Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 23

Dịch giả: Hương Ly

“Chân của cô ta thực sự bị thương sao?” Ở trong văn phòng, Lâm Kỳ xoa xoa cằm, nhìn Tiểu Tống và Tiểu Lý.

Tiểu Tống nói: “Nhìn bộ dạng cô ta đi lại, hơi khập khiễng, nhưng vẫn có thể đi được, cũng không phải bị thương nặng lắm.”

“Không,” Lâm Kỳ lắc đầu, đi mấy bước, nói: “Cô ta nói sau khi bị ngã, không những chân bị trật khớp mà ở trên đùi cũng bị chảy rất nhiều máu phải không?”

“Đúng vậy, là cô ta nói như thế.”

“Các cậu có nhìn thấy vết thương ở trên đùi cô ta không?”

Tiểu Tống lắc đầu: “Không nhìn thấy, cô ta mặc quần bò.”

“Quần bò dài à?”

“Đúng vậy. Có vấn đề gì à?”

Lâm Kỳ gật đầu, quay người bước mấy bước, chau mày nói: “Như vậy thì lại hợp lí.”

“Là ý gì vậy?” Hai người đều không hiểu.

Lâm Kỳ nói: “Bây giờ là mùa hè, nếu như bị vết thương ngoài trầy da thì cách tốt nhất là để ra ngoài để tránh nhiễm trùng, mưng mủ, như vậy thì mới nhanh khỏi được.”

Tiểu Lý trợn tròn mắt: “Sếp muốn nói trên đùi cô ta thực sự không có vết thương, là lừa bọn em à? Cho nên mới cố ý mặc quần dài để chúng em không nhìn thấy là có bị thương hay không à?”

Lâm Kỳ lắc đầu phủ nhận: “Không không, nếu như cô ta mặc váy để các cậu nhìn thấy vết thương, ngược lại lại không hợp lí, bởi vì đối với con gái, vẻ bên ngoài còn quan trọng hơn. Trên đùi bị trượt da, chảy nhiều máu, cô ta mặc váy để lộ ra vết thương lớn ở trên đùi, điều này gần như là muốn cố tình khoe vết thương cho chúng ta nhìn thấy. Nhưng cô ta lại mặc quần dài, ngược lại lại rất hợp tình hợp lí.”

Lâm Kỳ nghĩ một lát, lại nói: “Khi các cậu hỏi cô ta tình hình lúc đó, cô ta trực tiếp nói cho các cậu biết việc Từ Thiêm Đinh động tay động chân với cô ta, hay là các cậu phải mất nhiều công mới hỏi ra được.”

Tiểu Tống hồi tưởng lại, rồi nói: “Ban đầu cô ta không chịu nói, chỉ nói mỗi chuyện đi đưa đồ ăn, nhưng bọn em cảm thấy lời nói của cô ta chưa trọn vẹn cho nên truy hỏi, cô ta mới ấp a ấp úng nói ra sự việc này.”

Tiểu Lý cũng nói: “Lúc đó, anh Tống trợn trừng mắt nói với cô ta là chúng tôi đang điều tra vụ án, yêu cầu cô ta hãy nói hết sự tình ra, cô ta mới chịu nói.”

Lâm Kỳ suy nghĩ, rồi nói: “Việc này cũng hợp lí. Gặp phải chuyện bị sàm sỡ, quấy nhiễu, ngay lúc đó cô ta đã không báo cảnh sát, sau khi sự việc xảy ra chắc chắn cũng không muốn để cho nhiều người biết. Nếu như cô ta vừa nhìn thấy các cậu mà đã kể hết toàn bộ sự việc, ngược lại lại có vẻ giống như đang diễn kịch.”

Tiểu Tống nói: “Nói như vậy, Chu Tuệ Như không có điều gì khả nghi à?”

“Cũng chưa chắc”, Lâm Kỳ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại, thoáng nheo mắt, lại nói: “Qua biểu hiện bên ngoài của cô ta thì thấy không có bất kì điều gì, cũng rất hợp với lẽ thường, nhưng nếu như những biểu hiện này là do cô ta đang diễn kịch thì sao? Điều đó chứng tỏ suy nghĩ của cô ta đã đi trước cảnh sát chúng ta một bước, vậy thì người phụ nữ này không hề đơn giản.”

Tiểu Tống bật cười ha ha: “Điều này là không thể, những chi tiết này hai người bọn em cũng chả nghĩ nhiều như vậy, một cô gái bán quán nếu như biết diễn kịch như vậy trước mặt cảnh sát, vậy thì những kẻ tội phạm trên thế giới này đều quá lợi hại, sau này chúng ta còn phá án được thế nào chứ?”

Tiểu Lý cũng nói: “Đúng vậy, một cô gái bán quán bình thường sao có thể thông minh được như vậy, nếu như cô ta giết người, cho dù cô ta muốn che giấu, chắc chắn cô ta sẽ nóng lòng muốn để cho chúng ta nhìn thấy vết thương ở trên đùi của cô ta, nóng lòng muốn nói ra sự việc xảy ra vào tối hôm kia để chúng ta từ bỏ sự nghi ngờ đối với cô ta, chứ không làm ngược lại như vậy.”

Tiểu Tống tiếp lời: “Tôi nghe thầy Cổ nói, tại hiện trường lúc đó có rất nhiều tờ 100 tệ được gấp thành hình trái tim, rải xung quanh nơi xảy ra vụ án để cho mọi người nhặt, rất có khả năng là để phá hoại hiện trường, dự tính chắc cũng phải mấy vạn tệ. Một cô gái bán quán làm gì nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy, lại còn nghĩ ra được cách thức khôn khéo thế để phá hoại hiện trường chứ. Hơn nữa, hung thủ sau khi giết chết Từ Thiêm Đinh còn cứa rất nhiều vết tròn lên người anh ta, vạch ra những đường máu chi chít, loại hành động này thì một cô gái trẻ không thể nào làm nổi.”

Lâm Kỳ mím môi, nói: “Cũng phải, đổi sang một góc độ khác thì thấy mối hiềm nghi đối với Chu Tuệ Như đúng là không đủ, nhưng bây giờ điều chúng ta biết được, cô ta là người cuối cùng xảy ra giằng co với Từ Thiêm Đinh. Còn Từ

Thiêm Đinh mua nhiều bia như vậy, không phải là hẹn người khác mà là muốn tìm Chu Tuệ Như uống cùng, để mượn cớ hơi men mà nảy sinh mối quan hệ. Ít ra, Từ Thiêm Đinh tối đó một mình xuất hiện bên sông, rồi lại mua một túi bia lon, hai hành động này đều là vì Chu Tuệ Như, chứ không phải vì người khác. Trên lon bia có dấu vết bị lau dấu vân tay đi, rõ ràng dấu vân tay có liên quan đến hung thủ, vậy thì sau khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, là ai đã giết Từ Thiêm Đinh, đồng thời còn chạm vào lon bia chứ? Điều này vô cùng kì lạ.”

Tiểu Tống nói: “Chẳng phải là còn tìm thấy một lon bia, trên đó ngoài dấu vân tay của Từ Thiêm Đinh, còn có một dấu vân tay của một người nữa sao?

Cầm dấu vân tay này đem đi so với dấu vân tay của Chu Tuệ Như, chẳng phải như vậy sẽ biết được có liên quan tới cô ta hay không sao?”

Lâm Kỳ nói: “Không vội, đối chiếu là điều chắc chắn sẽ phải làm, nhưng bây giờ vẫn chưa có cách nào khẳng định dấu vân tay để lại chắc chắn là của hung thủ, có thể là của người bán hàng trong siêu thị, có thể là nhân viên vận chuyển hàng. Nếu như bây giờ đối chiếu mà phát hiện không phải, dễ dàng ảnh hưởng tới sự phán đoán của chúng ta đối với nghi phạm tiềm ẩn. Trên phương diện chủ quan, tạm thời phủ định khả năng Chu Tuệ Như dính líu đến vụ án. Tiếp theo tôi sẽ đi tìm gặp Chu Tuệ Như một chuyến, tôi muốn xem biểu hiện của cô ta.

Các cậu hãy lấy đoạn băng video của máy quay camera về đây, tôi muốn xem trạng thái của Chu Tuệ Như tối hôm đó lúc xuất hiện ở trong máy quay.”