Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 34

– Hai phút.
Trần Song Hạc chống tay lên bồn rửa, nhìn mình trong gương nói:
– Nghiền nát cô ta!
Trở lại phòng khách, anh ta nghe thấy tiếng của bố mình.


– Nhìn con có vẻ căng thẳng. – Trần đạo ngồi ở sô pha, một tay cầm chai rượu vang đỏ, rót đầy rượu đỏ tươi vào ly, ông đẩy cái ly về phía Trần Song Hạc,
– Muốn uống một ly không? Có thể giúp con bình tĩnh lại.


– Không cần đâu ạ. – Trần Song Hạc nhìn ông, trên mặt hiện lên một tia nhục nhã, – Sẽ không tái diễn chuyện như lần trước đâu.
– Ồ?
Trần đạo thu ly rượu về, tự uống một ngụm.
– Con có lòng tin như vậy?
– Đương nhiên rồi.
Trần Song Hạc lạnh lùng nói.


– Về sau con cẩn thận ngẫm nghĩ, những gì cô ta thể hiện tại buổi thử vai “Cô gái xấu xí” căn bản không phải là kỹ thuật diễn gì cả!


Kỹ năng diễn xuất của một người không thể nào trong một thời gian ngắn tiến bộ vượt bậc được, thiên tài thì có thể đấy, nhưng Trần Song Hạc không cho rằng Ninh Ninh là một thiên tài, từ biểu hiện trước kia của cô cho thấy, gọi cô là một người tài năng bình thường đã là khen ngợi cô rồi. Cho nên ở buổi thử vai “Cô gái xấu xí” lần trước, sở dĩ cô có biểu hiện chói mắt như thế, chỉ có một lý do để giải thích…


– Lần đó chỉ là sự trùng hợp. – Trần Song Hạc chậm rãi nói, – Mẹ cô ta qua đời, vô hình trung, nhân vật hiện thực của cô ta trùng hợp với nhân vật trong kịch bản, cho nên cô ta mới diễn tốt vai Khúc Linh, bởi vì đó căn bản không cần kỹ thuật diễn, cô ta chỉ cần diễn chính cô ta là được.


– Cho nên?- Trần đạo nhìn anh ta.
– Cho nên cô ta có thể diễn tốt Khúc Linh, nhưng diễn không tốt Bóng Ma.
Trần Song Hạc nói.
– Bởi vì giữa cô ta với Bóng Ma không có bất cứ điểm chung gì, cô ta không thể nào tiếp tục dựa vào sự trùng hợp để lừa dối qua ải…
– Từ đã…


Trần đạo đột ngột cắt ngang lời anh ta, ông nhìn con trai rất lâu, hỏi,
– Là ảo giác của bố phải không? Hình như con có thành kiến với con bé thì phải.
….Bố có tư cách gì mà nói con! Một tuần trước kêu gào muốn đuổi người ta ra khỏi làng giải trí là ai?


– Không có. – Khóe miệng Trần Song Hạc run lên, – Con nói thẳng thật thôi.
Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên.
– Vậy hãy chứng minh đi.
Trần đạo buông chén rượu xuống, kéo tay áo nhìn đồng hồ trên tay, sau đó ngước lên nhìn anh ta, nháy mắt với anh ta,
– Hai phút, nghiền áp cô ta.


…Hóa ra là nghe lén con trai nói chuyện trong WC, người này thật quá ghê tởm!
Trần Song Hạc tức giận đi ra cửa.


Mở cửa, Ninh Ninh đứng ở nơi đó, vẻ mặt phờ phạc tiều tụy như lần trước, nhưng mơ hồ lại có sự khác biệt, rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào, Trần Song Hạc không truy đến cùng, bởi vì điều này không có ý nghĩa, bởi vì cô nhiều nhất chỉ còn có mặt trong cuộc đời của anh ta có hai phút thôi.


– Trước đó đã xem “Bóng Ma rạp hát” chưa? – Anh ta hỏi thẳng vào vấn đề.
– Xem rồi ạ. – Ninh Ninh trả lời.
Hai phút phối hợp diễn bắt đầu rồi.


Thời gian có hạn, nên chọn cảnh nào trong kịch bản đây? Cảnh nào có thể khiến cho sự vô năng cùng với tình thế xấu của cô ta biểu hiện càng thêm rõ ràng sống động hơn đây?
Rất nhanh trong lòng Trần Song Hạc đã có đáp án.
– Vậy thì tốt.
Anh ta cười nhạt,


– Chúng ta cùng diễn cảnh 15 trong Bóng Ma rạp hát – Nhìn thấy thiên đường.
Chỉ còn 1 phút 30 giây.
Hai người trở lại phòng khách, lúc đi ngang qua cửa sổ sát đất, Trần Song Hạc tiện tay kéo tấm rèm cửa, ánh nắng mỏng manh bị ngăn cách bởi tấm rèm, phòng khách trở nên tối om.


Anh ta đứng trong bóng tối này, nhắm mắt lại, khi anh ta mở ra lần nữa, anh ta đã biến thành một con hát mới vào nghề đơn thuần và hèn nhát.


Hai tay cầm một cây chổi vô hình, anh ta chậm rãi quét đất, đột nhiên nhìn chung quanh một chút, thấy trên sân khấu không có ai, vui vẻ cười lên, đặt chổi sang một bên, sau đó ho khan hai tiếng, tay ngắt hoa lan, bắt chước dáng vẻ vai chính, hát ở trên sân khấu.


– Tỉnh mộng vàng oanh. – Anh ta hát, – Thời thế đảo điên.
Anh ta vừa hát vừa chú ý động tĩnh của cô. Kỳ lạ, vì sao cô ngay cả một động tĩnh cũng không có, còn đứng xem là sao?
Lúc này, anh ta chú ý tới ánh mắt của Trần đạo.


Ánh mắt Trần đạo khẽ động, ánh mắt di chuyển từ trên người anh ta về hướng cầu thang, Trần Song Hạc liền hiểu, vừa rồi, Ninh Ninh đã lặng lẽ từ phía sau anh ta đi qua, giống như một cái bóng lóe lên, mà anh ta lại không hề phát giác một chút nào.
Chút thất thần này, anh ta đã hát sai một âm.


Anh ta đang muốn hát tiếp, một giọng nói chậm rãi đột nhiên từ trên lầu truyền đến:
– Là vì em xinh đẹp như hoa, tình cảm ôn nhu như nước.
Vừa vặn là câu mà anh ta vừa mới hát kia.
Vừa vặn sửa đúng âm mà anh ta vừa mới hát sai kia.


Trần Song Hạc hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh trong lòng, một người chưa từng tiếp thu đào tạo huấn luyện về phương diện hí khúc như cô ta cũng dám dạy anh ta hát như một Bóng Ma chân chính ư?
Vì bộ phim này mà anh ta đã đặc biệt mời giáo viên hí khúc về dạy mình trong ba ngày!
Chỉ còn một phút.


– Là đáp đền mà rãnh rỗi lần tìm, ở u khuê tự thương xót.
– Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát bên hồ núi đá.
– Là chỗ kia từng gặp nhau, nhìn nhau trang nghiêm, sớm chẳng lẽ gặp nhau nơi này lại không nói một lời.
…Tại sao lại như vậy!


Trần Song Hạc tiếp tục hát từng câu một, càng hát càng kinh ngạc, càng hát càng thấy hoảng sợ, anh ta là người ngoài nghề là sự thật, nhưng mà cô không hề có chút biểu hiện gì là người trong nghề nha! Anh ta chỉ học xướng khúc ba ngày, giáo viên còn khen anh ta có thiên phú dị bẩm, nếu không phải là diễn viên điện ảnh thì hẳn sẽ trở thành người trong vòng tròn của họ rồi, nhưng cô thì là chuyện gì vậy?


Anh ta hát một câu, cô hát một câu.


Nếu cô hát kém hơn anh ta, hoặc là trình độ cả hai tương đương thì thôi, nhưng vấn đề là…mỗi một câu hát của cô đều tốt hơn anh ta, chuyên nghiệp hơn anh ta, trình độ chênh lệnh to lớn như thế, thế cho nên cô mới thật sự giống Bóng Ma, sửa lỗi anh ta từng câu từng câu một, dạy anh ta hát từng câu từng câu một.


Trần Song Hạc đột ngột quay đầu lại, hô to với hướng cầu thang xoắn ốc:
– Ai ở đó?
Chỉ còn mười giây.
Hô xong, Trần Song Hạc dùng tốc độ cực nhanh xông lên lầu.


Đây căn bản không phải là nội dung trong cảnh “Nhìn thấy thiên đường”, cho nên Ninh Ninh ngây ra một chút, mới xoay người chạy, phía sau, Trần Song Hạc càng lúc càng gần, cuối cùng hai tay giang ra chặn ngang ôm lấy cô.
– Anh bắt được em rồi. – Anh ta đặt cằm vào tóc cô, thoáng thở hổn hển nói.
– ….


Cô lặng yên ở trong lồ||g ngực anh ta, sau đó nhẹ nhàng hỏi,
– Anh không sợ em ư?
– Anh không sợ.


Anh ta vừa nói vừa đưa tay chạm giữ mặt cô, muốn chuyển mặt cô qua, một diễn viên tốt xấu không phải xem giọng nói của cô, cũng không phải xem cô có thể hát được hay không, cái này chỉ là thêm phân hạng, quan trọng nhất vẫn là kỹ năng diễn xuất của cô.


….Anh ta không tin Ninh Ninh có tài năng này, chỉ cần chuyển mặt cô qua đối mặt với máy quay, tất cả chân tướng sẽ bại lộ, cô vẫn là rác rưởi ngoài biết nở phồng lỗ mũi ra thì không biết làm biểu cảm nào khác.
– Anh hẳn nên sợ hãi. – Ninh Ninh đột nhiên bắt lấy bàn tay không quy củ kia của anh ta.


Sau đó, trước khi Trần Song Hạc có phản ứng, anh ta đã bị một cái tay khác của cô huých thật mạnh, vừa mới gập người xuống, lại bị cô đánh thêm vài cái nữa, không thể không quỳ rạp xuống đất.


– Trên thế giới này người xấu rất nhiều. – Giọng nói của cô từ phía trước cất lên, mang theo sự tàn khốc lạnh băng của một Bóng Ma, – Biết được sợ hãi, mới có thể sống được lâu hơn.
Trần Song Hạc ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cô.


Anh ta vốn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một khuôn mặt cười tràn ngập thù hận cùng điên cuồng, giống như khuôn mặt cười cuối cùng của “Cô gái xấu xí” ở buổi thử vai hôm đó.
Nhưng không phải…


Đứng ở trước mặt anh ta không phải là một cô gái xấu xí, cũng không phải là Ninh Ninh, mà làm một người phụ nữ khác.


Cô không có điên cuồng tuyệt vọng, cũng không nở phồng lỗ mũi, cô chỉ nâng một bàn tay lên, che một bên má phải của mình, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn một đứa trẻ vô tri, có chút buồn cười, có chút hiếm lạ, có chút ôn hòa dịu dàng, nhưng không hề có ác ý nào.
– Đừng đi theo em.


Cô chỉ tay ra phía sau anh ta,
– Trở về đi.
Nói xong, cô xoay người rời đi, bước chân vô thanh vô tức, giống như một u linh chuẩn bị trở lại bóng đêm một mình trầm luân.
Bóng dáng của cô quá cô độc, Trần Song Hạc không kìm được hô lên:
– Chậm đã.


Cô dừng lại, quay đầu lại, một con mắt bị tay phải che khuất, chỉ dùng một con mắt nhìn anh ta, con mắt kia lóe sáng ở trong bóng đêm, mang theo một tia vui sướng cùng chờ mong nhỏ bé khó phát hiện, tựa như đang nói, biết rõ em đáng sợ như vậy, anh vẫn muốn đến gần em hay sao?


Vừa kh ủng bố vừa đơn thuần, vừa quái gở vừa cô độc, không tin nhân loại nhưng khát vọng được nhân loại cứu rỗi….Cô ở trước mặt, chính là một con quái vật, một Bóng Ma rạp hát đáng sợ lại đáng thương như vậy.
– Cut!
Trần đạo đột ngột cất tiếng.


Cô lập tức đổi lại thành Ninh Ninh.
– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Ninh Ninh đi đến gần Trần Song Hạc, không ngừng xin lỗi với anh ta,
– Vừa rồi có làm anh bị thương không?


Trần Song Hạc lắc đầu, sắc mặt phức tạp nhìn cô. Nếu như là một chuyện ngoài ý muốn, cô không có khả năng nhập diễn nhanh như thế được và thoát vai cũng nhanh như thế được, cho nên nói…đây thật sự là kỹ năng diễn xuất của cô? Sao có thể! Sao có thể! Sao có thể…Trong lòng Trần Song Hạc như bị một trăm vạn “sao có thể” này spam.


– Được rồi, đến thư phòng chú đi, chúng ta thảo luận cụ thể về nhân vật Bóng Ma.
Trần đạo ôn hòa nói với Ninh Ninh, quay sang đánh mắt với Trần Song Hạc,
– Mà con đó…Bố cho rằng con quay về diễn “Cô gái xấu xí” thì tốt hơn, trạng thái hiện tại của con không thích hợp diễn Lục Vân Hạc.


Trần Song Hạc sững sờ ở tại chỗ.
Trong thư phòng, Ninh Ninh Ninh Ninh vừa mới ngồi xuống đã nghe Trần đạo ở đối diện nói:
– Bóng Ma của cháu vẫn còn chút thiếu hụt.
Ninh Ninh ngây người không hiểu:
– Thiếu hụt gì ạ?
– Cháu còn thiếu một chút mị lực.


Trần đạo viết xuống hai chữ Bóng Ma, dùng bút máy chấm chấm vào chữ “mị” nói:


– Bóng Ma là một nhân vật phức tạp, cô ta có một mặt kh ủng bố của mình, cũng có một mặt mị lực b ắn ra bốn phía. Nói như thế, lúc không giết người không phát giận, cô ta chính là một thiên tài, cử chỉ ưu nhã, tiếng ca êm tai, nụ cười thần bí, nổi tiếng hơn bất kỳ người nổi tiếng nào, đặc biệt là khi cô ấy hát trên sân khấu…


Trần đạo cố ý dừng một chút, sau đó nhìn Ninh Ninh, từng câu từng chữ nói:
– Cười muôn đời cùng phương, vừa khóc vạn diễm cùng bi.
Ninh Ninh hít một hơi khí lạnh, cô cảm thấy Trần đạo có yêu cầu quá cao đối với Bóng Ma…
– Cháu có thể làm được.


Trần Quan Triều nhìn cô chăm chú, vẻ cuồng nhiệt trong ánh mắt vô cùng quen thuộc làm sống lưng cô lạnh ngắt:


– Cháu đã có thể diễn xuất đại bộ phận về cô ta, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ nữa thôi….Cháu yên tâm đi, chú sẽ giúp cháu, chú sẽ dốc hết khả năng để bồi dưỡng cháu, chú nhất định sẽ nâng đỡ cháu trở thành Ninh Ngọc Nhân thứ hai.


Cho đến khi ra khỏi cổng lớn, Ninh Ninh mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Di động vang lên, cô xem, là cuộc gọi của người đại diện Lý Bác Nguyệt.
Sau khi kết nối được, anh vội vàng hỏi:
– Sao rồi em?
– Bóng Ma là của em rồi. – Ninh Ninh nói.
– Thế thì tốt quá.


Một chiếc xe dừng ngay trước mặt Ninh Ninh, Lý Bác Nguyệt kéo cửa xe xuống, giơ ngón cái với cô.
– Đi! Đi ăn bữa cơm chúc mừng nào.
Ninh Ninh lên xe, Lý Bác Nguyệt gấp gáp không chờ nổi hỏi cô chuyện thử vai, cô nói hết cho anh ta nghe, cuối cùng cười gượng:


– Chỉ một bộ phim điện ảnh thôi, yêu cầu của Trần đạo cao quá.
– Dù sao cũng là tác phẩm tiêu biểu của ông ta mà.
Lý Bác Nguyệt nói.
– Không thể quay qua loa được.


– Anh nói cái gì đó? – Ninh Ninh cho rằng anh đang nói đùa với mình, cũng phụ họa cười theo, – Một bộ phim nát, khi nào mà trở thành tác phẩm tiêu biểu của ông ấy thế?
– Bà cô ơi, câu trêu đùa này em chỉ được nói với anh thôi, đừng bao giờ nói cho người khác biết không?


Lý Bác Nguyệt trở nên nghiêm túc.
Ninh Ninh cười hai tiếng, nhìn thái độ nghiêm túc của anh ta, dần dần thu lại nụ cười, nghi hoặc nói:
– Sao vậy ạ? Anh cho rằng Bóng Ma rạp hát bản ban đầu không phải là phim nát ạ?
– Em tự mở Baidu ra xem đi. – Lý Bác Nguyệt mặc kệ cô.


Ninh Ninh dùng di động mở Baidu ra, tìm kiếm dữ liệu “Bóng Ma rạp hát”, sau đó bị tin tức sổ ra làm cho hoảng sợ.
Hết chương 34