Vụ án mười năm trước, phát hiện một bộ hài cốt, các kênh truyền thông lớn nhỏ đều đưa tin về tin tức này.
Bản tin cảnh sát của Hương Cảng cũng thông cáo về vấn đề này nhưng mãi mà vẫn không thấy nhân dân Hương Cảng cung cấp các manh mối liên quan cho bên cảnh sát.
Trùng hợp lúc này bên Pháp chứng kiểm tra được thành phần trong lớp bùn đất dính trên đế giày nạn nhân không giống với bùn đất ở nơi phát hiện ra bộ hài cốt.
Nhân viên phòng Pháp chứng hóa nghiệm thành phần trong lớp bùn đất, phát hiện lớp đất này thuộc về một ngọn núi ở khu Sa Điền, hẳn là nơi mà nạn nhân đã đến trước khi bị sát hại.
Chuyện này không thể nghi ngờ chính là thu nhỏ phạm vi điều tra cho tổ trọng án.
Mặc dù đầu mối có giới hạn nhưng cũng không ngăn được nhiệt tình của tổ viên tổ Giản Mạc.
Sau khi lấy được manh mối, Giản Mạc cùng Lương Diệc lập tức đến khu Sa Điền.
Sơn trà đỏ là hoa dại, là một loại hoa rất phổ biến ở Sa Điền, cho nên đế giày của Trương Thiệu Huy mới dính những thành phần của loại hoa này.
Hai người đi hỏi một vòng nhưng không có người nào từng gặp qua Trương Thiệu Huy, thời gian nhanh chóng trôi đến buổi trưa, hai người tùy tiện vào một quán ven đường để lót bụng.
"Cảnh sát ở quận Hoàng Đại Tiên phát hiện một bộ hài cốt được chôn cất mười năm trên một ngọn núi, sau khi kiểm tra, nạn nhân tên là Trương Thiệu Huy.
Tình huống cụ thể của vụ án còn chờ bên cảnh sát điều tra, nếu nhân dân của thành phố biết thông tin về Trương Thiệu Huy thì hãy liên lạc với cảnh sát." Lúc Giản Mạc và Lương Diệc vừa ngồi xuống thì TV trong quán đang phát bản tin có liên quan đến Trương Thiệu Huy.
"Phi, cái đồ mặt người dạ thú này, chết là đáng đời!" Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, trong mắt tràn đầy sự khinh thường, giọng nói thô lỗ, lời vừa ra khỏi miệng đã khiến những người xung quanh cau mày.
Giản Mạc và Lương Diệc nghe người kia nói thì liền nhìn nhau một cái, vốn tưởng hôm nay không có thu hoạch gì nhưng không ngờ.
Lẽ nào đây là ông trời chiếu cố?
"Này, lão Lưu à, người cũng đã chết, ông còn nguyền rủa người ta làm gì."
"Phi, thứ người như vậy không chết thì sẽ gieo họa cho người khác, chết là đúng."
"Lão Lưu biết người này?" Những người bên cạnh thấy lão Lưu kích động như vậy thì nghi ngờ hỏi.
"Hừ! Chính là một con sói đội lốt cừu." Lão Lưu kích động.
"Lão Lưu, lão Lưu, đừng kích động.
Người cũng đã chết, đừng nóng giận." Một người ngồi gần đó kéo kéo áo của lão Lưu, tỏ ý ông ta nhìn xung quanh một chút, mọi người đều đang chú ý đến ông ta.
"Hừ! Chết là đáng tội, thứ người như vậy không đáng để đồng tình." Hiển nhiên lão Lưu cũng nhìn thấy ánh mắt từ bốn phía, giọng nói cũng nhỏ xuống, chẳng qua lời nói vẫn cay cú như cũ.
Giản Mạc và Lương Diệc ngồi yên một chỗ, lẳng lặng nghe đoạn đối thoại của hai người kia, lúc người đàn ông tên lão Lưu đó muốn rời đi thì Giản Mạc và Lương Diệc liền nhanh chóng đi theo ra ngoài.
"Cảnh sát đây." Lương Diệc tiến lên, cản đường đi của lão Lưu.
"Sếp, tôi là công dân tốt của thành phố, không làm ra chuyện phạm pháp a~" Lão Lưu nhìn thẻ ngành, lập tức sợ hãi, chọc ai thì chọc chứ không dám chọc đến cảnh sát, có lẽ lão Lưu ý thức được lời lúc nãy của mình ở quán ăn là lời không nên nói, đã khiến cảnh sát chú ý.
"Công dân tốt sẽ không có chuyện không phối hợp với cảnh sát, nếu biết Trương Thiệu Huy, tại sao lại không thông báo với cảnh sát, nói là mình biết tin tức? Hơn nữa công dân tốt sẽ không ở nơi công cộng mà nói mấy lời đó." Lương Diệc phản kích lời của lão Lưu, đối với những người như vậy, Lương Diệc cũng không muốn dây dưa.
"Sếp à ~, không phải tôi không muốn phối hợp với cảnh sát, nếu nói với mấy người rồi tôi bị oan uổng thì thế nào, tôi là lo nghĩ cho tương lai của mình thôi mà, sếp!" Lão Lưu làm bộ như lo sợ mà vỗ vỗ ngực.
"Bây giờ sếp đây cho ông một cơ hội, khai báo chuyện về Trương Thiệu Huy, mười năm trước đã từng gặp qua hay chưa?"
"Tên cặn bã Trương Thiệu Huy này, Sir, người này chết là đáng, cũng không biết là ai ra tay, vì dân trừ họa." Lão Lưu run rẩy, tràn đầy tức giận, thật giống như vừa nhắc đến Trương Thiệu Huy là lão Lưu liền kích động, hệt như đã từng chịu thua thiệt trong tay Trương Thiệu Huy, giọng nói cũng không còn tự nhiên như lúc nãy.
"À?" Mặc dù lão Lưu nói đúng sự thật, nhất là khi nhìn đống hình mà Đại Vĩ mang về, nhưng vẫn phải điều tra chân tướng, không thể vì hắn mang tội lớn mà pháp luật làm ngơ được.
"Trương Thiệu Huy này mười năm trước dâm ô trẻ em, chuyện này mặc kệ là thật hay giả thì cũng đã có ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của hắn, nhất là những người có liên quan đến tin tức đó.
Mấy năm sau, Trương Thiệu Huy làm một nghệ sĩ vẽ tranh sơn dầu ở khu vực xung quanh đây, mặc kệ nhân phẩm của hắn thế nào thì những bức vẽ của hắn vẫn hấp dẫn rất nhiều người.
Có vài phụ huynh dẫn con của mình đến nhờ hắn dạy thêm.
Nhưng chỉ có tôi biết rõ, những đứa trẻ được đưa đến đây đều không có kết quả tốt, giống như cậu bé Hồng Học Trí đó."
"Sao ông lại biết rõ như vậy?" Giản Mạc không cho rằng lão Lưu sẽ không vì nguyên nhân gì đó mà có phản ứng lớn như vậy với một người không quen, hơn nữa lời của ông ta cho thấy ông ta biết rất rõ chuyện này.
"Madam, tôi sợ tôi nói ra thì sẽ khiến mình bị vạ lây a~" Lão Lưu không biết làm sao cho phải, chỉ có thể trách mình một thời tham tiền, mới có thể nhìn những đứa trẻ kia, từng đứa từng đứa rơi vào miệng cọp.
"Lúc còn trẻ, đã từng làm thám tử tư, mỗi ngày thay người khác đi theo dõi.
Trong đó có một khách hàng, nói là đứa nhỏ nhà mình đột nhiên mất tích vài tiếng đồng hồ giữa ban ngày, sau khi về nhà thì liền núp trong phòng, hỏi gì cũng không nói.
Sợ đứa nhỏ ở bên ngoài chịu thua thiệt nên nhờ tôi điều tra cuộc sống của đứa nhỏ.
Tiền thù lao rất cao, tôi liền đáp ứng.
Đứa nhỏ của vị khách hàng kia chỉ mới mười mấy tuổi, tôi theo dõi cậu bé từ lúc bắt đầu đến trường cho đến lúc tan học, vài ngày đầu thì không có thu hoạch gì, nhưng về sau thì phát hiện đứa bé kia bị một người đàn ông dẫn đến quán bar, sau vài giờ mới ra ngoài.
Sau khi đứa nhỏ đi ra thì sắc mặt không tốt, hơn nữa người đàn ông kia còn cho cậu bé một ít tiền.
Những lần sau, đều trong một quãng thời gian nhất định đi đến quán bar đó.
Để thuận tiện, tôi chờ ở quán bar đó, lúc này mới phát hiện không chỉ có cậu bé đó mà cứ cách vài ngày là người đàn ông kia sẽ dẫn những đứa trẻ khác nhau đến quán bar, lúc đi ra sẽ quăng cho chúng nó một sấp tiền.
Khi nhìn thấy vậy mà tôi còn không đoán ra là chuyện gì thì cũng uổng công làm thám tử tư.
Cuối cùng bắt đầu điều tra người đàn ông kia, mới phát hiện hắn ta tên Trương Thiệu Huy, mấy năm trước dính scandal dâm ô trẻ em, tôi liền đem những tấm hình mình chụp được đến chỗ Trương Thiệu Huy."
Lúc lão Lưu nói đến đây thì trên mặt tràn đầy áy náy, nhưng áy náy này là về chuyện gì, chỉ có mình lão Lưu rõ nhất.
"Cho nên! Cầm tiền ở chỗ Trương Thiệu Huy, rồi lại cầm tiền ở chỗ khách hàng, ông không để sót bất kì chỗ nào a, vụ mua bán này ông đúng là lãi to." Giản Mạc cười nhạt, quả nhiên là công dân xấu của thành phố!
"Madam, khi đó tôi không có tiền, tôi cũng không còn biện pháp nào.
Nhận tiền của Trương Thiệu Huy, tôi không thể đem hình mình chụp được đến chỗ khách hàng, cho nên chỉ có thể làm bộ, chụp một ít hình lúc mấy đứa nhỏ tan học mà thôi." Lão Lưu nói đến đây thì mặt đầy hối tiếc.
"Tốt! Tốt! Ông nhìn những đứa trẻ kia luân lạc vào hố lửa mà còn trợ trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm chuyện xấu), lương tâm của ông đúng là bị chó ăn rồi!" Nghe đến đây, Lương Diệc thật không muốn để tâm đến hình tượng cảnh sát của mình mà hung hăng đánh người trước mặt một trận.
"Tôi....." Bị Lương Diệc mắng chửi, lão Lưu lại không thể nói gì, vốn là mình bởi vì tham lam, vốn dĩ mình có thể cứu những đứa trẻ kia ra khỏi bàn tay ác ma của Trương Thiệu Huy, nhưng bởi vì một thời tham tiền mà khiến những đứa trẻ đó phải chịu hành hạ.
"Trước đây hai người là quan hệ hợp tác, sau đó quan hệ tan vỡ, khiến cho bây giờ ông căm ghét hắn ta.
Mười năm trước có phải là ông giết hắn ta, chôn thi thể của hắn, hả!" Giản Mạc to gan suy đoán, vừa nói vừa dồn lão Lưu vào góc tường.
"Không có, không có, tôi không có giết hắn, năm đó tôi đem hình mình chụp đưa cho hắn, hắn cho tôi thù lao.
Cuối cùng hắn đổi ý, nói hình tôi chụp không đẹp, không đưa tiền cho tôi nữa.
Tôi với hắn cãi nhau một trận, sau đó tôi bỏ đi.
Madam, tôi thật sự không có giết người.
Các người tin tôi đi, Sir, Madam." Lão Lưu hốt hoảng lớn tiếng biện minh, sợ mình nói sai một câu nào là Giản Mạc và Lương Diệc sẽ bắt mình vào tù.
"Muốn chúng tôi tin tưởng ông thì phải có chứng cứ, sau khi rời đi là đi nơi nào, có người làm chứng hay không!" Lương Diệc ép đến.
"Lúc ấy tức giận như vậy, tôi liền trực tiếp về nhà lấy hình, muốn uy hiếp hắn lần nữa, nhưng không tìm được người.
Người không phải do tôi giết, không phải tôi!" Lúc này lão Lưu đã vô lực biện minh, giọng nói cũng không vang dội như trước.
"Mười năm trước, lần cuối cùng ông nhìn thấy Trương Thiệu Huy là khi nào?" Giản Mạc cau mày nhìn bộ dạng của lão Lưu, trong mắt là hơi lạnh chưa bao giờ có, nhiều lúc đúng là không có tâm tình để mà đồng tình.
Nhân chi sơ, tính bổn thiện, có nhiều người chỉ biết mưu lợi cho mình, đây chính là khối u của xã hội.
Xã hội này có quá nhiều người như vậy, có một vài cảnh sát là hóa thân của chính nghĩa, nhưng cũng sẽ có lúc bị lợi ích thế tục cám dỗ, đem chính nghĩa vứt ra sau đầu.
"Sau lần gây gỗ đó tôi liền không thấy hắn nữa.
Đoán chừng có lẽ tên đó sợ tôi vơ vét tài sản nên liền trốn đi.".