Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 21: Buồn bực

Tổng giám đốc, anh đi đi

Chap 21: Buồn bực.

Trở về phòng thiết kế thì mọi người đã đi ăn trưa hết, Hàn Dĩ Xuyến vô lực ngồi xuống vị trí của mình, hai tay ôm đầu đang cúi gầm xuống bàn....

Một cảm giác mát lạnh bất ngờ ập vào gò má cô!

- Từ Lâm! Rốt cuộc anh muốn như thế nào?

Cô giật mình xoay người lại và hét lên. Nhưng ngay lập tức cổ họng cô cứng đờ khi trước mặt cô xuất hiện trưởng phòng thiết kế, giọng cô lắp bắp vì khó xử

- Trưởng phòng Ninh!

Trưởng phòng Ninh đưa một lon nước mát cho Hàn Dĩ Xuyến, không giấu được tò mò, hỏi

- Dĩ Xuyến, em sao vậy?

Sau đó cô kéo ghế ngồi xuống, chờ câu trả lời của Hàn Dĩ Xuyến, nhưng câu nói hốt hoảng lúc nãy của Hàn Dĩ Xuyến làm cô bắt đầu nảy sinh nghi vấn, khi nhìn một lượt trên người Hàn Dĩ Xuyến, cô giật mình vì vết đỏ hồng trên cổ tay Hàn Dĩ Xuyến

- Dĩ Xuyến, tay của em, bị sao thế này?

Hàn Dĩ Xuyến mất tự nhiên để hai tay xuống đùi.

- Em không sao ạ!

Trưởng phòng Ninh không tin mình nhìn nhầm, cô tiếp tục vặn hỏi thì lại thấy trên cổ Hàn Dĩ Xuyến có dấu hôn xanh xanh tím tím, mà đỏ hồng cũng có.....

- Dĩ Xuyến, không phải em và Tổng giám đốc...

Đúng vậy!

Lúc nãy cô đã nghe rõ ràng là Hàn Dĩ Xuyến hét tên Từ Lâm trong sự sợ hãi.

Tổng giám đốc của Đại Từ - Từ Lâm lại đột nhiên đưa ra quyết định nhận thực tập cho đội sinh viên thiết kế, chẳng lẽ là vì Hàn Dĩ Xuyến?

Hàn Dĩ Xuyến cố tình né tránh ánh mắt dò xét của trưởng phòng Ninh. Dù sao thì hai người cũng chỉ mới biết nhau, tuy ấn tượng của cô về trưởng phòng Ninh rất tốt nhưng cô vẫn không muốn có người thứ ba biết chuyện giữa cô và Từ Lâm.

Là người từng trải nên trưởng phòng Ninh dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ của Hàn Dĩ Xuyến, cô cũng không làm khó Hàn Dĩ Xuyến nữa. Cô đứng lên, cười cười như an ủi và vỗ lên vai Hàn Dĩ Xuyến, sau đó đi tới bàn làm việc của mình, một lúc sau thì cầm một bộ quần áo và đưa cho Hàn Dĩ Xuyến

- Thay bộ đồ này vào sẽ giúp em ít khó xử hơn! Cả cái này nữa.....

Trưởng phòng Ninh đưa thêm một miếng băng cá nhân cho Hàn Dĩ Xuyến, cô vẫn mỉm cười thân thiện.

Hàn Dĩ Xuyến xúc động nhìn trưởng phòng của mình, có lẽ cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện nhưng vẫn cố gắng cảm thông cho mình. Cô chỉ biết nói

- Trưởng phòng Ninh, cảm ơn chị!

- ---------------------

Cả ngày làm việc mệt mỏi cũng đã kết thúc, nhóm thiết kế của Hàn Dĩ Xuyến và tổ thiết kế của Đại Từ tạm biệt nhau ở cổng công ty.

Lệ Băng và Thuyên An vừa đấm lưng vừa dũi tay ra vẻ rất uể oải

- Haiza! Trưởng phòng Ninh, em thật sự rất rất là mệt đó!

Những nữ sinh khác bắt đầu trêu ghẹo họ. Tổ thiết kế của trưởng phòng Ninh cũng cười rất vui vẻ.

Trưởng phòng Ninh đưa ra đề nghị

- Chúng ta đi làm một bữa tiệc chào mừng các bạn thực tập sinh được không nào?

Vừa nghe đến thức ăn đã có rất nhiều người nháo nhào đồng ý.

Hàn Dĩ Xuyến nãy giờ chỉ im lặng, bây giờ thì khó xử không biết phải nói thế nào

- Thật xin lỗi mọi người, em thấy hơi mệt nên muốn về sớm nghỉ ngơi, mọi người đi vui vẻ!

Thuyên An vừa nghe cô bạn của mình từ chối đi cùng, đã vội oán trách

- Cậu mệt sao? Có phải lúc sáng ngắm soái ca lâu quá nên tim đập nhanh không?

Hàn Dĩ Xuyến lườm Thuyên An một cái, sau đó gượng cười với tất cả mọi người và lại nói lời xin lỗi.

Nhưng chẳng ai chịu để cô về cả.

Đúng lúc này, trưởng phòng Ninh lại lên tiếng nói giúp Hàn Dĩ Xuyến vì cô là người duy nhất hiểu rõ tình hình của Hàn Dĩ Xuyến hiện giờ, thấy nụ cười gượng gạo của cô thực tập sinh, cô càng không nỡ để mọi người bắt ép cô ấy.

- Thôi nào mọi người, Dĩ Xuyến không khoẻ thì chúng ta cũng đừng bắt ép cô ấy nữa! Dĩ Xuyến, em cứ về nghỉ ngơi thật khoẻ đi! Chị sẽ để Thuyên An nhận nhiệm vụ mang đồ ăn về cho em!

Vừa nói cô vừa nhìn Hàn Dĩ Xuyến, cười trấn an.

Thuyên An khó hiểu tự chỉ tay vào mặt mình

- Tại sao lại là em?

Tất cả mọi người đều được một tràng cười lớn.

...............

Sau khi tạm biệt mọi người và đi bộ một đoạn, Hàn Dĩ Xuyến bây giờ chỉ muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh về Từ Lâm, cô quả thật đã quá sợ hắn rồi.

Kít

Một chiếc Lamborghini chợt thắng lại ven đường, trước mặt Hàn Dĩ Xuyến. Hàn Dĩ Xuyến tạm dừng bước và nhìn chiếc xe đang dần dần hạ cửa kính xuống.

Gương mặt Từ Lâm hiện ra như một câu hồn xứ giả xuất hiện....

Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi lùi về phía sau, cô chỉ muốn tìm thời cơ bỏ chạy.

Phát hiện ánh mắt đề phòng bản thân hắn của Hàn Dĩ Xuyến, Từ Lâm nở nụ cười hứng thú. Hắn mở cửa bước xuống xe, rất nhanh đã tóm được Hàn Dĩ Xuyến, áp gương mặt cô vào vòm ngực rộng lớn...

Tay thì ôm lấy cô, tay thì vuốt mái tóc đã hơi rối lên vì gió của cô

- Tại sao gặp tôi đã chạy? Hửm?

Hàn Dĩ Xuyến gồng mình lên đề phòng như một con nhím đang xù lông, cô lấy hết can đảm để nói

- Tổng giám đốc, anh rảnh rỗi lắm sao?

Từ Lâm bật cười nhẹ, ánh mắt vẫn sắc lạnh như vậy, hắn cúi đầu xuống, hít sâu mùi hương tự nhiên trên cơ thể Hàn Dĩ Xuyến, rồi thì thầm vào tai cô

- Dĩ Xuyến, em có thể khiến tôi ăn no như vậy, tôi thật sự sợ sẽ có gã khác dòm ngó đến em, tôi phải làm gì đây?

Tim Hàn Dĩ Xuyến chấn động một phen, chưa kịp tiêu hoá hết lời nói của Từ Lâm thì Từ Lâm đã ghé sát môi vào cần cổ cô, đưa tay xé bỏ miếng băng cá nhân trên đó, ánh mắt tăng thêm vài phần sắc lạnh

- Dấu vết tôi để lại thì không được che đi!

Dứt lời, hôn lên dấu hôn kia một lần nữa khiến nó càng đậm hơn.

Hàn Dĩ Xuyến rùng mình một lúc, cô dựng cả tóc gáy nhìn Từ Lâm từ từ hôn lên môi mình....

Nụ hôn kéo dài rất lâu mới kết thúc.....

Từ Lâm buông tha cho làn môi mềm mại trước mắt, cười hài lòng và nói

- Đêm nay tạm bỏ qua cho em!

Rồi bỏ cô ra, bước về phía xe, mở cửa và đi vào trong. Rất nhanh đã lái xe rời đi!

Hàn Dĩ Xuyến thở phào nhẹ nhõm, cô tiếp tục bước đi, đến một quầy bán thuốc tây, cô nặng nề đi vào.

Mua một lọ thuốc tránh thai khẩn cấp rồi đi ra....

Phía bên kia đường, Từ Lâm dừng xe để quan sát cô nãy giờ, gương mặt hắn hiện giờ rất tàn khốc, nhấn mạnh ga và lái xe vụt đi.