người đang ngồi đối diện nhau.

Mẹ Hàn vừa rót trà cho Từ Lâm vừa nói

- Tiểu Hiên đã điều trị bằng xạ trị được một tuần rồi, chắc cậu biết rồi chứ?

Từ Lâm vẫn rất cung kính, hắn nâng chén trà bằng hai tay rồi lễ phép đáp

- Cháu biết!

Mẹ Hàn không nói gì, rót trà vào chén của mình rồi nói tiếp.

- Tuần sau sẽ tiến hành cấy ghép tủy xương, tôi hy vọng cậu có thể giữ lời hứa cứu con bé!

Từ Lâm đặt nhẹ chén trà xuống bàn, trả lời bằng giọng vô cùng chắc nịch.

- Cháu nhất định sẽ đến bệnh viện vào ngày phẫu thuật!

Mẹ Hàn cầm tách trà lên làm động tác nâng chén với Từ Lâm, bà uống một ngụm trà rồi nói

- Sáu năm qua, nhìn Dĩ Xuyến làm việc đến quên cả thời gian, còn chạy khắp nơi vì bệnh của tiểu Hiên mà bản thân tôi lại không thể giúp gì được, quả thực, tôi cảm thấy mình thật vô dụng! Nhưng cũng rất may vì tiểu Hiên đã có thể khỏi bệnh.

Ngừng một lát, bà thở dài rồi chậm rãi nói tiếp.

- Dĩ Xuyến từ nhỏ đã không có ba, đó là một nỗi bất hạnh của nó! Tôi luôn cảm thấy có lỗi vì đã không thể cho nó một gia đình trọn vẹn. Có lẽ, Dĩ Xuyến sẽ lại mang tâm lý đó của tôi khi mà nhìn tiểu Hiên lớn lên hằng ngày mà không có ba!

Bà nhìn vẻ mặt tuy trầm tĩnh nhưng cũng rất sốt ruột của Từ Lâm, giọng của bà chuyển sang lạnh dần

- Nhưng từ lúc Dĩ Xuyến chào đời cho đến lúc nó năm tuổi thì đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp cùng ba nó, tuy Dĩ Xuyến không nhớ rõ nhưng tôi biết ba của con bé là một người cha tốt. Tôi nói như vậy, có lẽ cậu cũng hiểu......

Gương mặt tuấn mỹ của Từ Lâm thoáng trùng xuống, hắn khàn giọng nói

- Bác muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi ạ!

Mẹ Hàn cũng không cần phải vòng vo nữa, bà thẳng thừng nói

- Sau khi tiểu Hiên được cấy ghép tủy, cậu hãy để nó cùng Dĩ Xuyến trở về New, đừng cố gắng níu kéo Dĩ Xuyến nữa! Cậu đã làm tổn thương con bé rất nhiều rồi, nỗi đau này có lẽ nó phải mang bên mình cả đời!

Nghe xong, toàn thân Từ Lâm liền trở nên cứng đờ, bàn tay đặt trên miệng chén trà không chút động đậy.

Mẹ Hàn nhìn hắn như vậy, tuy có chút áy náy nhưng vừa nghĩ đến những gì mà hắn đã từng làm với con gái bà từ sáu năm trước thì cơn giận của bà lại bùng lên khó có thể dập tắt; bà cầm túi đứng lên và chuẩn bị đi khỏi thì Từ Lâm đột nhiên nói

- Bác đã nói những tổn thương mà cháu gây ra cho Dĩ Xuyến là một bóng đen ám ảnh trong cuộc đời cô ấy, nếu như vậy chẳng lẽ bác muốn con gái mình sống cả đời với cái bóng đen đó?

Mẹ Hàn rùng mình xoay người nhìn Từ Lâm, khó hiểu hỏi

- Cậu muốn nói gì?

Từ Lâm kiên định trả lời

- Bác gái, cháu tự tin có thể giúp cô ấy tháo gỡ bóng đen đó và bù đắp tất cả lại cho cô ấy. Bác hãy tin cháu lần này!

Mẹ Hàn run rẩy không nói nên lời, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn Từ Lâm tao nhã đứng lên, cài lại áo khoác rồi cúi đầu một cái, nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp.

- Bác cứ tin cháu, cháu nhất định sẽ bù đắp lại cho mẹ con cô ấy.

- ----------------------------

Từ lúc rời khỏi quán trà, Từ Lâm đã đến thẳng bệnh viện, hắn định sẽ đến phòng vô trùng để nhìn Hàn Dĩ Xuyến và tiểu Hiên mà không bị phát hiện; nhưng khi hắn vừa đi tới đại sảnh thì đã thấy Hàn Dĩ Xuyến xách theo một cái túi lớn từ ngoài vào, cô cũng đã nhìn thấy hắn.

Hình như cô không vui và đang đi về phía hắn, lạnh lùng nói

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Anh đừng xuất hiện gần tiểu Hiên như vậy nữa!

Từ Lâm chỉ biết chọn cách im lặng mà nhìn cô, nghe cô giáo huấn xong mới thấp giọng nói

- Dĩ Xuyến, anh chỉ muốn nhìn con một lát thôi, và cũng muốn biết em có ổn không!

Hàn Dĩ Xuyến suýt nữa thì mềm lòng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm như thường, hờ hững nói

- Cảm ơn, nhưng tôi sẽ ổn hơn nếu anh không tự ý đến đây nữa! Anh đã hứa sẽ không gặp tiểu Hiên, vậy thì hy vọng anh tuân thủ lời hứa!

Từ Lâm đau đớn nhìn cô, hắn không thể nói được lời nào khác.

- Anh hiểu.....

Hàn Dĩ Xuyến hất cằm về phía cửa lớn của bệnh viện, lạnh lùng nói

- Từ Lâm, anh đi đi!

Từ Lâm nặng nề gật nhẹ đầu, khàn giọng nói

- Anh biết rồi, em giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc tiểu Hiên nhé!

Hàn Dĩ Xuyến chán ghét nhìn hắn rồi thẳng thừng nói

- Tôi có thể tự lo, anh không cần phải quan tâm, đi nhanh đi!

Từ Lâm cay đắng gật đầu, nặng nề xoay người, bước từng bước gian nan ra khỏi bệnh viện.

Mà ở phía sau, nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến cũng không kìm được nữa mà rơi xuống, cô liên tục đưa tay lên lau sạch nước mắt.

Tại sao hắn phải làm vậy?

Tại sao không tuyệt tình như sáu năm trước chứ?

Tại sao lại dịu dàng, ân cần và quan tâm đến cô và tiểu Hiên như vậy?

Tại sao lại biến cô thành người tàn nhẫn như vậy?

- --------------------------------

Từ ngày hôm đó, Hàn Dĩ Xuyến đã không còn nhìn thấy Từ Lâm ở bệnh viện nữa; nhưng cô không biết thực ra hắn đã đến...

Chuyện rủi ro trong phẫu thuật, hắn cũng đã dặn bác sĩ giữ bí mật với Hàn Dĩ Xuyến rồi.

Rất nhanh đã đến ngày phẫu thuật.

Mẹ Hàn, Thuyên An, Ninh Diệp và cả Phàm Diệc đều đang ở bên cạnh động viên tiểu Hiên.

- Tiểu Hiên, khi bác sĩ đến thì cháu đừng lo lắng cũng như sợ hãi nhé, sẽ không sao đâu!

- Tiểu Hiên, bà ngoại và mẹ đều ở bên ngoài với cháu nên cháu không cần phải sợ nhé!

- Tiểu Hiên, phải can đảm thì mới là đứa trẻ ngoan đúng không nào?

- Tiểu Hiên, cháu đã hứa sẽ dũng cảm vào phòng phẫu thuật rồi đấy!

Mỗi người một câu, tiểu Hiên ngồi trên xe lăn vẫn cười rất tươi, chẳng hề có biểu hiện sợ hãi gì cả, trên tay bé vẫn còn ôm con búp bê mà Từ Lâm đã tặng. Bé ngước mắt lên nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang đứng bên cạnh, chu miệng hỏi

- Mẹ, sao ba chưa đến ạ!

Phàm Diệc đứng bên cạnh nói với Hàn Dĩ Xuyến

- Anh ta đã đến đây từ một tiếng trước và đang thay đồ, còn chuẩn bị một số thủ tục khác!

Hàn Dĩ Xuyến khẽ gật đầu rồi cúi xuống nói với tiểu Hiên

- Tiểu Hiên ngoan, lát nữa ba sẽ đến gặp con!

Tiểu Hiên ngoan ngoãn gật đầu; Hàn Dĩ Xuyến nhìn đồng hồ rồi đẩy bé ra khỏi phòng vô trùng, bốn người kia cũng theo cùng.

Khi tiểu Hiên vừa được đẩy ra vài bước thì đã thấy Từ Lâm cùng một bác sĩ và một y tá đang đi tới.

Từ Lâm đã thay một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, hắn nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến thì nở nụ cười yếu ớt đầy chua xót nhưng lại cố gắng cười thật tươi với tiểu Hiên; vì sợ bé sẽ chạy đến nên hắn bước nhanh tới gần con gái, thấy Hàn Dĩ Xuyến không có ý định khước từ nên hắn mới ngồi xuống trước mặt tiểu Hiên, hai tay hắn chống lên hai bên vịn xe lăn, lúc đó Hàn Dĩ Xuyến có thể nhìn rõ chiếc vòng tay da trên cổ tay hắn; sóng mũi cô cay cay, khoé mắt bắt đầu ẩm ướt, lồng ngực đau thắt cô vội quay đầu đi rồi rất nhanh liền đi khỏi.

Tiểu Hiên nhìn thấy Từ Lâm thì cười không ngớt, giọng nói nhí nhánh cứ vang lên không ngừng

- Ba, có phải sau khi làm phẫu thuật xong thì con có thể ra ngoài chơi cùng ba đúng không ạ?

Từ Lâm tuy xót xa trong lòng nhưng lại mỉm cười gật đầu.

- Đúng vậy tiểu Hiên, sau khi phẫu thuật xong thì con có thể ra viện rồi, còn được đi chơi nữa!

Hắn không thể hứa sẽ cùng bé đi chơi vì chắc chắn sau khi phẫu thuật kết thúc, một là hắn sẽ không tỉnh lại, hai là Hàn Dĩ Xuyến sẽ không bao giờ để hắn gặp tiểu Hiên.

Phàm Diệc đứng bên cạnh nhìn hai cha con họ cười đùa với nhau một lúc rồi cũng đi khỏi.

Mẹ Hàn, Thuyên An và Ninh Diệp thì ngồi trên ghế đợi.

........................

Căn tin bệnh viện.

Hàn Dĩ Xuyến ngồi thẩn thờ trước một cái bàn, đột nhiên có thứ gì đó mát lạnh áp vào má cô làm cô giật mình quay lại nhìn thì thấy Phàm Diệc đang cầm hai lon nước, một lon đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi khẽ nói cảm ơn.

Phàm Diệc kéo ghế ngồi đối diện với cô và hỏi

- Có phải đang rất căng thẳng không? Chẳng lẽ em còn thua cả tiểu Hiên?

Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi lắc đầu, cô biết tiểu Hiên không sợ hãi là vì có Từ Lâm bên cạnh.

Phàm Diệc nhìn cô rồi do dự hỏi

- Về Từ Lâm, em định sau khi phẫu thuật kết thúc sẽ giải thích thế nào với tiểu Hiên đây?

Tay cầm lon nước của Hàn Dĩ Xuyến rung nhẹ, nhưng lại lạnh lùng nói

- Em sẽ nói với tiểu Hiên là anh ta đã chết, chết sau khi phẫu thuật! Như vậy tiểu Hiên sẽ không đòi gặp ba nữa!

Phàm Diệc thoáng rùng mình rồi do dự nói

- Em không thấy như vậy với tiểu Hiên là bất công, với Từ Lâm lại là tàn nhẫn sao?

Hàn Dĩ Xuyến kích động nhìn anh, hơi lớn giọng nói

- Là anh ta đã chọn cách tàn nhẫn với em trước!

......................

Hai người không biết rằng cuộc đối thoại của họ đều đã bị Từ Lâm nghe hết.

Bước chân của hắn trở nên nặng nề, toàn thân nặng như chì, lồng ngực bị xé toạc đến đau đớn, nhưng hắn lại nở một nụ cười tự giễu rồi xoay người bước đi từng bước.

Hoá ra là vậy!

Hoá ra đó là những lời mà cô định sẽ nói với tiểu Hiên!

Cũng được.......

Dù sao thì sau khi phẫu thuật có thể hắn sẽ không tỉnh lại!

Lời cô nói sẽ không còn là lời nói dối nữa! Còn tiểu Hiên....Ba của bé có lẽ đã chết...

............................

Khi phòng phẫu thuật bắt đầu sáng đèn, Hàn Dĩ Xuyến sốt ruột đến đứng ngồi không yên, hết đứng rồi lại ngồi, cứ đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật.

Thuyên An không nhịn được nữa mà nói

- Tớ không lo vì tiểu Hiên mà lo cậu ngất ngay lập tức đấy! Làm ơn ngồi yên đi!

Phàm Diệc đứng lên và định kéo cô ngồi xuống thì bị cô nhẹ đẩy ra, anh hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ biết im lặng lùi ra xa cô một chút.

Hàn Dĩ Xuyến không rõ bản thân mình thật ra đang lo lắng điều gì nữa, cô có cảm giác toàn bộ máu thịt của mình đang dần bị rút sạch, rốt cuộc có phải cô chỉ lo cho tiểu Hiên thôi hay không?

Sau ba tiếng lo lắng, sốt ruột, bất an thì cuối cùng phòng phẫu thuật cũng tắt đèn, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra.

Hàn Dĩ Xuyến cuống quýt chạy tới, run giọng hỏi

- Bác sĩ, tiểu Hiên sao rồi ạ?

Những người khác cũng lo lắng không kém mà đứng sau lưng cô chờ đợi câu trả lời của bác sĩ.

Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, mỉm cười nói

- Cấy ghép thành công, chỉ cần theo dõi vài ngày nữa, các tế bào ung thư đã được loại bỏ hoàn toàn!

Xúc động ồ ạt ập đến làm Hàn Dĩ Xuyến hạnh phúc đến rơi lệ.

Tiểu Hiên của cô thực sự đã khỏi bệnh!

Sau bốn năm chờ đợi trong đau đớn, cuối cùng bé con đã có được cơ thể khoẻ mạnh như những đứa trẻ khác!

Ông trời ơi! Cô thực không nằm mơ đúng không?

Đây là sự thật!

Tiểu Hiên đã khỏi bệnh!

Niềm vui vỡ òa khiến cô luống cuống cả tay chân.

Mẹ Hàn, Thuyên An, Ninh Diệp và Phàm Diệc cũng không khỏi xúc động.

Một lúc sau, tiểu Hiên được bác sĩ và y tá đẩy ra và chuẩn bị trở về phòng hồi sức.

Hàn Dĩ Xuyến liền theo sát giường bệnh để nhìn con gái, bốn người kia cũng vui mừng theo cùng.

Bác sĩ đứng phía sau đột nhiên gọi

- Cô Hàn, cô có thể gặp tôi một lát!

Hàn Dĩ Xuyến có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, nói với Thuyên An vài câu rồi đợi tiểu Hiên đi khỏi, cô mới đi tới trước mặt bác sĩ, có chút lo lắng hỏi

- Có phải tiểu Hiên có chuyện gì không ạ?

Bác sĩ trầm tư lắc đầu, thở dài và nhìn Hàn Dĩ Xuyến.

- Cô Hàn, cô thực sự không lo lắng cho Từ tiên sinh sao?

Câu hỏi này của bác sĩ khiến Hàn Dĩ Xuyến vừa thẹn vừa lo, cô có chút do dự mà hỏi

- Anh ấy... không sao chứ ạ?

Bác sĩ trầm mặc một lúc rồi trả lời

- Trước khi tiến hành điều trị xạ trị cho tiểu Hiên, tôi đã gọi Từ tiên sinh đến bệnh viện để xác định ý kiến lần nữa, cậu ấy đã quyết định hiến tủy mà không chút do dự dù biết rằng khả năng tỉnh lại của bản thân rất thấp!

Câu nói cuối cùng của bác sĩ khiến Hàn Dĩ Xuyến hơi chấn động, cô hơi sợ mà hỏi

- Khả năng tỉnh lại rất thấp? Vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi? Anh ấy không sao phải không ạ?

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu

- Từ tiên sinh từng làm phẫu thuật dạ dày vì ngộ độc rượu, cô không biết chuyện này?

Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến bị chấn động một phen, cô kinh hãi hỏi lại

- Ngộ độc rượu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ấy?

Bác sĩ đâu đầu giải thích

- Chuyện đó có lẽ cô nên hỏi cậu ấy, tôi chỉ muốn nói với cô tình trạng của cậu ấy hiện giờ!

Trong đầu Hàn Dĩ Xuyến không khỏi vang lên một hồi chuông cảnh báo, có lẽ chuyện cô sắp nghe đây sẽ khiến cô rùng mình.

Bác sĩ thở dài buồn bã rồi nói

- Chuyện này đáng lẽ tôi không nói ra, vì tôi đã hứa với Từ tiên sinh, đó là đạo đức nghề nghiệp, có lẽ cô hiểu. Nhưng vừa nãy tôi thấy mọi người chẳng ai quan tâm đến tình trạng của cậu ấy nên tôi không thể giữ im lặng nữa! Cô Hàn....

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu run lên và đổ mồ hôi, cô hít thở thật sâu để nghe bác sĩ nói tiếp.

- Ca phẫu thuật trước đây của Từ tiên sinh đã để lại một số di chứng nhỏ; phẫu thuật cấy ghép đã làm tổn thương đến vùng niêm mạc dạ dày, cộng với tác dụng của thuốc gây mê mà Từ tiên sinh khó có thể tỉnh lại ngay!

Hàn Dĩ Xuyến đờ người ra, cô không tin nổi mà lắc đầu

- Không thể nào, ông đang nói dối, anh ấy vốn rất khoẻ, không thể như những gì ông nói được!

Bác sĩ nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng ánh mắt thương cảm, tiếp tục nói

- Cô Hàn, rủi ro mà chúng tôi đã dự đoán trước hoàn toàn không xảy ra; không ngờ lại gặp phải rủi ro này! Chúng tôi thành thật xin lỗi!

Bịch

Hai chân Hàn Dĩ Xuyến mềm nhũn, cô ngã phịch xuống sàn, hô hấp của cô trở nên khó khăn, vô thức lắc đầu

- Không thể nào, ông gạt tôi, có phải anh ấy phối hợp với ông để gạt tôi?

Bác sĩ đau lòng cúi đầu

- Chúng tôi xin lỗi, không thể giảm bớt rủi ro, thật tình xin lỗi!

Nước mắt lăn dài trên gò má Hàn Dĩ Xuyến, cô luống cuống, run rẩy mà sắp bứt sạch tóc, chật vật đứng lên và túm lấy tay bác sĩ

- Anh ấy sẽ không sao đâu đúng không? Ông nói đi, ông là bác sĩ mà, tại sao lại có thể dùng một người khác để cứu người chứ? Ông nói đi, anh ấy sẽ tỉnh lại đúng không?

Bác sĩ lo lắng khuyên lơn

- Cô Hàn, cô bình tĩnh đi! Từ tiên sinh thật sự rất khó mà tỉnh lại, nhẹ thì sẽ hôn mê vài tuần, nặng thì sẽ là vài tháng hoặc một năm!

- Không! Không thể nào... ông nói dối!

Bác sĩ còn chưa nói hết câu thì Hàn Dĩ Xuyến đã kích động hét lớn, cô không tin, tuyệt đối không tin, nước mắt cô tuôn rơi không ngừng, cô lắc đầu như điên, hai chân cũng sắp đứng không vững nữa.

Bác sĩ lo lắng gọi

- Cô Hàn, cô không sao chứ?

Bước chân của Hàn Dĩ Xuyến trở nên lảo đảo, cô liên tục lùi về phía sau, cô im lặng, im lặng và chỉ khóc, hai mắt long lanh nước vô hồn nhìn về phía trước, thật lâu sau cô mới gian nan hỏi

- Anh ấy.... anh ấy ở đâu... tôi muốn gặp anh ấy!