Sau khi thu xếp đồ đạc, tôi chuyển hẳn vào nhà sư bá sống, bố mẹ ẻm khó ưa mất sớm nên hiện tại chỉ có sư bá và ẻm và tôi cư ngụ tại đây.
Công việc hàng ngày của tôi giờ chuyển sang làm nông dân đúng nghĩa: Sáng tưới rau, rồi cho lợn ăn, nuôi gà v.v Đến chiều tối mới bắt đầu bập bẹ học đạo. Tất nhiên vì từ trước đến giờ đều là học vẹt nên tôi phải bắt đầu học lại căn bản của nghề đạo sĩ, ai là sư tổ của tôi, cách vẽ bùa như thế nào cho đúng và các nguyên liệu để chuẩn bị cho việc lập pháp đàn v.v Không ngờ lý thuyết ngành đạo lại vi diệu và khó nhớ đến vậy thật khiến nhớ lại cảnh tượng trên ghế nhà trường 10 năm về trước...
Cũng may là khoảng thời gian làm đệ tử của lão già hai mặt khiến tôi cũng vẽ bùa khá ổn và có đọc qua cuốn sổ của bà nội nên thời gian học lý thuyết cũng không khó khăn và nhàm chán như tôi đã nghĩ. Đặc biệt tôi lại thích nghiên cứu về chuyên ngành thỉnh và chi tiết về các loại ma quỷ...
Hóa ra đạo sĩ ngoại trừ việc không thỉnh chư phật ra thì thần quỷ tứ phương đều có thể triệu hồi được, nhưng hầu như các đạo sĩ ít người dám thỉnh ma quỷ và atula vì rất khó trục xuất vì thế khi bạn xem phim ảnh cũng chỉ thấy họ thỉnh thần linh là chủ yếu!
Ngoài mấy môn học đó ra thì có một kì môn độc giáp khá đặc biệt mà tôi mới chỉ đọc qua ly thuyết nhưng sư bá không nói tới đó là "nuôi âm binh", trên lý thuyết có ghi thì bạn có thể điều khiển âm binh làm việc cho mình nhưng phải chu cấp cho họ tử tế, âm binh càng mạnh thì đạo thuật của đạo sĩ càng lớn đủ để áp chế lại chúng... nôm na ra sao các bạn tự suy luận vì báng bổ thần linh chỉ có gây họa nên tôi không đề cập nhiều.
Nói chung mấy vấn đề bên trên chỉ chia sẻ cá nhân, tin hay không là tùy ở các bạn chứ nói thật giờ tôi đang là một nông dân chăn rau đúng nghĩa. Đất nam định này nhà nhà theo đạo thiên chúa nên cái nghề đạo sĩ như chúng tôi quả thật không có đất dụng võ, hàng ngày tôi đều cùng sư tỷ ( ẻm khó ưa) mang rau và trứng gà ra chợ bán kiếm đồng ra đồng vào cải thiện thu nhập cá nhân, thực ra tiền thì tôi còn hơn 20 củ qua thẻ ATM nhưng giờ mà đưa sư bá hết thì lấy tiền đâu mà ăn chơi.
Biết sư tỷ thích ăn kem nhưng ngại móc ví nên nhiều khi tôi cũng mua kem mời sư tỷ, lúc đầu ẻm còn quay mặt đi không thèm nhưng cái bụng thì vẫn ưa với cả tôi mời nhiệt tình quá nên trước còn kiêu kì nhưng lúc sau vẫn cầm cho mày vui... ( đéo đỡ được bản tính con này -_-).
Hôm đó sau khi tan chợ, tôi và sư tỷ đang mua kem ở gần một trường cấp ba thì tôi bỗng nhìn thấy điều gì đó không ổn, một nữ học sinh cấp ba đang đi trên đường nhưng lại có bóng ma của người con trai với khuôn mặt uất hận đi theo tỏa ra ám khí vô cùng dày đặc. Tôi liền vỗ vai sư tỷ ra hiệu:
- Sư tỷ! Sư tỷ có thấy gì đặc biệt ở em nữ sinh kia không?
Sư tỷ nhìn em nữ sinh rôi nhìn tôi cười mỉa:
- Tất nhiên là ta thấy điều đặc biệt rồi!
Tôi ngạc nhiên nhìn sư tỷ:
- Sư tỷ cũng nhìn thấy được à?
Sư tỷ buông lời đáp:
- Tất nhiên là thấy! Là ngươi đang chết vì gái xinh chứ sao? Mà em đó cũng nổi tiếng đất nam định đó, nghe nói là tham gia "đường lên đỉnh everest" thì phải! Nói chung là ngươi không có cửa đâu!
Biết sư tỷ có ý ghen tuông ( ảo tưởng tí thôi), tôi cũng không trách vì số tôi vốn dĩ đào hoa. Nhưng cũng không có thời gian giải thích với sư tỷ, tôi chỉ buông lời ngắn gọn:
- Trai gái gì ở đây! Nữ sinh đó có vong ám theo... Chúng ta cứ đi theo xem tình hình thế nào... Biết đâu kiếm được mối lớn...!
Lúc đầu ẻm còn khó chịu định đi về nhưng nghe tôi khuyên bảo nên cũng tạm tin và cùng tôi theo dõi nữ sinh kia. Chúng tôi thấy nữ sinh bước vào một căn nhà... một căn nhà mà cả tôi và sư tỷ đều rất quen thuộc...
Chắc không cần nói thì bạn đọc cũng biết căn nhà xuất hiện khi nào, sư tỷ tức giận đứng dậy đi về:
- Tưởng nhà ai, chứ nhà bà mụ này kể cả vong ám cả nhà bà ấy thì ta cũng nhất quyết không giúp...!
Tôi thì không nghĩ giống sư tỷ, đôi khi chỉ cần chút thay đổi biết đâu lại có nguồn lợi lớn thì sao. Quan trọng là làm như thế nào thôi, và với một kẻ gian manh xảo quyệt như tôi thì đó không phải là điều khó...!