Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 3 - Chương 25: Khảo sát núi "Hòm"

- What the con heo mập ú...! Ngươi chơi ta à..? Phờ ông tôm...!

Tôi hổn hển vừa lê bước chân vừa nhìn về phía tả tướng quân. Hắn chỉ về ngọn núi đằng xa rồi chậm rãi nói:

- Sắp đến rồi...! Ở gần đỉnh ngọn núi kia kìa...!

Tôi trố mắt nhìn về hướng tay hắn chỉ, mặt đơ không biết phải nói sao lúc này luôn... Khoảng cách từ đây đến gần đỉnh ngọn núi đó ít nhất cũng phải 30 cây số nữa. Đôi mắt tôi nộ hỏa nhìn về phía hắn như có ý muốn chửi cho bõ ghét, hắn dường như hiểu tôi đang nghĩ gì ( Mà đúng là hắn đọc được suy nghĩ người khác mà -_-), mặt lạnh lên tiếng:

- Người dân La sát giới bọn ta đi như thế là bình thường..! Có sao đâu?

Không thể nói gì thêm với hắn, vì có vẻ như mẫu thân hắn quên cho i ốt vào canh. Tôi lôi con Bphone mới tậu ra gọi cho một ai đó... 15 phút sau một con mec bóng loáng dừng xe ở trước mặt tôi. Mở kính xe ra không ai khác là gã giang hồ hôm nọ nhìn tôi niềm nở.

Gã nhóc 12 mở cửa cho bọn tôi ngồi vào xe, tên tôm ngơ ngác nhìn con xe ô tô như người tiền sử nhìn thấy quái vật vậy. Có lẽ đến nhân giới, hắn vẫn còn lạ nước lạ cái....! Gã nhóc 12 quay xuống cười khì hỏi:

- Thầy muốn đi đâu để tôi chở thầy đến tận nơi...!

Tôi chỉ về phía ngọn núi đằng xa.. Gã nhóc 12 mặt tái xanh giọng run lẩy bẩy:

- Thầy muốn đến núi "Hòm" sao? Nơi đấy thật sự không tốt đâu...!

Tôi ngạc nhiên hỏi gã:

- Núi "Hòm" có gì mà sao anh sợ thế?

Gã nhóc 12 run run kể:

- Nơi đó là nghĩa địa từ xa xưa rồi...! Người dân hồi xưa có phong tục đưa quan tài đóng chặt trên vách núi...! Nghe nói ở đấy rất quỷ dị... Ma nhiều vô kể! Ban đêm ai mà vào đấy... chỉ có con đường chết...!

Tôi cười mỉa nhìn gã:

- Anh quên em là đạo sĩ à? Mà anh chỉ cần đưa em đến chân núi thôi...! Việc còn lại bọn em sẽ tự giải quyết...!

Gã lau mồ hôi trên trán rồi thở dài một cái phóng xe đi... khoảng 30 phút sau chúng tôi có mặt ở dưới chân núi. Trước khi chia tay gã nhóc 12, tôi dán một tấm bùa vàng trừ tà đằng sau xe gã tránh cho hắn ban đêm bị ma quỷ trêu ghẹo.

Tôi và tên tôm lại tiếp tục đi bộ ven theo con đường mòn lên núi, nhìn qua âm dương nhãn tôi phải công nhận một điều nơi này cực kì quỷ dị. Càng tiến gần đến đỉnh núi thì âm khí lại càng nặng nề hơn... Sương lạnh ban đêm trong cái khoảnh khắc đối diện với hàng trăm cái quan tài trải dài treo lơ lửng trên vách núi, nếu là người thường chắc là đái ra máu rồi. 

Bỗng từ đằng xa văng vẳng vọng lại một tiếng hát ai oán đến thê lương...:

"Từ biệt nhau đi giữa mùa trăng xẻ đôi 

lúc tình mới thành lời 

Trông nhau lần cuối, nước mắt tuôn mặn môi 

nước mắt chia đôi đời 

Bóng anh khuất sau đồi, lúc mây tím giăng trời 

Lúc giông tố tơi bời, lúc đường đời ngăn đôi 

Đường đời ngăn đôi để một người sầu lên môi 

Nên từ đó em buồn"

Tả tướng quân ra hiệu dừng lại, khuôn mặt hắn có vẻ đang cực kì căng thẳng:

- Cẩn thận... có lệ quỷ...!