Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 4 - Chương 25: Thà không làm đạo sĩ

Người nắm lấy cổ tay tôi là hắn, Xao Jin. Tôi ngước lên nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, nhưng tôi dần hiểu ra là hắn đang muốn gì:

- Việc các người muốn, ngộ đã nàm xong! Giờ đã đến núc lên kết thúc mọi chuyện đi!

Bà nội ngạc nhiên nhìn về phía chúng tôi rồi lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì nữa?

Ông bác già lúc đầu còn ấp úng, nhưng sau khi bị bà nội nuôi của tôi vặn hỏi thì ổng thở dài rồi kể hết đầu đuôi câu chuyện. Bà nội nuôi đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nhìn tôi cất lời:

- Nguyễn Đ! Cháu đưa " Phá Hồn Kiếm " cho Xao Jin đi!

Tôi sững sờ không biết nói sao nữa, cảm giác trong tôi lúc này là vô cùng, vô cùng khó chịu. Bà nội không tin là tôi có thể đánh bại tên người tàu đấy sao? Thật sự là tôi không cam lòng khi phải đưa pháp bảo cho hắn, nhưng nó đâu có phải là của tôi? Chủ nhân thực sự của nó vẫn là Lữ Tiên Đạo Trưởng!

Tôi mím miệng cố gắng che giấu cảm xúc rồi đưa " Phá Hồn Kiếm " cho Xao Jin. Hắn nghiêm túc nhận lấy pháp bảo từ tôi, rồi cho vào túi của hắn. Rồi hắn nhẹ nhàng cất lời hỏi:

- Còn một pháp bảo " Thâu hồn kính ", không biết là Lị có đang giữ ló không? Có thể cho Ngộ xin nại được không?

- Đừng được voi đòi tiên nữa! Đưa lại Phá hồn kiếm cho ngươi là ta đã nể tình sư phụ năm xưa lắm rồi!

Bà nội tôi quắt mắt lên nhìn về phía Xao Jin, hắn có vẻ bối rối nhưng vẫn nhẹ nhàng rụt rè lên tiếng:

- Mong trưởng bối thông cảm! Việc lày nà do sư phụ Mao Tiểu Phi chỉ thị cho con đi tìm...! Con thực nòng cũng rất khó xử...!

- Vậy ta sẽ cùng ngươi quay về Mao Sơn...! Vậy là ngươi có thể dễ dàng ăn nói rồi...! Cũng đã lâu lắm rồi ta chưa có dịp gặp lại đại sư huynh! 

Bà nội khẽ mỉm cười lên tiếng, Xao Jin cũng không dám làm càn nhẹ nhàng mỉm cười thuận ý. Ông bác già mắt rưng rưng nhìn về phía bà nội, ổng quỳ rạp xuống miệng khẽ run run cất lời:

- Sư phụ... đồ nhi bất hiếu...! Con biết là người khó lòng...cho con quay về làm đệ tử của người...! Chỉ xin người...hãy tha thứ.. tội lỗi con đã gây ra...!

Bà nội thở dài rồi nhìn về phía ông bác già:

- Dù sao... truyện cũ đã qua... có trách móc cũng không được gì...! Nếu ngươi dạy dỗ cháu nội ta đến nơi đến chốn..! Thì ngươi vẫn sẽ là đại đệ tử của Lữ Tiên Đạo Trưởng...!

Ông bác già quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu nhưng nước mắt ổng vẫn từ từ nhỏ giọt xuống dưới mặt đất. Bà nội nuôi nhìn về phía tôi trìu mến, nhưng thực sự lúc này tôi không biết phải làm sao nữa.

Tôi chỉ biết ngước nhìn bà nội cùng tên Xao Jin bước đi về hướng bắc. Có lẽ tôi đã có lựa chọn riêng cho mình... tôi không muốn làm đạo sĩ Mao Sơn nữa...!

*****************************************

- Người nói sao...! Ngươi không muốn làm đạo sĩ nữa...!

Ông bác già nhìn về phía tôi với thái độ ngạc nhiên, tôi khẽ mỉm cười rồi thở dài lên tiếng:

- Con chỉ không muốn làm đạo sĩ Mao Sơn nữa thôi...! Con không thích học đạo pháp của bọn người tàu...!

Ông bác già khẽ nhếch mép rồi nhấm nháp tách trà:

- Có phải vì chuyện " Phá Hồn Kiếm " phải không? Không ngờ lòng dạ ngươi cũng thuộc hạng tiểu nhân đấy? 

Tôi im lặng trước lời khích đểu của ông bác già, vì có lẽ những lời ông bác già nói về tôi là hoàn toàn chính xác. Tôi ghen ăn tức ở, tôi cảm thấy bị xỉ nhục, tôi không muốn đi theo con đường đạo thuật của bà nội mình.

- Một kì tài học đạo như người nếu mà bỏ thì cũng uổng...! Hãy đến địa chỉ trong giấy này... ngươi sẽ được như ý muốn!

Vừa cất lời, ổng vừa lấy card visit trong túi áo ra đưa cho tôi. Tôi nhìn vào địa chỉ ghi trên card, đôi mắt sửng sốt vì kinh ngạc:

- Nhưng có chắc là họ sẽ nhận con làm đệ tử không?

Ông bác già nhìn về phía chân trời, đôi mắt lộ vẻ niềm suy tư:

- Nếu ngươi đi cùng cái H, thì khả năng là được....

**********************************************

Tại một tòa nhà cao tầng nằm trong quận Cầu giấy.

Gã đàn ông đưa mắt nhìn về phía đám người với thái độ bực dọc:

- Thất bại... từ atula vương... đến việc vào cổ mộ lấy báu vật... mọi việc đều thất bại... nuôi chúng mày thì thà nuôi con chó giữ nhà còn có ích hơn...! Cút ra ngoài cho tao...!

Lũ người kia không dám thái độ, tự biết ý lủi thật nhanh ta ngoài. Gã đàn ông bí ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi rít điếu xì ga một hơi thả trôi làn khói thật chậm:

- Cục tâm linh miền bắc... Chúng mày dám đối đầu với tao... Được...! Trò chơi giờ mới chỉ đang bắt đầu thôi...! 

Đâu đó trong căn phòng vẫn còn văng vẳng một bài hát nghe ai oán não nề!

Rừng hoang vu.... Vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù....

Ngàn gió ru.... Muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù....

Vạc kêu sương.... Buồn nhắc đây bao lúc xưa quật cường...

Đàn đóm vương.... Như bóng ai trong lúc đêm trường về....