Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 4 - Chương 12: Trao đổi có lợi

- Có vẻ như ba vụ việc vừa rồi không làm khó được cậu nhỉ!

Ông bác già mỉm cười cất lời nhìn về phía Xao Jin, hắn gãi đầu rụt rè lên tiếng hỏi:

- Những việc mà Lị muốn Ngộ nàm đã xong! Vậy Ngộ có thể được nhìn thấy " Phá Hồn Kiếm " chưa?

Ông bác già nhìn về phía tôi, đương nhiên người Việt Nam đã nói được là làm được. Tôi lấy sau lưng ra thanh đoản kiếm rồi để xuống trước mặt tên người tàu, hắn cầm thanh kiếm lên rồi nhìn ngó thật lâu, vuốt ve thanh kiếm một cách chậm rãi. Miệng hắn nở nụ cười một cách mãn nguyện:

- Đúng rồi...a! Cái khí chất lày... Đúng nà pháp bảo của Mao Sơn Tông rồi...đó a! Vậy nà ngộ có thể mang ló về Trung Quốc rồi phải không?

Ông bác già giơ tay ra có vẻ không bằng lòng:

- Ầy Ầy! Bảo vật chỗ chúng tôi sao có thể để cậu lấy đi dễ dàng được! Muốn lấy nó đi trừ phi cậu có thể thỏa mãn một trong hai cách sau!

+ Trao đổi một pháp bảo có giá trị ngang bằng hoặc hơn Phá Hồn Kiếm!

+ Giúp chúng tôi làm thêm một việc và cậu sẽ có cơ hội đấu một trận với đệ tử của tôi! Nếu thắng được nó thì Phá Hồn Kiếm sẽ thuộc về cậu!

What the fuck? Tôi trợn mắt nhìn về phía ông bác già không hiểu mục đích của ổng là đang làm gì nữa, "Phá Hồn Kiếm" là gia bảo của bà nội tôi để lại, nếu có trao đổi hay thỏa thuận cũng là tôi lên tiếng chứ chừng nào mới đến lượt ổng. 

Nhưng tôi cố gắng nghiến răng ghìm lại không nói năng gì, vì dù sao ổng cũng là bố vợ tương lai của tôi nên không thể làm mất mặt ổng trước mặt khách lạ. Với cả tính cách của ông bác già trước giờ mưu sâu kế hiểm, chắn chắn trong truyện này có mưu đồ gì đó, thôi thì cứ để sau rồi tính.

- Ngộ hiện tại cũng không có pháp bảo gì đáng giá! Lên chắc Ngộ sẽ chọn cách thứ hai đó a!

Tên người tàu suy nghĩ hồi lâu rồi đồng ý với những gì ông bác già nói. Rồi hắn ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Vậy Lị muốn Ngộ giải quyết việc gì?

Ông bác già nhìn về phía Xao Jin rồi nở một nụ cười bí ẩn:

- Một việc mà Mao Sơn Tông các người rất hay làm thời xưa...! Diệt... Cương thi!