Tôi Không Phải Là Công Chúa

Chương 12: Vụ nhầm lẫn đáng yêu

Chẳng lẽ đợi nó lâu quá Thái bỏ về rồi sao??? Nó vừa nghĩ vừa tức! Con trai gì mà mới chờ chút xíu đã không chịu đựng được!

- Đi đâu giờ mới ra hả? – nó thất kinh hồn vía khi nghe tiếng la ở đằng sau lưng, nó quay mặt lại thì thấy Thái thở hồng hộc mặt đầy mồ hôi đứng nhìn nó chằm chằm.

- Cậu… cậu… làm tôi hết hồn! – nó lấy tay đặt lên ngực ra vẻ hoàn hồn

- Đi đâu? – Thái giận thực sự

- Tôi …tôi sợ họ nhìn thấy nên đợi về hết mới ra! – nó lí nhí

- Cậu rảnh quá nhỉ? Chẳng lẽ ngày nào cậu cũng bắt tôi đứng chờ như thế này rồi chạy đi tìm như thằng ngốc à? Không thể chịu đựng được mà! – Thái bực tức nhìn nó

- Xin lỗi! – nó cúi gầm mặt lại

- Sao cứ bị phụ thuộc vào người khác thế hả? Cứ sợ sệt những thứ không đáng sợ, tôi cứ tưởng cậu mạnh mẽ lắm chứ! Đúng là…- Thái xổ một tràn

- Đúng là tôi sợ đó! Dù tôi có mạnh mẽ có cứng cỏi đến mấy nhưng vẫn là con gái, vẫn biết xấu hổ. Cậu được người ta chú ý người ta dò xét quen rồi! Còn tôi không thích như thế cũng chưa bao giờ phải đối diện với những điều như thế, từ khi gặp cậu tôi mới phải hứng chịu những rắc rối không đáng có này, thế mà cậu còn la tôi nữa sao??? – nó uất ức

- Tôi không nhiều lời với cậu nữa! Đi về!

- Đã nói là đừng có ra lệnh cho tôi!

- Thôi đi! Lên xe tôi chở về! Tối rồi!

- Không thích!

- Đừng giở thói cứng đầu ra đây với tôi! Chưa bao giờ tôi phải nói nhiều như thế này! Chỉ vì cậu …

- Đúng rồi! Tất cả đều vì tôi hết! Vì tôi mà cậu phải nói nhiều, vì tôi mà cậu thấy khó chịu, vì tôi mà cậu cảm thấy có lỗi với cô Kim nào đó chứ gì??? – nó gần như phát khóc.

- Tôi đã bảo không được đụng chạm đến chuyện riêng của tôi rồi mà! – Thái nạt lớn

- Tôi cứ thích đụng đấy, cậu quá đáng lắm, cậu tưởng tôi ham cái danh đính hôn với cậu hả, cậu tưởng tôi thích đến nhà cậu ở sao, tôi không cần, không thể chịu nổi nữa rồi! – nó lấy tay vuốt khuôn mặt đỏ lừ vì tức giận của mình.

- Không nói nữa! Tôi mệt mỏi lắm rồi! – Thái thở dài.

- Bộ chỉ mình cậu mệt thôi à! Tôi cũng không muốn nói nữa! Về thôi! – nó ỉu xìu cái mặt tới xe rút mũ bảo hiểm rồi đội lên

Thái nhìn nó, mặt buồn rười rượi rồi cũng tiến đến, cả hai đứa nó đều nặng trĩu một thứ cảm xúc trong lòng.

Về tới nhà Thái, nó lẳng lặng xuống xe rồi đi thẳng vào trong, bác Nhu không có ở nhà, nó bước lên cầu thang trở về phòng, Thái nhìn theo rồi cũng lặng im không nói năng gì, chị osin nhìn vậy liền cảm thấy kì lạ nhưng cũng không dám hỏi, động vào tụi nó lúc này chẳng khác nào chọc vào ổ kiến lửa! .

Đêm

Nó cảm thấy đói bụng mặc dù lúc nãy đã ăn hai chén cơm, tiếng réo của cái dạ dày khiến nó không thể ngủ tiếp nữa, nó hất chăn sang một bên rồi mở cửa phòng bước xuống cầu thang.

Nó tìm đến tủ lạnh lôi ra một đóng thức ăn và bắt đầu chén, cứ mỗi khi cảm thấy buồn trong lòng là nó lại muốn ăn, càng nhiều càng tốt.

Sau khi đã vơi được nỗi buồn nặng mấy tạ trong lòng mình nó thu xếp mọi thức vào lại trong tủ lạnh rồi lên phòng ngủ.

Sáng mai, trong ngôi nhà xảy ra một chấn động có thể được đo bằng độ rít te .

Á………………

- Làm sao…làm sao….cậu lại ở trong phòng tôi thế này??????????- nó vừa hét vừa chỉ tay vào mặt Lê Thái đang mắt nhắm mắt mở…trên giường nó.

“Chuyện là như thế này!

Sáng sớm dậy nó vừa mở mắt đã thấy mặt Lê Thái nằm gần kề mặt nó, nó chớp mắt lia lịa rồi lấy tay véo má vì cứ tưởng mình đang mơ thấy ác mộng . Nhưng nhìn xuống thấy chân mình đang gác lên chân người của cậu hotboy thì nó tá hỏa thực sự.

- Cậu đừng có la ỏm lên như thế! Nhìn lại đi! – Thái sau một hồi không hiểu mô tê gì bỗng tỏ vẻ tức giận.

- Nhìn cái gì? Nhìn cái mặt lạnh hơn tiền, vô duyên vô nợ của cậu hả? – nó nhắm mắt nhắm mũi hét to hơn

- Cậu đang ở trong phòng tôi đó! – Thái nhìn nó nói lớn rồi hất chăn nhảy xuống giường

- Cái …cái …gì…??? – nó nói như ngậm bông trong miệng

- Nhìn lại đi, đây là phòng cậu à? Chưa hiểu gì hết cả mà đã hét toáng lên, thủng cả màng nhỉ của tôi rồi này! – Thái nhăn mặt rồi lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai

- Tôi …tôi… - nó không nói được gì, đây đúng là không phải phòng nó, nó chợt lấy hai tay che mặt rồi quay sang một bên khóc nức nở khiến Thái giật mình

- Sao thế? – Bác gái tù dưới nhà chạy lên hỏi rối rít

- Con… con cũng không biết! – Thái tỏ ra bối rối thực sự khi thấy nó nước mắt nhạt nhòa

- Lam, con sao thế? Nhưng sao con… con lại ở trong phòng Bun???

Nó nghe thế càng khóc to hơn, nó muốn độn thổ, quá sức xấu hổ, làm sao nó có thể ở trong phòng Thái chứ??? Nó không sao hiểu được.

- Con bình tĩnh! Có gì từ từ nói! – bác gái dỗ nó

- Con …con ….ức ức! – nó vừa khóc vừa thút thít

- Bun! Con xuống nhà đi! – bác Nhu nháy mắt Thái, cậu nhóc cứ nhìn sửng nó và có lẽ vẫn không hiểu vì sao nó lại có thể khóc ngon lành như thế.

Sau 15 phút lấy lại bình tĩnh, cả nhà mới hiểu ra, ở nhà cũ, phòng nó nằm ở bên trái, nhưng ở nhà này phòng nó lại nằm bên phải và phòng Thái lại nằm bên trái, đêm qua sau khi đói và đắp đầy thức ăn trong bụng thì theo thói quen nó đã lên thẳng phòng Thái và ngủ ngon lành.”

- Không sao đâu con! Chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, đây chỉ là hiểu nhầm thôi! – bác gái cố gắng an ủi nó

- Con …con không cố ý! Hu hu … - nó vẫn không thôi khóc, chưa bao giờ nó phải chịu đựng sự xấu hổ như thế này.

- Thôi mà! Chỉ…chỉ là ngủ chung một giường… chưa có gì hết! Con đừng lo lắng hay xấu hổ nữa! Thằng Bun nó cũng không nghĩ ngợi gì đâu! Phải không Bun??? – bác gái nhìn sang Thái

- Tất nhiên là…có! – Thái tỉnh bơ đáp

- Hơ …hơ…. – nó bật khóc thành tiếng rồi chạy lên phòng

- Thằng Bun này! Con khùng rồi à? – bác gái nhìn Thái với sự trách móc – Con không biết Lam đang sốc à??? Thật là….

- Con chỉ nói thật thôi! – Thái trả lời bằng một cái nhún vai rồi đi thẳng lên lầu.

Chị giúp việc chạy ra nói với bà chủ:

- Tụi ni nó bị cái chi a! Khi hôm về mặt đứa mô đứa nấy nhìn héo như tàu lá chuối, sáng ni mới tỉnh dậy đã ồn ào rồi! Cái nước ni thì mần răng về sống với nhau được trời!

Bác gái lắc đầu thở dài.

Nó đi học với đôi mắt sưng vù, mặc dù đã cố gắng lấy… dưa leo đắp cho đỡ sưng nhưng hình như vô tác dụng .

Thái không nói câu nào với nó, nó cũng không dám nhìn Thái, lúc thả nó ở cổng trường, nó lủi thủi xuống xe rồi đi thẳng vào trong, Thái nhìn theo mỉm cười việc nó ngủ nhầm phòng không phải chỉ lúc cả hai thức dậy Thái mới biết, nhưng cậu nhóc vẫn muốn xem phản ứng của nó ra sao, đúng thật là thú vị!

Tuyết hôm nay cũng không đến lớp, nó bắt đầu thấy lạ, nghe nói Tuyết bị ốm nhưng không biết là bệnh gì, nó cũng không biết nhà Tuyết ở đâu nên không thể đi thăm được, Bảo nhìn đôi mắt như tổ ong của nó liền hỏi dồn:

- Mắt cậu bị gì thế? Khóc à?

- Không …không …tại đêm qua mất ngủ! –nó cố bao biện

- Mất ngủ không thể sưng mắt như vậy được!

- Thiệt mà… người như mình mà khóc được sao? – nó ra vẻ cứng cỏi

- Ừ …cũng đúng….cậu mạnh mẽ còn hơn con trai nữa mà! - Bảo mỉm cười vỗ vai nó

- Chính xác! – nó bắt chước phong cách của thầy chủ nhiệm, phải! Một đứa con gái mạnh mẽ như nó chả bao giờ phải khóc hết, nhưng một khi đã khóc thì không thể kìm chế được luôn +_+

- Chiều nay mình đợi cậu ở cổng trường nhé!

- Há …ừ ừ…. – nó quên mất cuộc hẹn với Bảo

Nó ngúc ngắc cái đầu, không hiểu đêm qua vào phòng Thái nó đã nằm cái kiểu gì mà sáng nay cổ nó cứ đau đau một bên rất khó chịu!

Nhưng sự thật là đêm qua, vào phòng Thái, vì tối quá nó mắt nhắm mắt mở trèo lên giường và nằm ập xuống mà không để ý mình đang nằm ngược, hai chân đưa thẳng lên đầu Thái khiến cậu nhóc giật mình thức giấc, nó là đứa một khi đã ngủ thì quên hết tất cả hơn cả người chết, Thái sau cú đạp như trời giáng của nó Thái thì vùng dậy và thấy cô nhóc đang nằm ngủ ngon lành dưới chân mình, giường ngủ của Thái to gấp đôi giường người nên nó cứ tưởng chỉ có mình mình trên giường, vật vã lắm cậu nhóc mới chuyển được cái đâu của nó lên trên và cái chân của nó xuống dưới (nguyên nhân vì sao nó thấy nhức cổ), đầu tiên Thái cũng định bế cô nhóc về phòng nhưng sau khi nghĩ ngợi một lúc lại nằm xuống và ngủ luôn! +_+

Đang ngồi học ngon lành chợt nó nhận được tin nhắn… là Hải Phi!

“ Em đang học hả? Tôi đang đứng ngoài cổng sau của trường, em ra đây đi!”

Nó gập máy lại rồi thả vào cặp, đồ khùng tự dưng kêu người ta ra vào giờ này, nó lầm bầm trong miệng.

Chuông báo tin nhắn lại nổi lên, nó bực mình….lại Hải Phi!

“ Tôi biết là em sẽ không ra, thế thì tôi vào lớp gặp em nhé!”

Nó tái mặt, tên này bị khùng rồi, đúng là, thế là nó đành xin thầy ra ngoài.

Nó lon ton ra phía sau cổng dáo dác tìm kiếm, nó chợt thấy Hải Phi đang ngồi trên chiếc Dylan đỏ hai tay bắt ngang trên đầu xe.

Nhìn thấy nó, Hải Phi chợt mỉm cười toe toét vẫy nó, nó thở dài một cái rồi lững thững tiến lại.

- Anh làm cái gì thế?

- Này …cho em! - Hải Phi chìa ra một tấm tiệp trắng trước mặt nó.

- Cái gì thế này? – nó nhìn tò mò

- Cứ mở ra rồi biết! Chào nhé! – anh chàng vỗ nhẹ lên má nó rồi phóng vù xe đi để lại nó... với tấm thiệp.

Nó không hiểu, cứ nhìn tấm thiệp rồi nhìn bóng Hải Phi khuất sau con đường, thế này là thế nào????

Trở về lớp, nó để tấm thiệp vào trong cặp rồi tập trung vào bài học, nó không thích bị ảnh hưởng.

Ra chơi nó chạy ra ghế đá ngồi không quên đem theo cái thiệp của Hải Phi với một đống thắc mắc.

Nó mở ra, một bức thiệp đẹp.

“ Tối nay là party mừng ngày thành lập trường, tôi muốn mời em đi với tôi, tất cả mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị cho em rồi, sau khi tan học tôi sẽ đến trước cổng nhà văn hóa để đón em, đừng nghĩ đến chuyện từ chối, thời gian để em giận tôi đã hết rồi, hẹn gặp lại chiều nay”

- Cái gì thế này??? – nó tròn mắt tự nói với mình.

- Có chuyện gì thế? - tiếng Bảo ở đằng sau vang lên khiến nó giật thót mình, vội giấu cái thiệp sau lưng.

- Không có gì hết! – nó lắp bắp

- Cậu thích ngồi ghế đá nhỉ? - Bảo cười nhìn nó rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Ừ…Ừ! – nó hơi lo lắng

- Mình biết cậu chưa thật sự thích mình! - Bảo nhìn ra xa

- ???

- Nhưng mình không bỏ cuộc.

- ???

- Bây giờ chúng ta đã là một cặp, rồi sẽ có lúc cậu thực sự thích minh! - Bảo càng nói càng khiến nó thấy lạ.

- Cậu đang nói cái gì thế???

- Thôi …cậu ngồi một mình nhé! Mình đi tới văn phòng đoàn có việc đây! - Bảo lại cười, nụ cười hiền từ mà nó thích, nhưng không thể khiến nó rung động được nữa.

Nó ngồi lại một mình và bắt đầu cảm thấy lo lắng, Hải Phi là con người vô cùng kì cục, nếu nó không đi với tên đó thì sẽ có chuyện xảy ra, nhưng còn buổi hẹn với Bảo, làm sao từ chối bây giờ????

Đang bấn loạn với hàng tá khúc mắc trong đầu, chợt nó bị ai đó giật giật tóc, nó bực mình quay lại, là Lê Thái!