Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 43: Trái tim anh có chỗ cho em?

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 43: Trái tim anh có chỗ cho em?

Khi Từ Lâm trở về Đài Song Khê thì vừa đúng giờ ăn tối, hắn bước vào phòng khách, bỏ qua những nghi thức chào hỏi của người làm mà đi thẳng vào phòng ăn, nhưng bóng dáng quen thuộc hằng ngày chẳng thấy đâu, lạnh lùng hỏi thím Vương

- Sao cô ấy còn chưa xuống?

Thím Vương vừa bưng canh lên bàn xong liền cung kính trả lời

- Tiểu thư nói là đau bụng nên không thể xuống!

Từ Lâm nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, không nói gì mà lập tức sải bước lên lầu.

Mở cửa đi vào phòng ngủ, Từ Lâm tiện tay cởi áo khoác ném lên giường, ngước mắt nhìn cô gái nhỏ đang nằm co mình như tôm trên giường, còn quấn chăn quanh người, trong lòng hắn lại thấy không thoải mái.

Chẳng phải lúc chiều còn rất tốt sao? Bây giờ cô lại đau bụng! Nhớ lần trước hắn vô tình nhìn thấy giấy khám sức khỏe của cô, bệnh đau dạ dày thường xuyên! Không lẽ cô đã ăn gì lung tung nên dạ dày khó chịu?

Vừa đưa tay tháo bỏ carvat vừa bước lại phía bên kia giường, ngồi xuống trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, Từ Lâm thấp giọng hỏi

- Sao vậy? Dạ dày khó chịu?

Nói xong, hắn dịu dàng vén những sợi tóc dính đầy mồ hôi của cô qua sau tai, vuốt ve gương mặt nhăn nhó vì đau của cô.

Hàn Dĩ Xuyến hai tay ôm chặt bụng, giọng yếu ớt trả lời

- Em tới tháng!

Từ Lâm hơi bị chấn động khi nghe câu trả lời của cô nhưng choáng chống lại giương khoé môi cười, nụ cười dịu dàng rất khó nhìn ra; hắn cẩn thận lau từng giọt mồ hôi trên trán cô, kéo chăn trên người cô, tay đưa xuống bụng dưới của cô, kéo hai tay nhỏ nhắn đã lạnh cóng của cô ra và đặt bàn tay mình lên đó, quan tâm hỏi

- Đau lắm sao?

Hàn Dĩ Xuyến gian nan gật đầu.

Bàn tay to lớn của Từ Lâm đặt trên bụng cô bắt đầu xoa nhẹ, giọng trầm thấp vang lên bên tai cô.

- Mỗi lần đều đau như vậy?

Hàn Dĩ Xuyến nắm chặt tấm chăn bên cạnh, yếu ớt gật đầu lần nữa.

Từ Lâm vừa xoa bụng cho cô vừa hỏi

- Đều chịu đựng như vậy đến hết?

Hàn Dĩ Xuyến đau đến mồ hôi trán túa ra từng giọt, môi bị cắn chặt, cô khó khăn nói ra từng chữ

- Mỗi lần đau như vậy mẹ em đều nấu trà gừng cho em, còn lấy khăn nóng đắp lên bụng em!

Từ Lâm tiếp tục xoa bụng cho cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng đến khó tin; Hàn Dĩ Xuyến trong tình trạng này rõ ràng là hắn sẽ không thể đụng vào cô, lẽ ra hắn nên chán ghét mới phải nhưng lại trở nên ôn nhu như vậy, chính bản thân hắn cũng thấy thật buồn cười!

Hắn đột nhiên đứng dậy, bóng lưng vững chắc hướng về phía giường, hắn nói nhỏ

- Đợi tôi một lát!

Sau đó sải bước ra khỏi phòng.

Hàn Dĩ Xuyến lại kéo chăn phủ lên người, ôm chặt bụng, cắn chặt môi vì cơn đau hành hạ.

Khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng ngủ lần nữa được đẩy ra rồi đóng lại, Từ Lâm bưng một cái khay đựng thức ăn đi vào và đặt xuống chiếc bàn ở đầu giường,

sau đó đi tới bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến lần nữa, kéo chăn trên người cô ra, đỡ cô ngồi dậy

- Đói chưa?

Hàn Dĩ Xuyến chỉ thấy đau đến muốn chết đi sống lại, cô hoàn toàn không nhớ mình chưa hề ăn tối.

Từ Lâm cũng đoán được lúc này cô cảm thấy thế nào, hắn lấy khăn ướt lau sạch mồ hôi trên trán và mặt rồi đến cổ cô, tiếp theo là lau tay; xong xuôi mới bưng bát cháo còn nóng trên khay lên, múc một muỗng đưa tới trước miệng Hàn Dĩ Xuyến, giọng nói không còn băng lạnh như ngày thường.

- Ăn một chút đi!

Hàn Dĩ Xuyến ngoan ngoãn ăn hết từng muỗng cháo mà Từ Lâm đút cho; ăn hết cháo, hắn tỉ mỉ lau sạch khoé miệng cho cô rồi bưng thêm một cốc trà gừng lên đưa cho cô

- Uống hết!

Hàn Dĩ Xuyến hai tay nhận lấy cốc trà gừng, uống từng ngụm hết sạch.

Từ Lâm dọn dẹp mọi thứ vào khay rồi lần nữa đứng lên để mang tất cả xuống lầu.

Tim Hàn Dĩ Xuyến không còn bình thường nữa, nếu cứ tiếp tục đập như vậy chắc cô bị bệnh tim mất!

Sự dịu dàng ân cần săn sóc của Từ Lâm khiến đầu óc cô trở nên điên đảo và hạnh phúc, nhưng cũng có một nỗi chua xót, có phải hắn cũng từng chăm sóc những người phụ nữ khác như vậy?

Không thể kìm được, lúc hắn đứng lên, Hàn Dĩ Xuyến liền đưa tay kéo nhẹ gấu áo phía sau của hắn, sức lực rất nhẹ như chỉ chạm vào mà thôi!

Lồng ngực Từ Lâm không hiểu tại sao lại đau rát như vậy, cô vẫn rất sợ hắn, vẫn giữa khoảng cách với hắn, chưa bao giờ cô chủ động ôm hắn!

Chậm rãi xoay người, hắn cúi thấp xuống để có thể đối diện với Hàn Dĩ Xuyến, thấp giọng hỏi

- Sao vậy?

Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi, ngập ngừng hỏi, ánh mắt có chút rụt rè mà không dám ngước lên, thanh âm cực nhỏ cất lên

- Anh đã từng chăm sóc rất nhiều người như vậy sao?

Từ Lâm lặng lặng nhìn cô, môi bạc khẽ nhếch lên thành một đường cong rất đẹp, ánh mắt thoáng ý cười, hình như cô đang ghen!

Đưa tay nâng nhẹ cằm cô lên, môi bạc tiến sát lại gần mặt cô, hạ thấp giọng nói

- Chưa từng!

Sau đó tao nhã thu người lại rồi đặt chiếc khay trở lại bàn, lấy điện thoại gọi thím Vương lên dọn dẹp. Để điện thoại xuống, Từ Lâm cất tiếng hỏi lần nữa

- Tắm chưa?

Hàn Dĩ Xuyến rụt rè lắc đầu, trái tim cô vẫn còn hân hoan vì câu trả lời của Từ Lâm,cô biết hắn không nói dối.

Từ Lâm không nói gì, trực tiếp bế cô vào phòng tắm, Hàn Dĩ Xuyến cuống quýt hỏi

- Từ Lâm, anh không ngại bẩn sao?

Từ Lâm vừa sải bước vừa trả lời

- Cơ thể em chỗ nào mà tôi chưa đụng qua, thứ gì cần tiết cũng đã tiết rồi, chỉ là có thêm chút máu thôi!

Câu nói trần trụi không chút che đậy của Từ Lâm làm mặt Hàn Dĩ Xuyến vừa đỏ vừa nóng, cô cắn chặt môi, không còn lời nào để nói.

- ------------------

Sau khi cả hai người đều đã tắm rửa xong, Hàn Dĩ Xuyến được đặt gọn gàng trên giường, cô mặc một bộ áo ngủ Hello kitty màu hồng, mái tóc vừa gội sạch đã được sấy khô, có nằm mơ cô cũng không thể nghĩ rằng Từ Lâm lại đích thân tắm rửa cho cô, lại trong lúc cô tới kỳ, còn sấy khô cả tóc cho cô.

" Từ Lâm, anh khiến em vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. Đừng tốt với em nhiều như vậy nếu sớm muộn gì anh cũng chán em, vứt bỏ em! "

Những lời này, cô thật sự rất muốn nói với hắn nhưng cứ đi tới đầu lưỡi lại phải miễn cưỡng nuốt xuống.

Từ Lâm mặc một bộ đồ ngủ màu tối và đi tới bàn, mở ngăn kéo ra lấy một lọ gì đó, đổ hai viên vào một cốc nước lọc, đợi sau khi tan hết thì cầm lên, ngửa cổ uống sạch.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn qua thì chắc đó là vitamin, Từ Lâm hắn là xác ướp sao? Hắn dùng cà phê thay bữa sáng, dùng vitamin thay bữa tối, làm việc thì thâu đêm, dùng cà phê để tỉnh táo, nếu hắn không ngủ được chẳng lẽ lại... uống thuốc ngủ!

Cô kinh hãi nhìn hắn, nếu vậy thì làm sao hắn có đủ sức khỏe để làm việc chứ? Còn cả tinh lực dồi dào khi ở trên giường thì ở đâu ra?

Gò má Hàn Dĩ Xuyến nóng rực như nắng giữa mùa hạ, cô đưa tay vỗ vỗ má cho tỉnh táo lại.

Sao cô lại có thể nghĩ đến những chuyện đó chứ?

Chưa kịp hồi hồn thì một tiếng nói nhàn nhạt đã vang lên trên đỉnh đầu cô

- Nghĩ gì vậy?

Hàn Dĩ Xuyến có chút xấu hổ, nhút nhát lắc đầu.

- Không có gì!

Từ Lâm cầm trên tay một chiếc khăn lông đã được gấp lại mấy vòng, từ tốn ngồi xuống bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến và thấp giọng ra lệnh

- Nằm xuống!

Hàn Dĩ Xuyến không biết hắn định làm gì nhưng không dám làm trái lời hắn, ngoan ngoãn nằm xuống.

Từ Lâm nhanh chóng đưa tay vén áo cô lên, kéo chiếc quần ngủ của cô xuống thấp hơn một chút.

Hàn Dĩ Xuyến còn tưởng hắn bị bệnh rối loạn nhân cách gì đó, sẽ làm chuyện đó ngay khi cô đang tới kỳ, nhưng hình như là cô đã hơi biến thái rồi thì phải, hắn chính là lấy khăn nóng chườm lên bụng cô!

Cầm chiếc khăn đã tẩm nước nóng đặt xuống một chỗ trên bụng Hàn Dĩ Xuyến, sau khoảng năm phút lại di chuyển sang một chỗ khác, lặp đi lặp lại nhiều lần đến khi chiếc khăn đã nguội thì mới nhúng nước nóng lại, tiếp tục những thao tác lúc nãy, động tác cực kỳ nhẹ nhàng như xoa dịu một đứa trẻ.

Hàn Dĩ Xuyến không còn cảm giác đau đớn chút nào nữa, chỉ có ngọt ngào, hạnh phúc cùng ấm áp; cô mỉm cười vui sướng, giấu mặt vào trong chăn, cảm giác tim mình không còn nghe lời nữa rồi!

Từ Lâm xoa bụng cho cô xong thì đem khăn và thau nước vào trong, lúc quay lại thì thấy cô gái nhỏ đang cười ngốc nghếch trên giường. Khoé môi hắn cũng nở một nụ cười bao dung như đối với người yêu, đi tới giường và leo lên vị trí của mình, nằm xuống.

Hàn Dĩ Xuyến giật mình quay sang nhìn, cô luống cuống ngồi dậy và xỏ dép vào.

Từ Lâm không hiểu cô đang định làm gì, bèn hỏi

- Định đi đâu?

Hàn Dĩ Xuyến nuốt một ngụm nước bọt, cô ngây thơ nói

- Để em sang phòng khác ngủ, em ngủ ở đây sợ làm bẩn đồ của anh!

Cô nói xong thì định vụt chạy, nhưng chưa kịp thì đã bị một lực lớn kéo lại, cô ngã xuống giường lại và còn bị một cánh tay cứng như gọng kìm giữ chặt trên ngực cô, lưng cô dán vào vòm ngực săn chắc, cảm nhận được nhịp tim đang đập đều đặn của người đàn ông, hơi thở của Từ Lâm phả vào vành tai cô, thì thầm

- Không có em tôi không ngủ được!

Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến chỉ vì một câu nói hết sức bá đạo của Từ Lâm mà sắp nổ tung rồi. Cô là công cụ làm ấm giường của hắn, bây giờ còn kiêm cả chức gối ôm hình người nữa!

Nhưng, hắn nói không có cô thì hắn không ngủ được, thật sự là vậy sao?,hắn cũng từng nói với những người phụ nữ khác như vậy?

Định giãy giụa khỏi vòng tay kìm kẹp của Từ Lâm nhưng giọng hắn lần nữa vang lên, vòng tay thêm siết chặt hơn.

- Đừng lộn xộn, tôi có thể muốn em ngay đấy!

Hàn Dĩ Xuyến căng thẳng nằm bất động, không dám cự ngoạy nữa, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, cô mở mắt nhìn chằm chằm vào tường đối diện, một lát sau mới hỏi

- Từ Lâm, sao anh lại tốt với em như vậy?

Từ Lâm vẫn duy trì tư thế đó ôm cô, giọng trầm thấp trả lời

- Muốn thoải mái một chút thì cũng không thể cứ ôm một bộ xương mà làm tình được!

Hàn Dĩ Xuyến cô đơn gật đầu, cũng đúng! cô chỉ là dung cụ phát tiết của hắn, muốn hắn có ý nghĩ gì khác với cô, thật là nằm mơ giữa ban ngày!

Từ Lâm dĩ nhiên không biết được suy nghĩ đó của cô, hắn đưa tay chạm vào bụng dưới của cô, xoa nhẹ mấy vòng, thấp giọng hỏi

- Còn đau lắm không?

Hàn Dĩ Xuyến cảm giác toàn thân như có dòng điện chạy qua, cô khẽ lắc đầu, từ lúc hắn bắt đầu xoa bụng cho cô, cô đã không còn cảm giác đau nữa, mà đó là cảm giác ngọt ngào cùng ấm áp.

Từ Lâm không hỏi gì thêm, kéo cô xoay mặt về phía mình, ôm cô vào lồng ngực lần nữa, để mặt cô áp vào ngực mình, giọng trầm vang lên trên đỉnh đầu cô.

- Ngủ đi!

Rồi vươn tay tắt hết đèn trong phòng.

Xung quanh đã tối đen như mực, không gian cũng yên lặng đến mức nghe cả tiếng hít thở cùng nhịp tim của hai người.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn Từ Lâm đã nhắm mắt ngủ, hai tay vẫn ôm chặt mình không chịu buông lỏng, như một đứa trẻ sợ mất đi món đồ chơi mà mình thích nhất. Cô ngửa mặt lên nhìn hắn, không nhìn thấy gì cả, cô chuyển sang dùng tay sờ vào gương mặt hắn.

Cô có thể cảm nhận được đầu ngón tay mình đã đi qua những chỗ nào, vần trán thanh tú, mày kiếm rậm rạp, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, yết hầu nhô lên, xương quai xanh gợi cảm, và dừng tay lại trên ngực trái của hắn, rất lâu, rất lâu, cô có thể cảm nhận nhịp tim đều đặn của hắn, giọng êm dịu tự thì thầm.

- Từ Lâm, chỗ này của anh, có vị trí dành cho em không?

Từ Lâm đã ngủ rất say, nhịp thở đều đều, chắc là hắn sẽ không nghe được những gì cô nói!

Nhắm mắt lại, rúc đầu vào ngực hắn, hai tay cũng đặt trên đó, đi vào giấc ngủ.

- --------------------------

Khi tỉnh dậy thì Hàn Dĩ Xuyến đã không thấy Từ Lâm đâu nữa, nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, cô hơi thất vọng nhưng cứ nhớ đến những gì diễn ra tối qua là cô lại thấy vui lên hẳn, trong lòng tung tăng như chim sẻ, ôm chiếc gối của Từ Lâm lên, thoải mái hít hà mùi hương quen thuộc trên đó, cô ngây ra mà cười như một kẻ ngốc, lại thấy một sợi tóc của hắn dính trên gối, cô cầm nó trên tay rồi tự giật một sợi tóc của mình, lấy hai sợi tóc buộc lại với nhau, sau đó cười mỉm rồi mở cửa sổ ra, thổi nhẹ cho chúng bay vào gió. Cô nhớ đã từng đọc ở đâu đó, tóc trên đầu cũng như sợi chỉ se duyên, buộc lại với tóc của người mình yêu sẽ có thể ở bên nhau suốt đời. Có vẻ đã quá ngây thơ!

Nhưng....

Yêu?

Đúng vậy, cảm giác của cô với Từ Lâm chính là như vậy, rất chân thật, rất rõ ràng, cô chưa từng có cảm giác như vậy với bất kỳ ai!

Cô biết Từ Lâm không phải người cô nên yêu, bởi vì có yêu thì cũng mãi chỉ là tình đơn phương mà thôi! Thế nhưng cô vẫn muốn dũng cảm yêu một lần, cho dù sau này hai người không còn là gì của nhau nữa, Từ Lâm chắc chắn sẽ vứt bỏ cô, nhưng thanh xuân của cô đã có hắn là mối tình đầu của mình!

Để chiếc gối lại chỗ cũ, Hàn Dĩ Xuyến xoay người định bước xuống giường thì thấy một cốc trà gừng đã đặt sẵn trên bàn, dưới cốc còn đè một tờ giấy ghi chú nhỏ.

Hàn Dĩ Xuyến lấy tờ giấy lên xem, lòng vui như nở hoa theo từng chữ viết trên đó.

" Uống hết nước trong cốc, em có thể đến công ty trễ hơn một chút nếu bụng còn đau quá! "

Cô cười đến nỗi không khép miệng lại được, đem tờ giấy cất vào cuốn sổ trong ngăn kéo rồi uống sạch cốc trà gừng như uống mật ong.