Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 7: Lần lựa chọn thứ hai(2)

Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Trương Đông không thoải mái mà bĩu môi, đối với việc mình giả ngầu thất bại tựa hồ hơi tiếc nuối, hắn ta duỗi tay chỉ về phía Lâm Nghiêm: “Lần này mang đến nhiều việc vui nhất chính là anh, đi đi.”


Lâm Nghiêm sửa sửa áo vest bị xả loạn, đỡ mắt kính lên, thần sắc trấn định như thường, gã thẳng thắn sống lưng thong thả ung dung mà đi về khu sản phẩm.
Lưu manh xăm mình ở tại chỗ, giờ phút này thần sắc phức tạp.


Năm người đi theo Lâm Nghiêm hiện tại quay đầu đã chết ba người, nhìn bộ dáng Lâm Nghiêm cũng không có chút nào hối hận hoặc là chột dạ, dù hắn có là kẻ đầu óc không hay dùng cũng rõ ràng, gia hỏa này chính là lấy người khác như vũ khí mà xài.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?


Tiếp tục tin tưởng Lâm Nghiêm thì hắn không dám, chỉ là muốn tự mình lên hắn cũng không nha.


Phải biết rằng trong năm người bọn họ có bất luận tin tức gì đều giao cho Lâm Nghiêm, sau đó Lâm Nghiêm trực tiếp nói kết luận với bọn họ. Mặc kệ là manh mối hay là quá trình phân tích, Lâm Nghiêm cũng cũng không để lộ ra tẹo nào.


Lưu manh xăm mình lúc trước chỉ cảm thấy Lâm ca đáng tin cậy, hiện tại nhớ tới thật muốn táng cho bản thân ngây thơ vô tri của mình một cái.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, quả thực chính là tiểu bạch giữa trời đông giá rét…. có khả năng là không quá bạch, vậy tiểu hoa đi.


Vì phối hợp tình cảnh này, Lạc vẽ một cái chén bể trước mặt lưu manh xăm mình, kĩ thuật vẽ kia…. người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
Tiêu Lam: “……”
Mi cứ ỷ vào người khác nhìn không thấy dùng sức giỡn đi!


Thấy sắc mặt Tiêu Lam cổ quái, giống như ở cố nén cái gì, Triệu Tiểu Hà lo lắng nói: “Tiêu ca, anh không sao chứ?”
“…… Không sao.” Tiêu Lam đáp, duỗi tay vào túi búng búng phong thư, ý bảo Lạc đừng quậy nữa.


Thấy động tác của cậu, Triệu Tiểu Hà tựa hồ rõ ràng cái gì, cô tri kỷ mà nhỏ giọng nói: “Nếu không, canh lúc Lâm Nghiêm còn chưa trở về, anh đi WC trước đi?”
Tiêu Lam bị hoài nghi thận yếu: “……”
Tui không phải! Tui không có! Đừng nói bừa!


Đúng lúc, Lâm Nghiêm đã trở lại, vừa lúc giảm bớt không khí xấu hổ giờ phút này, ánh mắt Tiêu Lam nhìn gã cũng từ ái hơn vài phần, người này từ trước đến nay cũng chưa thuận mắt như bây giờ.
Nhìn ánh mắt Tiêu Lam, Lâm Nghiêm hơi ngốc ra: tình huống này là sao? Gia hỏa này chuẩn bị gài mình?


Kế tiếp, Lâm Nghiêm không hề nguy hiểm mà vượt qua một cửa này.


Gã chọn một khối xà bông thuốc, hơn nữa nhìn qua thần sắc chắc chắn. Nhìn thần sắc lưu manh xăm mình giờ phút này là có thể đoán được, Lâm Nghiêm chắc là biết tin tức gì đó, nhưng gã độc chiếm, căn bản không hề nói với những người khác.


Manh mối an toàn thì giữ lại chính mình dùng, nguy hiểm và không xác định thì lấy những người khác đi nếm thử, không thể không nói thật là một boy tâm cơ.


Người kế tiếp bị lựa chọn chính là lưu manh xăm mình, vẻ mặt hắn khó chịu mà nhìn Lâm Nghiêm một cái, làm như muốn nói cái gì đó, sau đó sờ sờ đầu mình, cảm giác vẫn là không đủ, cuối cùng một mình rời đi.


Hắn xoay thật lâu trong siêu thị, trải qua không ít kệ để hàng cũng cầm lấy rồi lại buông, chậm chạp không dám hạ quyết định. Lâu đến cô gái hướng dẫn mua hàng đã mở miệng cảnh cáo: “Xin đừng gây tiêu cực trò chơi!”


Rốt cuộc sau lần cảnh cáo thứ hai không lâu, lưu manh xăm mình đã trở lại, trên tay cầm một bao —— quần lóŧ.


Còn là một set tám cái, cũng đủ để người ta một ngày đổi một cái, tích cóp đủ bảy cái rồi cùng nhau ném vào máy giặt, hơn nữa trên người mình còn có thể thừa được một cái, thật là một thiết kế đầy tri kỷ.


Đây có lẽ chính là nam - điểu ti* - độc thân tâm linh tương thông chăng? Khả năng với người nào đó mà nói, số lượng này cũng đủ xài một hai tháng……
(*điểu ti là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.)


Nhưng cái này cũng không phải thứ Tiêu Lam có thể cảm nhận được, vì cậu căn bản mua không nổi set tám quần lóŧ, quá xa xỉ! Mỗi ngày giặt không ngon hơn sao?


Lưu manh xăm mình khẩn trương mà đem quần lóŧ đưa tới quầy thu ngân, Trương Đông đối với cái này lộ ra biểu cảm vừa lòng, lựa chọn này hoàn mỹ mà chọc trúng trái tim lười biếng của hắn ta.


Hắn ta thậm chí tặng kèm lưu manh xăm mình một cái mỉm cười, sắc đẹp kia quá mức cay mắt, suýt chút nữa dọa người ta muốn tè ra quần.
Triệu Tiểu Hà cũng thuận lợi qua cửa.
Rốt cuộc đến phiên Tiêu Lam.


Trương Đông: “Đừng làm tôi thất vọng nha, cậu chính là một người may mắn tôi xem trọng nhất đó ~”
Nhưng biểu cảm kia rõ ràng là, tao đã thay mày thiết kế một cách chết hoàn hảo rồi, chờ mày tới thôi.


Tiêu Lam đi về khu sản phẩm của siêu thị, manh mối về Trương Đông trong đầu đã không ít: Điểu ti trung niên, nghèo túng và lười biếng, làm việc cho có lệ, tự coi mình là trung tâm, rất tự tin vào mê lực của bản thân, cùng với tràn ngập ảo tưởng không thực tế với những người mang giới tính nữ bên người.


Tiêu Lam: “Nếu là…… thứ khi hẳn là được……”
Tuy đại khái Boss sẽ không nghe được cậu nói, nhưng Tiêu Lam vẫn là mơ hồ nói vài từ mấu chốt cho ổn thỏa, vạn nhất hắn ta nổi giận thì làm sao bây giờ.
【 Tiên sinh muốn tìm cái gì? 】


Tiêu Lam thấp giọng nói: “Lạc, có thể giúp ta đối lập một chút giấy trong siêu thị không? Cái loại chất liệu thấp lại một túi lớn, chất lượng thì khỏi."
Đàn ông nát như Trương Đông chắc chắn không ngại giấy nát hay không nát, dù sao có nát cũng nát không bằng bản thân hắn ta.
【 Vâng, tiên sinh 】


Ba giây sau.
【 Đằng trước quẹo trái, hàng thứ nhất kệ thứ sáu, tính bình quân thì hãng này chi phí thấp nhất 】
Thậm chí tri kỷ mà vẽ luôn mũi tên dẫn đường trên mặt đất.
Tiêu Lam không khỏi sửng sốt.


Tốc độ này làm người ta quá sức kinh ngạc, cậu vốn nghĩ hai người cùng nhau tìm chung quy vẫn nhanh hơn một người, lại không ngờ Lạc đột nhiên tung ra đại chiêu. Tựa như tiểu đồng bọn hẹn cùng nhau làm bài tập hè, đột nhiên nói với bạn rằng ‛ê tao làm xong bài rồi’ vậy.


Phải biết rằng trong siêu thị này, kệ hàng đặt các loại giấy ước chừng có năm cái, mỗi kệ hàng lại chia làm năm tầng, bên trên đều tràn đầy chất đống các loại giấy đủ mọi nhãn hiệu, kiểu dáng và phương thức đóng gói hoàn toàn không giống nhau.


Lạc thế mà có thể trong vòng ba giây trực tiếp tính toán ra thứ phù hợp yêu cầu nhất trong đó, giờ phút này Tiêu Lam đột nhiên ý thức được, mình có lẽ không cẩn thận đã trói định với một gia hỏa rất lợi hại.
Thấy Tiêu Lam không nói gì, Lạc tiếp tục viết:


【 Xin lỗi tiên sinh, tốc độ có hơi chậm, hiện tại tôi đang trong giai đoạn suy yếu, nếu trạng thái tôi khôi phục, nhất định có thể càng trợ giúp ngài nhiều hơn 】
WTF?! Tốc độ này mà mi nói suy yếu nữa hả? Trạng thái toàn thịnh chẳng lẽ mi có thể một giây giải phỏng đoán Goldbach* sao?


(*Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690-1764) nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung. Giả thuyết phỏng đoán rằng:


Các số nguyên chẵn từ 4 đến 28 được phân tích thành tổng của hai số nguyên tố. Giả thuyết Goldbach cho rằng mỗi số nguyên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố.)
Gia hỏa này đến tột cùng là cấp bậc tồn tại gì?


Tiêu Lam khôi phục lại tâm tình: “Như vậy đã cho ta rất lớn trợ giúp, thật sự, mi không cần xin lỗi.”
【 Đây là vinh hạnh của tôi 】
Tiêu Lam: “Mi nói mình ở giai đoạn suy yếu, mi còn nhớ rõ nguyên nhân không?”


【Không nhớ rõ, ký ức tôi như là từng bị đánh nát, chỉ còn lại một vài đoạn ngắn, trong đó cũng không có ký ức tương quan】
Tiêu Lam hỏi: “Vậy làm thế nào có thể khiến mi khôi phục?”


【 Qua cửa, tiên sinh. Trực giác tôi nói với tôi, ngài mang theo tôi qua cửa càng nhiều, năng lực của tôi sẽ khôi phục càng nhanh 】
“Được rồi, ta cố lên vậy.” Tiêu Lam hít sâu một hơi, hiện tại cậu gánh vác hai sinh mệnh của bọn họ, nếu không cẩn thận mà chết, chính là một xác hai mạng.


Xùy xùy xùy, cái gì một xác hai mạng! Sao tự nhiên nghe cứ quai quái….
Đi đến trước kệ hàng, đây là một túi giấy đóng gói lớn, cũng đủ trong ba tầng ngoài ba tầng mà chất đầy đầu giường, chẳng sợ mỗi buổi tối gì gì kia kia đến tróc da thì cũng đủ dùng.


Tiêu Lam tiến lên rút cả bao giấy ra, phía trên in hình một đại hán gặm nội tạng moi chân, vứt bỏ hình ảnh hơi máu me không đề cập tới, vai chính trên ảnh thấy thế nào cũng hơi giống Trương Đông. Có người chẳng sợ nhìn qua nát đến cỡ nào, thật ra nội tâm cũng cất giấu một giấc mơ tinh xảo làm một boy minh tinh.


Tiêu Lam mang theo giấy về tới quầy thu ngân, đối diện với ánh mắt tiếc nuối của Trương Đông.
Trương Đông: “Hiếm khi nhìn thấy một người trẻ tuổi lại nghèo như vậy, cậu ở lại đây với tôi không ngon hơn sao?"


Tiêu Lam: “Cảm ơn, không cần.” Đại ca, hướng về phía những lời này của anh, tui chính là liều mạng cũng muốn qua cửa đó.


“Lần lựa chọn thứ ba.” Trương Đông nhìn nhìn bốn người còn sót lại, “Chúng ta đổi một cách chơi khác, các người có thể trực tiếp mang theo thứ tốt tìm được đi đến trước mặt tôi.”


Hắn ta không có ý tốt cười cười: “Cho dù là thứ vốn thuộc về người khác cũng có thể, chỉ cần lúc cho tôi nó thuộc về các người là được.”
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Tiểu Hà trắng nhợt, sức chiến đấu của cô là thấp nhất trong số người ở đây.


Tiêu Lam cũng mang sắc mặt trầm trọng, lưu manh xăm mình thoạt nhìn cao to cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn đã thấy không phải kẻ dễ đối phó.


Mà Lâm Nghiêm, nhìn từ trước đó gã đẩy cô gái trong cặp tình nhân kia một chút, sức chiến đấu của gã cũng rất không tầm thường, không biết là có kỹ năng như mình hay là bản thân trò chơi cấp cho tăng mạnh tố chất thân thể nữa.
Mặc kệ là cái nào cũng đều rất phiền toái.


Nếu là kỹ năng, nhìn tình huống gã tùy tiện liền sử dụng, thời gian làm lạnh của kỹ năng kia nhất định rất ngắn, nên gã mới có thể không kiêng nể gì mà sử dụng, mà 〘Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 〙của Tiêu Lam cần phải mất 24 giờ làm lạnh.


Nếu là thân thể tăng mạnh, nói cách khác gã có thể vẫn luôn bảo trì sức chiến đấu, thậm chí còn có kỹ xảo chiến đấu, vậy càng thêm phiền toái.
Mà Tiêu Lam có thể bảo trì sức chiến đấu và thời gian bọn họ động thủ chỉ có —năm phút.


Đếm ngược lại một lần nữa bắt đầu ——00:59:59.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam, một chàng trai nghèo đến sắp không còn quần mặc.
Lạc: Tiên sinh, tôi nuôi cậu.
Tiêu Lam: Chính mi cũng không có quần mặc kia kìa.
Hết chương 7.