Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu Truyện Full

16: Án Cắt Chi 16

"Từ góc độ chuyên nghiệp, tôi chỉ có thể khen anh rất giỏi trên những lĩnh vực đó, nhưng anh không cảm thấy làm vậy với nạn nhân là quá tàn nhẫn sao?!" Mộc Hi Lương nghe Lý Hạo miêu tả, là nhân tính như thế nào mới có thể khiến hắn làm ra chuyện tàn nhẫn đến mức này? Là tâm lý như thế nào mới có thể khiến cho chàng sinh viên ngượng ngùng năm đó biến thành đức hạnh như bây giờ?
"Tàn nhẫn?! Xã hội này chính là như vậy, có ai không tàn nhẫn, có ai không xui xẻo, tôi chẳng qua là giúp bọn họ sớm được giải thoát khỏi sự tàn nhẫn tệ hơn nữa mà thôi, chẳng qua là để bọn họ trước khi chết được trải nghiệm chuyện mà mỗi người đều phải trải qua thôi mà.

Nếu như cô cảm thấy kĩ thuật dùng dao của tôi rất tốt, một lát nữa tôi sẽ để cô cảm nhận cảm giác đó một chút được không? Haha, đây chính là cô dự dâng mình đến cửa, Lany, trước đây tôi thích cô như vậy, nhưng cô thì sao! Ngày nào cũng trưng sắc mặt, không thèm nhìn người khác, cô cho rằng cô là ai! Cô giống hệt Cảnh Mạch Ngôn, cũng chỉ là hạng phụ nữ giả bộ thanh cao, tôi chính là thích chinh phục kiểu phụ nữ như các cô, nhìn dáng vẻ quyến rũ của các cô khi nằm dưới thân tôi!" Lý Hạo vừa nói vừa tiến đến gần Mộc Hi Lương, tàn nhẫn? Những thứ này đều không được coi là tàn nhẫn, tàn nhẫn nhất chính là hiện thực của xã hội.

Từ nhỏ mình đã chị cha mẹ chèn ép, hàng xóm có vì mình mà can thiệp lời nào không? Không có! Lúc đi học, bởi vì dáng vẻ yếu ớt mà bị những bạn học cường tráng ăn hiếp, thầy giáo có quan tâm không? Không có! Ra xã hội, đối mặt với chức quyền, không tâm cơ giảo hoạt, bạn có thể leo cao như vậy sao? Không thể! Bạn không tính toán người khác, người khác sẽ tính toán bạn, chi bằng cứ tiên hạ thủ vi cường, giảm bớt tai họa cho mình.

"Tôi nghĩ nguyện vọng này của anh rất khó thành hiện thực." Mộc Hi Lương tỉnh táo nói, nhìn con dao cách mình không xa, không có chút sợ hãi nào.

"Cô còn đang chờ Madam đó đến cứu cô sao? Hi vọng này cô nên quên đi là vừa, bây giờ chắc là cô ta đã chạy đến phòng khám của tôi rồi."
Từ khi phát hiện có người theo dõi, mỗi một bước đi, mỗi một hành động, Lý Hạo đều rất dè dặt.

Đến nhà của Cảnh Mạch Ngôn xóa bỏ nhật kí, thay đổi quy luật sinh hoạt, cố ý để cho cảnh sát theo dõi còn không phải vì muốn người cảnh sát kia buông lỏng cảnh giác sao? Mà sự thật cũng đúng như vậy, vốn có hai người theo dõi, về sau chỉ còn một người, đây không phải rất hợp ý mình à.

Hôm nay Giản Mạc và Mộc Hi Lương đến đây, khiến cho Lý Hạo trở nên khẩn trương, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Vốn cho rằng Mộc Hi Lương thật là đến mượn sách, nhưng nháy mắt khi lái xe ra ngoài, Lý Hạo đã nhìn thấy Lương Diệc mà mấy ngày nay luôn theo dõi mình.

Hóa ra cũng chỉ là vì muốn bắt mình mà thôi.

Giản Mạc đến phòng khám? Mộc Hi Lương nghe đến chỗ này, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng biểu hiện rất bình tĩnh.

Giản Mạc sẽ không đi, Mộc Hi Lương vô cùng tin tưởng.

Từ khi mình cùng Giản Mạc đến tìm Lý Hạo thì đã là một ván đánh cược rồi ư? Nhưng cho dù là ván cược thì Mộc Hi Lương vẫn tin tưởng Giản Mạc, tin tưởng vô điều kiện rằng mình sẽ không gặp bất kì nguy hiểm nào.


"Có vẻ như cô không có chút lo sợ nào."
Nhìn Mộc Hi Lương trấn định trước mặt, khiến cho Lý Hạo đang khát máu dần an tĩnh lại.

Sợ không? Không sợ, tại sao tôi phải sợ? Bởi vì người trước mắt chính là hung thủ giết chết hai người sao, hay là vì con dao trước mắt? Hoặc là nói người bác sĩ điều trị tâm lý cho người khác này cũng đang mắc phải bệnh tâm lý? Là máu, là điên cuồng? Mộc Hi Lương không trả lời, cầm cuốn sách tâm lý trong tay, từ từ lật từng trang.

"Quả nhiên Lany rất to gan, chẳng qua cô không trách người bạn cảnh sát kia đã lợi dụng cô sao?" Thấy Mộc Hi Lương cầm sách lên đọc, Lý Hạo có vài thắc mắc, chẳng qua con dao trong tay vẫn không hạ xuống.

Trách? Ừm, mình thật sự rất kì lạ, vậy mà chỉ suy nghĩ nếu lát nữa Giản Mạc không ở trước mặt mình nói xin lỗi đàng hoàng thì mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy.

Lợi dụng sao? Lúc đến đây, cũng đã biết Giản Mạc lợi dụng mối quan hệ không quá thân quen của mình và Lý Hạo, cho nên chuyện này không đáng trách, dù sao cũng là tự nguyện, huống chi mình cũng muốn sớm ngày lôi hung thủ ra trước công lý.

"Bác sĩ Mộc, tôi đến đón cô về đồn cảnh sát!" Một giọng nói lạnh lùng mang theo hơi thở hỗn hển vang lên từ ngoài cửa.

Ngay sau đó, liền thấy Giản Mạc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mộc Hi Lương còn nguyên vẹn đứng ở bên trong thì Giản Mạc liền thở phào nhẹ nhõm.

Đi đến trước mặt Mộc Hi Lương, gật đầu một cái, nhìn Lý Hạo nói: "Lý Hạo, anh bị tình nghi sát hại hai cô gái mang quốc tịch Trung Quốc, bây giờ anh bị tạm bắt."
"Madam có chứng cứ không?" Nhìn thấy Giản Mạc vốn dĩ nên ở phòng khám của mình lại đột ngột xuất hiện, Lý Hạo có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh, con dao trong tay cũng dần hướng về phía Mộc Hi Lương.

Thấy Lý Hạo có cử động, cho dù là đang cầm sách thì Mộc Hi Lương cũng một mực chú ý đến động tác của hắn ta.

Cho nên khi Lý Hạo hành động thì Mộc Hi Lương rất nhanh thoát khỏi công kích của Lý Hạo.

Mà lúc này Giản Mạc cũng nhanh chóng kéo Mộc Hi Lương ra sau lưng mình.

"Chứng cứ thì không có, chẳng qua cũng không sao, chúng ta có thu âm, đúng không, bác sĩ Mộc?" Vốn nghĩ định để cho Mộc Hi Lương tùy cơ ứng phó nên trước đó có cho Mộc Hi Lương một cây bút ghi âm, nhưng không nhờ rằng mục tiêu của Lý Hạo lại là Mộc Hi Lương.

Nếu Mộc Hi Lương xảy ra chuyện gì, Giản Mạc sẽ buồn bực đến chết mất.

Lúc nãy ở trên xe nhận được điện thoại của Lương Diệc, nói là ở phòng khám của Lý Hạo phát hiện một gian phòng đóng chặt, mà bên trong chính là Tô Tiểu Duy đã mất tích mấy ngày nay.

Bên trên bàn sách trong mật thất có một tờ giấy, trên đó viết: chứng cứ ở ngay trong căn phòng này, bọn cảnh sát ngu xuẩn có thể tìm thấy không nhỉ?
Liên kết với vài vấn đề lúc trước, Giản Mạc liền thắc mắc, Lý Hạo bắt Tô Tiểu Duy từ mấy ngày trước, vì sao không sớm động thủ? Vì sao lại đúng vào hôm nay? Từ trên nội dung của tờ giấy co thể thấy chuyện này là cố ý bày ra.

Lương Diệc cũng nói lúc tìm được Tô Tiểu Duy thì người đã hôn mê, đã được đưa vào bệnh viện.

Tô Tiểu Duy bị bắt mấy ngày, Lý Hạo lại chưa ra tay, vì sao? Nếu Tô Tiểu Duy không phải mục tiêu, vậy mục tiêu của Lý Hạo là ai?
Giản Mạc nhìn đồng hồ trên xe, Mộc Hi Lương đi lên đó đã được một lúc rồi, sao còn chưa xuống?
Chẳng lẽ? Giản Mạc lập tức xuống xe, nhìn con số hiển thị trên thang máy là lầu 12, Giản Mạc từ bỏ ý định đi thang máy, lập tức leo cầu thang bộ,
Nghĩ đến mục tiêu của Lý Hạo có thể là Mộc Hi Lương, từ trước đến nay, chưa bao giờ tim của Giản Mạc lại đập nhanh đến vậy.

"Ừm." Mộc Hi Lương lấy bút ghi âm từ trong túi áo đưa cho Giản Mạc, "Tôi muốn cô cho tôi một lời giải thích hợp lí." Nói xong thì bỏ đi trước.

"Hai người?!" Lý Hạo kinh ngạc nhìn Mộc Hi Lương lấy bút ghi âm ra, không ngờ được mình lại bị phụ nữ giăng bẫy! Phụ nữ càng đẹp càng không đáng tin!
"Không có chúng tôi, anh cũng đừng hòng chạy thoát." Nói xong, nhân lúc Lý Hạo còn kinh ngạc, Giản Mạc nhanh chóng đoạt con dao trong tay Lý Hạo, vật hắn ngã xuống đất.

"Giản Mạc, cô dựa vào cái gì mà có thể khiến Lany giúp cô như vậy! Dựa vào cái gì!" Lý Hạo không phục hét lên, mình biết rõ Mộc Hi Lương đối với chuyện gì cũng không quan tâm, rõ ràng mình thích cô ấy đến vậy! Nhưng hết lần này đến lần khác vì sao Giản Mạc có thể khiến cho Mộc Hi Lương thấp giọng hạ mình đến mượn tài liệu của mình! Dựa vào cái gì lần này lại đi cùng Giản Mạc! Dựa vào cái gì!
"Không tại sao cả, bác sĩ Mộc cũng muốn sớm bắt được hung thủ, chỉ có vậy thôi." Nói xong, Giản Mạc móc điện thoại ra gọi cho Lương Diệc: "Đến chưa?"
"Madam à, đừng có hối mà, em đến cửa rồi đây." Mới vừa cúp máy thì Lương Diệc và Tư Hàn cùng chạy đến.

"Giao cho hai người." Giản Mạc giao Lý Hạo cho Lương Diệc và Tư Hàn, đuổi theo bóng lưng của Mộc Hi Lương.

Một đường đi đến bãi đậu xe, thấy Mộc Hi Lương đứng tựa vào bên cạnh xe, hiển nhiên là đang chờ mình.

"Bác sĩ Mộc, cô không sao chứ?" Giản Mạc đi đến, quan sát kĩ càng, không thấy Mộc Hi Lương bị thương thì tảng đá trong lòng mới buông xuống.

"Không sao, về đồn cảnh sát thôi."
Nghe Mộc Hi Lương nói vậy, Giản Mạc liền mở cửa xe cho Mộc Hi Lương ngồi vào, còn mình đi qua phía bên kia.

Trên xe hai người im lặng không nói gì, Giản Mạc cũng không có cẩn thận quan sát xem Mộc Hi Lương là lạ ở chỗ nào, bây giờ chuyện quan trọng là đi thẩm vấn Lý Hạo, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên chuyện này.

Hơn nữa Mộc Hi Lương cũng không có biểu hiệu quá ưu tư, cho nên Giản Mạc càng không phát hiện ra.
*****
Trước khi hai người về đồn thì đã đến bệnh viện thăm Tô Tiểu Duy.

Lúc này Tô Tiểu Duy bởi vì bị Lý Hạo giam lỏng trong căn phòng nhỏ nên khi nhìn thấy hai người Giản Mạc thì có chút sợ hãi, trong mắt tràn đầy lo sợ và cảnh giác., chỉ cần Giản Mạc và Mộc Hi Lương bước đến gần thì liền chui vào lòng Tô Vân, mà Tô Vân thì vẫn luôn ở bên an ủi em gái mình.

"Tô tiểu thư, vị này là bác sĩ Mộc, có thể để cô ấy nhìn thử vết thương của Tiểu Duy không?" Tô Tiểu Duy nhất quyết không phối hợp với hai người Giản Mạc, khiến cho Giản Mạc và Mộc Hi Lương không biết xuống tay từ đâu, Giản Mạc chỉ có thể bàn bạc với Tô Vân.

"Vâng." Tô Vân thấy rất hối hận chuyện để em gái mình một mình đến gặp bác sĩ tâm lý, cũng không ngờ một bác sĩ tâm lý bề ngoài tư văn nhã nhặn lại là người có lòng dạ ác ôn.

Sau một phen dỗ dành Tô Tiểu Duy xong, rốt cuộc Tô Tiểu Duy cũng thoáng buông xuống sợ hãi cùng cảnh giác trong lòng, chui ra khỏi lòng Tô Vân, nhưng vẫn nắm chặt tay Tô Vân.

Giản Mạc gật đầu với Mộc Hi Lương một cái, đứng tránh sang một bên, chừa chỗ cho Mộc Hi Lương kiểm tra.

Mộc Hi Lương ở trong một căn phòng không lớn không nhỏ giúp Tô Tiểu Duy kiểm tra sơ sài, trong quá trình kiểm tra sẽ để cho Tô Tiểu Duy cởi quần áo, cũng may Tô Vân ở bên một mực khuyên bảo nên quá trình Mộc Hi Lương kiểm tra rất thuận lợi.

Trên người Tô Tiểu Duy cũng có một vài vết thương đặc biệt, giống như vết thương trên người Cảnh Mạch Ngôn.

Lấy một ít tinh dịch trong người Tô Tiểu Duy, cầm đi xét nghiệm.

Phòng thẩm vấn.


"Lý Hạo, tại sao phải sát hại hai cô gái mang quốc tịch Trung Quốc là Cảnh Mạch Ngôn và Hạ Vũ?" Sau khi Giản Mạc và Mộc Hi Lương trở lại đồn cảnh sát thì Lương Diệc cũng đã dẫn Lý Hạo đến phòng thẩm vấn.

Giản Mạc cùng Mộc Hi Lương còn có Tiêu Tiêu đứng ở trong phòng ghi hình quan sát Lương Diệc và Tư Hàn thẩm vấn Lý Hạo.

Nhưng mặc kệ bọn họ có hỏi thế nào thì Lý Hạo cũng giữ yên lặng, dáng vẻ như xem trò vui.

Mộc Hi Lương nhìn bản câu hỏi thẩm vấn kiểu mẫu, lắc đầu một cái, phương thức tra hỏi như vậy không có tác dụng với một bác sĩ tâm lý.

Thấy mấy người Lương Diệc không có tiến triển gì, Giản Mạc liền đi vào phòng thẩm vấn.

"Madam." Thấy Giản Mạc đi vào, Lương Diệc và Tư Hàn đứng dậy chào hỏi, Giản Mạc tỏ ý, hai người liền rời khỏi phòng thẩm vấn.

"Bác sĩ Lý, tôi biết muốn anh mở miệng là chuyện rất khó, chẳng qua tôi cũng không muốn cùng anh hao tốn sức lực như vậy, anh nói xem nên làm sao bây giờ?" Giản Mạc kéo ghế, ngồi xuống, cầm cây bút trên bàn, xoay xoay.

"Bác sĩ Mộc đã lấy được một ít vật chứng trên người Tô Tiểu Duy, hơn nữa có thu âm của bác sĩ Mộc, tôi nghĩ cho dù anh không mở miệng thì tôi cũng có thể định tội anh, bác sĩ Lý không muốn biện bạch một chút sao?"
Thấy Lý Hạo không nói lời nào, Giản Mạc đem chứng cứ mình có được đẩy đến trước mặt hắn.

Có lẽ bác sĩ tâm lý có thể suy đoán được các câu hỏi của cảnh sát, sau đó không phối hợp, nhưng đối với những câu hỏi thẳng thắn, vừa vặn lại khiến cho Lý Hạo không chịu nổi.

"Lany, Lany, cô dựa vào cái gì mà có thể khiến Lany đối đãi với cô tốt như vậy! Madam, có phải nếu không có Lany thì cô sẽ không phá được vụ án này không? A! Nếu không phải Lany giúp cô, cô cho là cô sẽ sớm như vậy lấy được thứ gọi là chứng cứ sao? Không có Lany, danh xưng nữ vương phá án của cô nên sửa lại đi!" Khi Giản Mạc một lần nữa nhắc đến Mộc Hi Lương thì đã khiến cho Lý Hạo vốn đang tỉnh táo mất hết khống chế, thật giống như ba chữ bác sĩ Mộc là lời nguyền trong lòng của hắn vậy.

- --------------
Có người than thở mình up truyện hơi khuya, đọc hơi sợ, cho nên hôm nay mình up sớm một chút =)).

Hehe, giỡn cho vui thôi, hôm nay hơi mệt nên muốn ngủ sớm, vậy nên đành phải up sớm ^_^.

Ngày mai thêm một chương nữa là sẽ kết thúc vụ án đầu tiên này rồi, chúng ta sẽ bắt đầu vụ án về một bộ hài cốt vô danh được chôn cất dưới lòng đất suốt mười năm.

Hảo mong chờ a~.