Tôi Là Jemima

Chương 32

Thế là tôi ở đây, tay xách va li, đấy là còn chưa kể đến chiếc túi trang điểm Louis Vuitton nữa, và cảm ơn Chúa, tôi đã qua được cửa hải quan - không phải tôi có gì giấu giếm, tôi chỉ luôn cảm thấy tội lỗi khi bước qua đó mà thôi. Khi chất hành lý lên chiếc xe đẩy và đẩy nó qua đám đông người đang chờ đợi, tôi nhận ra mình nhớ London biết bao.

“Xin lỗi.” Một phụ nữ trẻ xô tôi và vội vã chạy tới bên mấy người bạn đang đợi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại vui đến thế khi nghe một giọng nói Anh.

Tôi biết Ben sẽ không đợi tôi, vì tôi đã gọi cho anh trước khi đi trong một tâm trạng lo lắng và phấn khích tột độ, tôi nồng nhiệt cảm ơn vì sự phóng khoáng anh dành cho tôi trong khi anh xin lỗi tôi rối rít, nói rằng anh không thể thôi nghĩ về tôi, và muốn ở bên tôi. Bên tôi.

Ben của tôi. Về nhà. Tôi vẫn không thể tin mình sẽ được gặp anh chỉ sau vài giờ nữa. Tôi biết mình sẽ bị chứng lệch múi giờ hành hạ khi thực sự trở về, nhưng tôi cũng biết sự hưng phấn khi được gặp anh sẽ giúp tôi ngủ ngon trong đêm.

Nhưng thật ngạc nhiên là tôi vẫn có thể làm một giấc trên máy bay dù mọi suy nghĩ của tôi từ khi nhận được tấm vé máy bay đều hướng về việc gặp lại anh. Tôi cho rằng tất cả những chấn thương tinh thần đã khiến tôi kiệt sức, thế nhưng tôi vẫn làm theo lời khuyên của Geraldine, xịt nước dưỡng ẩm lên mặt, thoa kem toàn thân, rồi chìm vào giấc ngủ sâu cho đến khi bị đánh thức bởi một nữ tiếp viên hàng không đặt khay đồ ăn sáng trước mặt tôi.

Và giờ đây tôi nhận ra Los Angeles không có nhiều thứ để tôi nhớ, nhưng tôi sẽ nhớ Lauren. Cô đã lái xe đưa tôi tới sân bay và ôm tôi thật lâu, nước mắt rơi lã chã và luôn miệng hỏi rằng cô sẽ làm gì nếu không có tôi. Tôi cũng cảm thấy muốn khóc, nhưng niềm háo hức được trở về nhà mạnh hơn nỗi buồn phải rời xa Lauren, thế nên tôi chỉ ôm lại cô thật chặt, nói với cô rằng cô sẽ ổn thôi, và hứa sẽ giữ liên lạc.

Tôi thực sự nghĩ là cô sẽ ổn, vì cô là một người mạnh mẽ. Cô vẫn nói mình có kế hoạch trở về nhà, nhưng tôi không chắc lắm. Cô và Bill có vẻ ngày càng khăng khít, và tôi có cảm giác cuối cùng cô cũng sẽ ở lại đây, nhưng dù sao đi nữa cô cũng thề sẽ trở lại Anh, cho dù chỉ để đi nghỉ, và tôi muốn cô gặp Ben và Geraldine, muốn cô thấy tôi hạnh phúc ra sao ở nơi tôi thuộc về.

Điều thú vị mà tôi phát hiện ra là xét cho cùng, tôi và Lauren không khác nhau mấy. Rằng tôi cũng là một người mạnh mẽ; rằng những trải nghiệm mà tôi có trong mấy tháng qua chắc chắn sẽ làm suy sụp những ai yếu đuối hơn tôi. Nói vậy không có nghĩa là ngoài mặt tôi thấy mình mạnh mẽ khủng khiếp, nhưng tôi biết chắc rằng sâu thẳm trong tôi có một kho sức mạnh tuyệt vời mà xét về mọi mặt, đó thực sự là nguồn an ủi của tôi.

Mặc dù khi đang đứng đây, tìm kiếm một biển báo taxi, tôi không cảm thấy mình mạnh mẽ đến mức ấy. Tôi biết mới chỉ có sáu tuần thôi nhưng tôi thậm chí cũng không chắc mình còn thuộc về nơi này nữa. Tôi biết nhà mình ở London, nhưng tôi có cảm giác mình không thể trở về với cuộc sống trước kia. Tôi đã nghĩ mình sẽ quay lại sống với Sophie và Lisa, và xét trên nhiều mặt, điều đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi, nó như thể quay về quá khứ vậy, nhưng thật may là cả chuyện ấy cũng thay đổi.

Tôi gọi cho họ tối qua, nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ ở lại đó cho đến khi tìm được một nơi nào khác, và - thật ngớ ngẩn, tôi biết - tôi đã ngạc nhiên và hơi thất vọng khi Sophie nói rằng bạn của Lisa đang ở phòng đó, và họ đã để đồ đạc của tôi dưới gầm cầu thang. Từ lâu họ đã không nghĩ là tôi sẽ trở lại, họ thực sự rất tiếc nhưng không thể đuổi cô gái kia đi được.

Tôi biết đó cũng là chuyện tốt, nhưng trong vài phút tôi đã cảm thấy hoang mang cho đến khi gọi cho Geraldine, người một lần nữa lại cứu nguy tôi. Cô đã chuyển tới một căn hộ mới, khỏi cần phải nói, đó là một nơi “đẹp cực kỳ”, và cô nói căn phòng trống ở đó sẽ rất phù hợp với tôi.

“Thế còn Nick thì sao?” tôi hỏi.

“Anh ấy thì sao?” cô cười. “Cậu không ngại nếu thỉnh thoảng anh ấy ở lại chứ? Thêm nữa, cậu có Ben mà, nghĩ đi Jemima, bọn mình sẽ vô cùng vui vẻ. Tớ rất hoan nghênh cậu đến sống cùng, sẽ tuyệt lắm đấy. Chiều nay tớ sẽ chạy đến Habitat và mua mấy tấm rèm cửa, và căn phòng sẽ được hoàn tất. Nó là của cậu.”

Sao tôi có thể cãi lại cô ấy đây?

Tôi nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ của Geraldine và xếp hàng chờ taxi, tôi yêu cái hình ảnh quen thuộc và vững chãi của những chiếc taxi đang chậm rãi đỗ vào hàng rồi lướt đi, chúng chính là London, rằng hơn bất cứ thứ gì khác, chúng nói cho tôi biết tôi đang ở nhà.

Và tôi xếp hàng đợi cho tới khi đến lượt mình trèo lên một chiếc taxi. Khi xe rời khỏi sân bay, tôi dựa đầu vào cửa sổ và nhìn đường cao tốc trôi vùn vụt lại phía sau. Càng về gần tới nhà, tôi càng cảm thấy háo hức hơn.

Đây là một sự khởi đầu hoàn toàn mới, Jemima Jones à. Một chương hoàn toàn mới: chương của tôi để viết bất cứ những gì tôi chọn lựa. Và bước đầu tiên là tạm biệt Kilburn Herald. Nếu Ben có thể làm được điều đó thì tôi cũng có thể. Tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình, ước mơ được làm việc cho một tạp chí hào nhoáng, và đó chỉ là sự khởi đầu. Ngày xửa ngày xưa, tôi đã từng sợ hãi điều này, nhưng giờ đây tôi rất nóng lòng xuất phát, nóng lòng khởi động hành trình mới, lần này được bao bọc bởi những người tôi yêu thương và cũng thương yêu tôi.

Và thế là chúng tôi đi. Qua Hammersmith Broadway, lên Shepherd’s Bush, dọc theo Westway. Chúng tôi lướt tới Maida Vale, qua Kilburn, đến căn hộ của Geraldine ở West Hampstead.

Và tôi nhìn quanh mình, tôi có thể thấy London thật bốc mùi và bẩn thỉu, những con người với vẻ ngoài hơi mỏi mệt và lo âu. Không hề thấy bóng dáng mặt trời, và khi chúng tôi lái đi, những hạt mưa bắt đầu chầm chậm đập vào kính chắn gió, bầu trời tối đen lại với những đám mây trĩu mưa.

Không ai tôi gặp ở Kilburn có chút xíu dấu hiệu nào của một làn da rám nắng, và dọc theo đường trục Kilburn là những người bó mình trong áo gió, hối hả xách những túi hàng về nhà trước khi người ướt sũng.

Nhưng tôi yêu nơi này. Ở đây tôi được an toàn. An toàn, hạnh phúc, và bình yên. Tôi không quan tâm nó là một bức tranh đối lập hoàn toàn với California. Tôi không quan tâm đến việc thời tiết ở đây luôn tồi tệ. Tôi không quan tâm đến việc chẳng có ai nói rằng, “Chúc một ngày tốt lành.” Nơi đây thật tuyệt vời, sống động và chân thực. Và trên hết, đó là nhà tôi.

Lời kết

Jemima Jones không còn là một cô nàng mảnh dẻ và săn chắc, nàng cũng không bị ám ảnh với những gì mình ăn nữa. Giờ Jemima Jones là một phụ nữ gợi cảm, nữ tính, cỡ người số 10 với những đường cong hấp dẫn, và hoàn toàn hài lòng với vẻ ngoài của mình. Giờ Jemima Jones ăn những gì mình thích, bất cứ khi nào mình thích và thường xuyên nếu thích, miễn là nó tốt cho sức khỏe.

Và giờ đây Jemima Jones không còn cô đơn nữa. Jemima Jones không còn mơ về một mối tình lãng mạn hoàn hảo với một người đàn ông mà nàng không thể có. Nàng không còn tin rằng tình yêu đích thực không phải thứ dành cho mình.

Vì Jemima Jones đã từng không dám tin vào tình yêu. Jemima Jones đã từng không dám tin vào bản thân mình. Nàng từng không dám tin rằng một ngày nào đó số phận sẽ thực sự dành thời gian và công sức chọn nàng trong đám đông để mỉm cười với nàng.

Nhưng những câu chuyện thần tiên có thể trở thành hiện thực, và giống như Jemima Jones, hay còn được biết với tư cách bà Ben Williams ngoài vai trò nhà báo của một tạp chí hào nhoáng, nếu chúng ta tin vào chính mình, chấp nhận những thiếu sót của bản thân, và tự tin đối mặt với nó bằng sức mạnh, lòng can đảm và sự chân thật, thì số phận cũng có thể mỉm cười với chúng ta.

***

[1] Lothario: kẻ chuyên quyến rũ phụ nữ, bắt nguồn từ nhân vật Lothario trong vở bi kịch The Fair Penitent của Nicholas Rowe.

[2] Hummus: một loại xốt có nguồn gốc từ Trung Đông, làm từ đậu Ấn nghiền, dầu và nước chanh.

[3] Một chương trình điều tra rất nổi tiếng ở Mỹ.

[4] Ciabatta và mozzarella: một loại bánh mì và pho mát của Ý.

[5] Hợp chất tác động đến hoạt động của não bộ, có tác dụng giảm đau, giảm stress, tạo cảm giác phấn chấn.

[6] Một nhân vật trong tác phẩm Alice ở xứ sở diệu kỳ của Lewis Carroll, nổi tiếng với kiểu cười ngoác miệng.

[7] Nguyên văn: Dutch courage. Người Hà Lan vốn nổi danh vì lòng dũng cảm trong những trận hải chiến thuở xưa. Người ta cho rằng họ đã mượn rượu để xua tan nỗi sợ hãi khi xung trận.

[8] Tác giả chơi chữ: Hollywood đọc chệch thành Hollyweird; trong tiếng anh “weird” có nghĩa là “kỳ cục”.

[9] Nữ ca sĩ và diễn viên Mỹ, đồng thời là nhà sản xuất, đạo diễn phim và tham gia hoạt động chính trị.

[10] Nhân vật trong Seasame Street, chương trình truyền hình thiếu nhi của Mỹ, là một con chim khổng lồ màu vàng, nói chuyện và cư xử như một đứa trẻ.