Tôi Là Thế Thân! Không Có Tình Cảm!

Chương 10

Hai người một trước một sau đi tới chiếc giường gỗ đắt giá chạm trổ tinh tế kia của Chu Tường, không ai nói chuyện mà ngồi lên, anh nhìn tôi liếc, tôi nhìn anh lại liếc, toát ra bầu không xấu hổ của cô dâu mới về nhà chồng.

Nhưng mà Tiêu Ảnh đã từng thấy chứng minh thư của Chu Tường, cũng biết Chu Tường năm nay đã ba mươi tuổi, nghĩ thầm, ngài Chu cách vách này không thể không có kinh nghiệm gì được.

Cho nên cậu không có chủ động.

Vừa hay Chu Tường cũng cảm thấy Tiêu Ảnh là một người nhiệt tình như lửa, dường như chỉ cần một giây thôi đã có thể khiến người ta bỏng rát, lại còn yêu mình điên cuồng, chắc chắn chỉ cần mình ngồi cạnh thì đối phương sẽ không kịp chờ đợi mà nhào lên.

Cho nên hắn không có chủ động.

Cứ như vậy, hai người đều ôm ý nghĩ đối phương sẽ chủ động trước, lòng trông mong mà chờ đợi.

“Vu Phong?” Chu Tường chờ mãi vẫn không thấy thanh niên cách vách giở trò gì với mình, hắn cảm thấy rất dày vò: “Sao em không nói câu nào?”

Dù sao Tiêu Ảnh cũng uống chút rượu, sau khi tắm rửa xong ngồi xuống giường liền cảm thấy hơi mệt.

Cũng may Chu Tường lên tiếng khiến cậu tỉnh táo lại, quay đầu im lặng nhìn ngài Chu ngũ quan tuấn mỹ bức người, không thể không thừa nhận người đàn ông này ngoại trừ hơi xấu tính thì còn lại đều rất hợp khẩu vị của mình.

“Đã muộn vậy rồi còn phải nói gì sao?” Tiêu Ảnh nhỏ giọng lầm bầm, âm thanh gợi cảm của tuổi trẻ như hóa thành lông chim, cọ nhẹ vào lỗ tai hắn.

“.….” Chu Tường cắn răng, đỏ tai thầm nghĩ, không muốn nói gì thì em hành động đi.

Nhưng dường như Tiêu Ảnh lại muốn đối nghịch với hắn, mu bàn tay cọ nhẹ vào mặt hắn, nói: “Ban nãy ngoài cửa anh bị em hôn có cảm giác gì không? Thật sự là… không thích?”

Chu Tường kinh ngạc, không biết Tiêu Ảnh lấy kết luận đâu ra, lại bảo chính mình không thích được.

“Không phải tôi không thích.” Hắn hít sâu một hơi, quay mặt đi nói.

Tiêu Ảnh vẫn chưa chịu buông tha, bám dính lấy hắn hỏi: “Vậy sao anh không phản ứng lại em? Cũng không chịu mở miệng?”

Toàn bộ thân thể Chu Tường lúc này đều bị cọ tới nóng rực lên, màu da chuyển hồng, đôi mắt trừng thật lớn, cứ như vừa xấu hổ vừa tức giận, đẩy Tiêu Ảnh ra: “Em muốn làm gì thì làm đi, đừng nói mấy lời hạ lưu đó để xúc phạm tôi.”

“Hả?” Tiêu Ảnh choáng váng, rốt cuộc từ nửa câu trên mà thăm dò được ngài Chu đây đã nghiện còn ngại, rõ ràng rất muốn mình làm chuyện đó với hắn, nhưng lại rụt rè xấu hổ, cũng không muốn thừa nhận bản thân hắn muốn làm.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Ảnh gặp phải loại người như vậy, hơn nữa còn là một tên nam nhân có địa vị tôn quý vô cùng.

Nhưng lỡ may cậu sai thì sao?

Không chừng đối phương không thích gần gũi thật.

Vì để chứng minh suy đoán của mình là đúng, Tiêu Ảnh ôm tâm lý sẽ bị người ta ghét bỏ, nghiêng đầu hôn lên cần cổ trắng nõn ngay trước mắt.

Chu Tường nói không sai, làn da của hắn quả thực trắng hơn Tiêu Ảnh nhiều.

Giờ phút này hắn lại mặc quần áo chỉnh tề, tạo cho người ta một loại cảm giác cấm dục mà cứng nhắc.

Tiêu Ảnh cảm thấy mình có lẽ đã hỏng rồi, vậy mà lại thấy trêu đùa Chu Tường có chút thú vị.

Mà Chu Tường bị hôn cổ vẫn ngồi nghiêm túc đoan trang, chỉ là liếc nhìn Tiêu Ảnh một cái.

Tiêu Ảnh nhìn thấy trong đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng kia một tia khích lệ quỷ dị.

Vì vậy Tiêu Ảnh lớn mật hôn hắn thêm cái nữa, đôi môi lần này không lập tức rời đi mà thuận theo làn da của Chu Tường, một đường hôn lên, cuối cùng hôn tới đôi môi khẽ nhếch của đối phương.

Có lẽ là vì nghe Tiêu Ảnh oán giận nên lần này Chu Tường không hề làm khó cậu, chỉ cần khẽ đưa lưỡi là đã có thể tách hàm răng của hắn ra, tiến vào nơi chưa từng bị ai chiếm lĩnh.

Nụ hôn ngọt ngào này kéo dài khoảng ba mươi giây, Tiêu Ảnh tạm dừng lại, để hai bên có thời gian thích ứng.

Lại thấy Chu Tường bất mãn mở mắt, chất vấn cậu: “Sao em không hôn tiếp?” Là vì ghét bỏ hắn hôn không tốt hay gì?

Thế thì yêu cầu quá cao rồi đấy, phải biết rằng ngoại trừ Tiêu Ảnh ra thì hắn chưa từng có ai khác.

“Không phải…” Tiêu Ảnh sờ sờ cằm, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu hôn nữa sẽ phải lên súng cướp cò, anh còn muốn tiếp tục không?”

Chu Tường đầu tiên hơi sửng sốt: “Lên súng cướp cò cái gì?” Liên quan gì tới chuyện đang làm không? Sau đó hắn lập tức hiểu ra, vừa xấu hổ vừa mong đợi, hừ nhẹ: “Em không dám?”

Tiêu Ảnh gật đầu: “Nghe nói rất đau, mà anh…” Cậu nhìn xuống phần dưới của Chu Tường.

Chỉ thấy Chu Tường lập tức dùng gối che hạ thân của mình lại, kinh giận đan xen, lại quỷ dị mà tự hào, im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Sao em lại biết… tôi là size lớn…”

Tiêu Ảnh thiếu chút nữa thì phì cười, size con mẹ nó chứ lớn, thứ cậu nói không phải cái này, chẳng qua cũng khá là liên quan: “Xem ra anh muốn ở trên em.”

Chu Tường biến sắc: “Thế nào, em không muốn?” Trong lòng lập tức rơi vào khó xử, chẳng lẽ em ấy lại muốn ở trên mình?

Chuyện này…

“Em không có ý kiến gì.” Đây là Tiêu Ảnh nói lời thật lòng, nếu như cậu thật sự phản cảm với phái nam, thì lúc trước cũng sẽ không quyết định lấy Chu Tường làm chồng: “Em chỉ lo là anh không biết…”

Nói đến đây, cậu lại nhớ tới đống đĩa mà ông nội Vu đã nhét cho mình.

Đã đến nước này, cậu cũng tự đoán được trong đĩa là loại phim gì.

“Không thì chúng ta để hôm khác đi, đêm nay ngủ sớm một chút.” Tiêu Ảnh nghiêm túc đề nghị.

Vừa dứt lời, Chu Tường đã dùng khuôn mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm cậu, cứ như cậu chính là một kẻ bội bạc, lạnh giọng nói: “Đêm nay là đêm tân hôn, em cứ vậy mà lừa tôi ư?”

Tiêu Ảnh vốn không muốn so đo với hắn, nhưng nói thật là đêm nay trông thế nào cũng không ra đêm tân hôn, cậu nhìn xung quanh rồi nói: “Tự anh nhìn đi, thế này đâu có giống bầu không khí đêm tân hôn, là anh lừa em trước có được không?”

Nói xong liền ngả đầu nằm xuống giường.

Vài lời kia như con dao mềm dẻo, không hề báo trước đâm thẳng vào tim Chu Tường, khiến hắn vừa đau vừa hoảng loạn.

Hắn ngồi đó giải thích: “Không phải tôi cố ý qua loa với em, chính em cũng biết, chúng ta kết hôn vội vã như vậy…” Còn không phải có người thúc giục ư, nhưng hắn không so đo cái này: “Không phải tôi không muốn cho em một hôn lễ linh đình, mà là tự em nói không muốn phô trương.”

Bây giờ xem ra quả nhiên là không nên nghe lời cậu: “Hôn lễ kia quyết theo ý tôi đi, muốn lớn bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu.” Miễn cho có người nói một đằng làm một nẻo, lại tủi thân tức giận lung tung.

“Ấy, đừng đừng đừng.” Tiêu Ảnh vừa nghe nói muốn tổ chức lễ cưới liền vội vã cởi bỏ lớp áo công chúa bên ngoài, bò lên nói: “Giản lược tối đa, giản lược tối đa là được.”

“Thật không?” Chu Tường không tin.

Tiêu Ảnh lập lời thề son sắt: “Thật thật.” Cậu cũng không muốn bị dày vò đâu.

Lần này Chu Tường tạm tin cậu: “Thôi được.” Sau đó dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt này, hầu kết hơi giật giật: “Không phải em thích tôi sao? Sao không đến lăn tôi?”

Cho dù đã vứt bỏ cái mặt già mà hỏi ra câu này, thì hắn vẫn không thể nói được những lời quá mức lộ liễu.

Tranh cãi ai thích ai thật là vô nghĩa, Tiêu Ảnh không muốn thảo luận vấn đề này trên giường với Chu Tường.

Cậu tự vấn lương tâm của mình, sau đó liền như sói đói vồ dê mà nhào tới.

Chu Tường vừa thầm mắng đối phương lỗ mãng vừa mừng thầm ôm lấy, bốn cánh môi quấn quít vào nhau, tạo ra âm thanh chùn chụt, khác hơn rất nhiều so với nụ hôn ngây thơ vừa rồi.

Đến lúc ôm lấy hắn, Tiêu Ảnh mới biết được vì sao phải dùng gối che cái món đồ chó chết kia.

Bởi vì nếu không che, nó sẽ phá trời mà ra mất.

“Chú Chu…” Tiêu Ảnh khẽ cắn môi gọi Chu Tường khiến hắn đỏ cả mắt, trong đầu cứ như bị sét đánh mà ầm ầm vang vọng.

Dường như hắn đang muốn ghìm chết Tiêu Ảnh, dùng sức ôm cả người cậu vào trong ngực, cứ như thứ hắn đang ôm lấy chính là bản thân Chu Tường.

“Em vừa gọi tôi là gì?” Sau khi hôn xong, nam nhân phía trên Tiêu Ảnh dùng chất giọng khàn khàn hỏi.

Tiêu Ảnh nói: “Chú Chu, chú Chu yêu quý.”

Người ta nói họa từ miệng mà ra, gieo gió thì gặt bão.

Mà Tiêu Ảnh không chỉ có miệng tiện mà tay cũng tiện.

“Tốt, tốt lắm.” Chu Tường thế nào cũng không ngờ trên giường còn có thể chơi được như vậy, thật đúng là đổi mới tam quan của lão xử nam rụt rè này: “Vậy em cố mà giữ tinh thần đi, đêm nay chú sẽ tận lực yêu thương em.”

Nói xong đem thanh niên miệng không đứng đắn kia nhấc lên, trên khuôn mặt lạnh lẽo không có chút xấu hổ nào lại mang vẻ tức giận.

“Chu…Chu…”

Chữ Tường còn chưa kịp nói ra, trên mông Tiêu Ảnh đã trúng một cái tát.

Chu Tường lạnh lùng nói với hắn: “Gọi chú.”

Tiêu Ảnh còn cảm thấy hắn vẫn đang trêu chọc mình: “Đừng làm loạn, này này, anh đè lên tay em đó, fuck…”

Mãi đến khi Chu Tường đổi thành tư thế mặt đối mặt, Tiêu Ảnh mới nhận ra đối phương không phải đang đùa giỡn mà là rất nghiêm túc, mang dáng dấp của một trưởng bối đang làm chuyện vợ chồng cùng mình.

“Chu Tường!” Tiêu Ảnh cảm thấy có một chút sỉ nhục, thẳng đến khi cậu thấy rằng chỉ cần mình kêu một tiếng, đối phương sẽ luống cuống tay chân mà điều chỉnh một chút, thậm chí sẽ dừng lại, cậu mới biết Chu Tường không phải cố ý xúc phạm mình.

Thế nhưng cậu nói thật, cuộc sống của Chu Tường thật sự nát, quá nát là đường khác.

Ưu điểm duy nhất của hắn chính là không thô lỗ, không phải loại người chỉ lo cho sung sướng của mình còn sống chết của người khác thì mặc kệ.

Cho nên Tiêu Ảnh rất bao dung mà chịu đựng, nhận mệnh nhắm mắt lại, thỉnh thoảng còn rên rỉ vài tiếng cổ vũ.

Đây là kính ý cao nhất của một tay mơ đối với tay mơ khác, dù sao ai cũng phải như vậy cả.

Ở cùng một người lớn lên cũng không có kinh nghiệm, còn hơn là ở cùng với một tay tài xế lão luyện tình trường.

“…Thả tay em ra, để em tự mình tới…” Tiêu Ảnh rốt cuộc không còn cách nào, cắn răng nói.

Mặt Chu Tường đỏ lên, cố gắng không hé răng.

Đây là do anh không cần mặt mũi đấy nhé, Tiêu Ảnh nghĩ thầm, sau đó liền dễ dàng hất cánh tay đang cầm lấy cổ tay mình ra, hai tay nắm lấy vai Chu Tường đẩy đối phương nằm xuống, tự mình ngồi lên.

“Chú Chu, tận lực thương em nhé, hửm?” Tiêu Ảnh ngồi phía trên nở nụ cười thiếu đánh như hình người trên cái bia ngắm.

Chu Tường nhắm mắt lại không lên tiếng, hắn đang đợi, đợi Tiêu Ảnh thích ứng với chính mình.

Nửa tiếng sau, nụ cười trên mặt Tiêu Ảnh biến thành khóc lóc thảm thiết, vứt bỏ liêm sỉ mà cầu xin Chu Tường nửa tiếng trước còn bị mình cười nhạo: “Chú Chu… Chú Chu tốt bụng ơi…”

“.….”

“Chu Tường, mẹ nhà ông!”