Tôi là Ê-ri

Chương 15

Để đến được xử sở hoa anh đào… (hay còn gọi là địa ngục)

Gần đến ngày lên đường, tôi cảm thấy rất hồi hộp, cả đêm không ngủ được. Tôi bỗng nhớ đến Lếp, bạn của tôi và nghĩ rằng giờ này chắc Lếp đang sung sướng, hạnh phúc ở Ả Rập. Lếp có thể đã được trải qua cái thời tiết lúc nóng lúc lạnh giống như bố tôi đã từng gặp. Trong đầu cũng đang tưởng tượng, ở Ả Rập phụ nữ phải che kín mặt khi ra đường thế thì Lếp cũng phải che mặt như vậy sao? Và chắc chắn, Lếp sẽ không bao giờ được thấy tuyết rơi vì ở Ả Rập như tôi được biết chưa từng có tuyết rơi như ở Nhật. Tôi sẽ được thấy tuyết. Tôi sẽ được thấy hoa anh đào. Nghĩ đến đây tôi không muốn tin mình sẽ được đi Nhật vì nó quá cao xa.

Hồi tôi và các anh chị còn nhỏ, lúc đó chắc tôi đang học lớp ba lớp bốn gì đó, anh trai và các chị tôi thường mua sữa đặc nhãn hiệu con gấu về ăn. Bọn họ thường tích phiếu bốc thăm trúng thưởng đính quanh hộp sữa lại, điền tên tuổi, địa chỉ rồi gửi đi bốc thăm trúng thưởng. Người trúng giải nhất sẽ được đi chơi ở Nhật Bản và công viên DisneyLand. Cả nhà chỉ có một mình tôi là không gửi phiếu bốc thăm giống như các anh chị. Đơn giản, vì tôi lười và tôi cũng tin chắc chắn không bao giờ có ngày đó, vì giải thưởng sẽ chẳng đời nào chịu rơi vào tay tôi. Đến ngay cả công viên MagicLand của Thái Lan tôi cũng còn chưa từng được đi vì nhà không có tiền. Hồi nhỏ, tôi rất ít có cơ hội được đến chơi những địa điểm giải trí mà bọn trẻ con vẫn hay đi vì gia đình tôi quá nghèo. Bố tôi không thể đưa chúng tôi đi chơi ở những chỗ đó được. Chỗ tốt nhất được đi cũng chỉ là núi Khảu Đin mà thôi.

Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, thu dọn quần áo bỏ vào trong va ly để chuẩn bị bay. Tôi tạm biệt bố mẹ, các anh chị và nói với họ tôi sẽ đi khoảng một, hai năm, làm kiếm đủ tiền để xây một ngôi nhà cho cả gia đình được ở cùng nhau. Ước mơ của tôi thực sự là như vậy đấy. Chúng tôi luôn khổ sở vì phải thuê nhà bên ngoài. Trước kia gia đình tôi cũng có nhà, có đất. Dù rằng chúng tôi nghèo nhưng ít nhất cũng có nhà để ở, không phải đi thuê. Tại sao mất đi, đó là việc của người lớn, tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Tại sao lại có người đến chiếm đất của chúng tôi? Mà người đến chiếm nhà của chúng tôi không phải ai xa lạ mà chính là ông bà út, những người đã từng đón tôi về nuôi ngày bé. Và vì tôi vẫn còn quá nhỏ nên cũng không biết ai đã lừa ai và lừa như thế nào? Tôi chỉ nghe mẹ kể rằng ông bà và ba người con đã lừa chiếm đất của chúng tôi khiến chúng tôi phải vất vưởng, chuyển đi sống ở nơi khác. Vì thế, tôi luôn ước mơ mua được một ngôi nhà mới, cho dù có phải vất vả đến chừng nào và dù cho tôi có phải đi bán thân cũng mặc kệ.

Xế chiều, tôi ra khỏi nhà đi gặp anh Tùn ở Patpong, người sẽ đưa tôi đi Nhật. Chúng tôi gặp nhau vào khoảng sáu giờ chiều. Tôi thấy anh ta có vẻ rất vui mừng khi tôi đến tìm và quyết định sẽ đi làm việc ở Nhật Bản. Anh Tùn hỏi tôi:

“Em không có bạn đi cùng à? Nếu có bạn đi cùng thì sẽ không buồn và sẽ được đi nhanh hơn, không phải chờ đợi ở Thái quá lâu vì ông chủ cần phải đưa nhiều người đi một lần cho bõ công”.

Tôi bắt đầu thấy ngạc nhiên. Lúc đầu anh Tùn nói rằng sẽ bay ngay sao bây giờ lại như thế này? Tôi biết phải làm gì bây giờ hay là tôi đổi ý không đi nữa. Nhưng nếu thế tôi sẽ rất mất mặt vì lỡ nói với mọi người trong gia đình rằng chắc chắn mình sẽ đi Nhật. Hay là tôi quay lại làm việc ở Hồng Kông lần nữa. Nhưng tôi mới từ đó trở về, chưa sẵn sàng đón nhận những vất vả ở đó. Ít nhất tôi cũng phải nghỉ ngơi thêm khoảng một tháng nữa mới có thể quay lại đó làm. Nghĩ mà đau hết cả đầu!

Lúc tôi đang hoang mang, không biết phải làm thế nào thì anh Tùn an ủi tôi rằng:

“Em không cần phải quá lo lắng. Nếu thực sự không thể tìm được ai cùng đi thì anh sẽ đưa bạn gái của anh đi”.

Tôi giật mình ngạc nhiên, nghĩ anh Tùn chỉ nói cho vui. Không ngờ là thật, anh nói:

“Bạn giá anh cũng đang làm nghề múa cột và biểu diễn trong các show ở Patpong. Ít ra, bạn gái anh đi Nhật cũng vẫn còn hơn là làm việc ở Thái, thu nhập không được cao cho lắm”.

Anh Tùn kể rằng, nếu hôm nào có khách Tây đến đưa bạn gái anh đi ngủ cùng anh cũng không cấm, vì thực sự thì anh cũng đã có vợ con rồi nhưng cô bé này cứ bám theo anh. Bọn họ không ăn ở với nhau hàng ngày. Cô bé này mới có mười sáu tuổi, trông rất xinh xắn, giống như con lai. Cô ấy tên là Mèm. Anh Tùn giới thiệu cho chúng tôi làm quen nhau. Tôi hỏi Mèm:

“Cậu cũng muốn đi Nhật làm việc à?”.

Cô ấy trả lời:

“Đúng vậy, làm ở Thái chán chết lên được. Tiền kiếm được cũng không đủ tiêu vì có quá nhiều khoản phải chi”.

Mèm kể tiếp rằng cô phải nuôi bố mẹ, ba chị gái và cả các cháu con chị vì chúng đều không có bố. Trong nhà, chỉ một mình Mèm có thu nhập hơn hẳn những người khác. Vì Mèm rất xinh đẹp nên hay có khác Tây tìm, hầu như đêm nào cũng có khách.

Hồi tôi bán băng nhạc trước quán bar mà Mèm làm việc, hầu như đêm nào tôi cũng thấy cô đi với khách. Mèm nói rằng có những đêm khách cho đến bốn, năm nghìn bạt mà vẫn không đủ tiêu. Tôi thấy rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại không đủ tiêu. Sau này mới biết, Mèm nghiện heroin và ngày nào cũng phải dùng thuốc. Mỗi lần mua thuốc mất rất nhiều tiền. Đặc biệt, Mèm muốn đi Nhật vì cố ấy muốn cai nghiện và nghĩ rằng ở Nhật Bản chắc không có thuốc mà hút. Đây cũng là nguyên nhân mà anh Tùn muốn đưa Mèm qua Nhật vì nếu ở Thái Lan, chẳng bao lâu cô có thể sẽ chết vì thuốc phiện.

Tôi còn nhớ, hồi tôi mới mười bảy, mười tám tuổi thì phần lớn người ta nghiện heroin, mấy loại thuốc lắc hay ma túy đá không được ưa chuộng lắm. Người nghiện thuốc lắc phần lớn là lái xe tải, giá cũng không đắt đỏ như bây giờ. Mặc dù tôi chưa từng hút thuốc phiện nhưng phần lớn các bạn của tôi đều nghiện thuốc cả. Tôi may mắn không giống như họ. Thật ra tôi luôn ở trong tình trạng sẵn sàng mắc nghiện hoặc hút thứ thuốc ấy bất cứ lúc nào, nhưng tôi tự hứa với bản thân sẽ không nghiện thuốc phiện, nhất định sẽ không làm cho bố mẹ phải đau lòng. Cùng lắm tôi chỉ hút cần sa cho vui với các bạn, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới hút. Đừng nói đến thuốc phiện, ngay đến rượu tôi còn không uống. Dù là có dự tiệc gì đi chăng nữa, người nào cưới, người nào chết tôi cũng không uống. Vì chỉ cần ngửi thấy mùi rượu tôi cũng đã thấy buồn nôn. Ngay cả bia tôi cũng chưa từng nếm. Bởi vì, khi nhỏ đêm nào tôi cũng thấy cảnh bố uống rượu say, cãi vã với mẹ, khiến tôi cảm thấy rất ghét những người uống rượu say rồi nói linh tinh. Khi đi chơi với các bạn, nếu tôi nói tôi không biết uống rượu thì phần lớn mọi người đều không tin vì trông tôi có vẻ giống một kẻ nghiện rượu.

Chiều hôm đó, anh Tùn hỏi tôi:

“Em có bạn cũng làm nghề này không? Bọn học có ai muốn đi Nhật không?”.

“Có”. Tôi trả lời “Nhưng bọn họ đều đang làm việc ở Pattaya. Phải đi hỏi mới biết có ai muốn đi không”.

Tôi nói rằng bọn bạn của tôi không có ai có điện thoại, nếu muốn biết phải đến đó tìm. Anh Tùn bèn quyết định tìm thuê một chiếc xe ngay trong ngày hôm đó. Chúng tôi lên đường từ khoảng hai giờ sáng đến sáng sớm hôm sau thì tới Pattaya. Tôi đến tìm lũ bạn từng thuê nhà trọ ở gần nhau, trong đó có nhiều người tôi chơi rất thân. Bọn họ đều làm việc trong các quán bar của Nhật, giống như kiểu ngồi trong một chiếc tù để khách vào chọn. Thời gian đó đúng vào mùa ít khách du lịch, Pattaya trông khá buồn tẻ, việc kiếm tiền vì thế khó khăn hơn.

Người đầu tiên tôi đến tìm là chị Ổ. Chị Ổ là người miền Đông Bắc. Chị hơn tôi khoảng bốn, năm tuổi. Chị rất tốt với tôi. Trước đây, chị vẫn thường ca thán rằng:

“Chị muốn được đi làm việc ở được ngoài, chán ở Pattaya lắm rồi vì ở đây kiếm tiền rất khó, mà tiếp viên nữ thì càng ngày càng đông”.

Khi gặp chị, tôi hỏi:

“Chị có muốn đi Nhật không? Làm công việc giống như việc chúng ta đang làm thôi. Nhưng phải trả nợ họ khoảng từ năm đến tám trăm nghìn bạt. Giá cũng chưa biết chính xác thế nào”.

Chị Ổ nghĩ một lúc rồi đồng ý. Chị Ổ không suy nghĩ gì nhiều, vội thu dọn quần áo rồi ngồi lên xe với tôi. Sau đó chúng tôi đi tìm Nen.

Nen bằng tuổi tôi nhưng lại là người ở đợ, chịu sự quản lý của một bọn ma cô. Mỗi khi làm việc, bọn ma cô luôn đi theo để quản lý vì sợ con bé sẽ bỏ trốn. Bọn họ không được tự do đi lại giống như gái trong quán bar bia hay bar Nhật. Tiền lương cũng rất thấp, chỉ khoảng từ ba đến năm nghìn bạt. Tôi gặp Nen khi cô đang đi mua nộm Thái về ăn. Tôi ướm hỏi:

“Này Nen, cậu có muốn đi làm việc ở Nhật không”.

“Thật hả?”. Nen hỏi.

“Thật mà, có đi không?”. Tôi nói.

Nen nhìn quanh vẻ hồi hộp rồi nói với tôi rằng:

“Mình muốn xin cho một người bạn nữa đi cùng có được không?”.

Anh Tùn vội trả lời thay tôi ngay lập tức:

“Được, muốn đi bao nhiêu người cũng được hết”.

Sau đó, Nen đi vào nhà nghỉ, hay còn gọi là nhà chứa. Một lúc sau cô đi ra cùng với một người bạn nữa, nhưng cả hai đều đi người không, không có quần áo mang theo.

“Mình trốn ra đấy, nếu mang theo quần áo thì chắc chắn sẽ bị bọn chúng phát hiện, còn lâu mới được đi”.

Nen bảo với bọn ma cô là cô muốn đi ăn nộm Thái với bạn, ăn xong sẽ quay về luôn. Thế thì bọn chúng mới cho đi. Vậy là chúng tôi tổng cộng đã có bốn người. Lúc đó, chị Ổ nói:

“Này Nỉnh, chị muốn rủ thêm hai người bạn nữa đi cùng có được không?”.

Anh Tùn đồng ý ngay lập tức. Cuối cùng, chị Ổ cũng rủ thêm được hai người nữa, tổng cộng thành sáu người. Xe cũng đã chật, phải ngồi khá chen chúc nhau. Anh Tùn bảo:

“Ok, thế này là đủ rồi, giờ chúng ta sẽ về Bangkok luôn. Cố gắng về đến nơi trước khi trời tối”.