Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 34

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Tiêu Lam vẫy tay với Lạc, ý bảo hắn lấy đi chủy thủ giấu trong ngăn kéo.
Lạc duỗi tay lấy đi chủy thủ, thuận tiện nhìn thoáng qua thuộc tính bên trên đạo cụ: "Tiên sinh, tôi cũng không cần vũ khí."


Tiêu Lam nghi hoặc mà nhìn hắn, chỉ thấy Lạc nói xong rồi, vươn cái tay trống không kia. Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Lam, bàn tay thon dài mang găng tay màu đen dần dần biến hình, móng tay sắc nhọn vươn ra từ đầu ngón tay, biến thành một cái lợi trảo đen nhánh.
Nhìn qua tựa hồ so với chủy thủ còn sắc bén hơn nhiều.


Như thế nhắc nhở Tiêu Lam, Lạc cũng không phải nhân loại, trước đó Lạc đánh nhau với các bộ phận khác của mình hình như cũng đều dùng móng vuốt. 
Lạc nhìn chủy thủ trên tay: "Thật là một đạo cụ thú vị."


Tiêu Lam còn không có từ trong đả kích hồi phục lại: "Ý nghĩa tồn tại của nó là cái gì?"


Lạc lộ ra một nụ cười mỉm ý vị thâm trường: "Đại khái là thương tổn những người thường cực cực khổ khổ làm việc suốt một năm, cuối năm vừa thấy ngạch trống, lại phát hiện cả một món đồ chơi của người ta cũng mua không nổi đi."


Người thường Tiêu Lam cả món đồ chơi cũng mua không nổi: "……"
Đột nhiên cảm giác đầu gối đau quá là chuyện như thế nào.
Tiêu Lam nhìn món đồ chơi cao cấp ánh vàng rực rỡ, giá trị 30 vạn này, thế giới kẻ có tiền mấy người tui thật sự hông hiểu lắm.


Nhưng cậu thật ra lại nghĩ đến một người cực kỳ thích hợp với đạo cụ này —— Vương Thái Địch.
Bạn học Vương Thái Địch bị yêu cầu kiếm một trăm triệu hẳn là sẽ không bỏ qua 30 vạn này đi.


Tuy rằng đối với cậu nhóc mà nói, một trăm triệu chỉ là một con số nhỏ, nhưng nói như thế nào cũng là 30 vạn nha. Hơn nữa làm người chơi hệ nạp tiền, trên người cậu nhóc cũng có không ít đạo cụ, từ trước đó tiếp xúc tới xem, nhân phẩm anh em Vương gia đều là không có trở ngại, hẳn là sẽ không làm ra chuyện cố ý hố người.


Đem Demeter chuỷ thủ giao cho Lạc bảo quản, Tiêu Lam chuẩn bị rời khỏi phó bản rồi tìm một thời gian giao dịch với Vương Thái Địch, rốt cuộc hiện tại ba lô trữ vật của cậu chỉ còn lại có hai ô đáng thương vô cùng.


Sau khi rời khỏi phòng sách, Tiêu Lam và Lạc tiếp tục giả vờ đi dạo trong trang viên để tìm kiếm manh mối. 
Khi hai người ở trong hoa viên giả vờ ngắm hoa, đối thoại của hầu gái và thợ trồng hoa xuyên thấu qua tầng tầng hoa cỏ, nhẹ nhàng mà truyền tới.
"Hoa hồng trắng hôm nay phu nhân muốn đã chuẩn bị tốt chưa?"


"Đều ở chỗ này, cô biết vì sao phu nhân điểm danh muốn hoa hồng trắng sao?"
"Tôi cũng không biết, ngày này mỗi tháng phu nhân đều bảo chúng tôi chuẩn bị đại lượng hoa hồng trắng đưa vào phòng phu nhân, sau đó phu nhân liền ra ngoài hơn nữa đến buổi tối hôm sau nữa mới trở về."


"Cũng không biết phu nhân đang làm cái gì?"
"Ây da, cô đừng tùy tiện hỏi thăm chuyện của phu nhân, cẩn thận bị quản gia biết trừng phạt cô bây giờ!"
Lúc sau đó là tiếng bước chân một đám hầu gái vội vàng rời xa.


Tiêu Lam và Lạc liếc nhau, xem ra rất nhanh chính là thời gian tốt nhất tiến vào lầu 5. Ngoại trừ hôm nay, sau đó một tháng thì lầu 5 sẽ không còn lúc nào lơi lỏng nữa.
Bọn họ trộm đuổi kịp nhóm hầu gái, nhìn các cô nâng hoa hồng màu trắng đưa đến một gian phòng trên lầu 5.


Tiêu Lam đánh giá cửa phòng đưa vào đại lượng hoa hồng trắng, cánh cửa này không chỉ nhìn qua tinh xảo mười phần, còn phá lệ dày nặng, nếu đóng lại thì trong một chút âm thanh trong phòng cũng không thể truyền ra được.


Hiện tại cửa phòng mở ra, bên trong truyền ra tiếng bước chân nhóm hầu gái phóng đến cực nhẹ.


Hai người nhân cơ hội lắc mình tiến vào trong phòng, trong phòng là phong cách xa xỉ trước sau như một, phòng cực lớn, còn chia làm trong ngoài hai gian, trong đó bày biện vật trang trí rất nhiều, như thế còn tiện lợi cho bọn họ trốn tránh.


Tìm cơ hội tốt, Tiêu Lam giấu mình vào bình hoa lớn trang trí ngay góc tường và bức màn, hình thành góc chết khỏi tầm mắt.
Không bao lâu, nhóm hầu gái rời đi, trong phòng lại lần nữa an tĩnh lại.


Nhưng Tiêu Lam cũng không yên lòng, tuy rằng nhóm hầu gái rời đi, nhưng rốt cuộc hiện tại ở trong phòng chính là phu nhân Bella, trực tiếp vọt vào không khác gì là ngàn dặm tặng đầu người cho Boss.


Lại chờ đợi một hồi, bước chân nặng nề của phu nhân Bella vang lên trong phòng, cùng với âm thanh mỏng manh của cơ quan chuyển động, lại dần dần biến mất, bên trong tựa hồ còn cất giấu một phòng nữa.


Sau đó không lâu, âm thanh cơ quan chuyển động lại lần nữa vang lên, lúc này đây thân ảnh phu nhân Bella từ phòng trong ra tới, trên tay tựa hồ nâng thứ gì đó, hừ ca rời đi.
Mãi cho đến xác nhận thân ảnh phu nhân Bella cưỡi xe ngựa rời đi qua cửa sổ rồi, Tiêu Lam mới từ trong góc ẩn thân ra tới.


Hai người cùng nhau đi vào bên trong phòng.
Trên đường Lạc còn ở cửa để lại một ấn ký màu đen mà những người khác vô pháp phát hiện, nếu có người tiến vào phòng, hắn trước tiên sẽ biết.


Bên trong là một phòng ngủ rộng mở, có lẽ là vì phối hợp hình thể của phu nhân Bella, kích cỡ gia cụ đều lớn hơn tầm thường rất nhiều. Trong nhà bày biện xa hoa, mỗi một chi tiết đều tràn ngập khắc hoa tinh xảo, thậm chí trên cột giường còn điêu khắc pho tượng mỹ nhân ngư.


Trong đó có một mặt tường hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Lam.
Phu nhân Bella trong phòng ngủ đều bày các loại trang trí, duy độc vị trí một mặt tường này, trên mặt đất không bày biện bất cứ thứ gì, tất cả trang trí đều là cố định trên tường.


Nương theo ánh sáng, Tiêu Lam hơi hơi nghiêng đầu đến gần mặt đất, quả nhiên trên mặt đất thấy được dấu ấn nửa vòng tròn không rõ ràng, giống như bức tường này trải qua nhiều lần xoay tròn vậy.
Như vậy, chốt mở sẽ ở nơi nào?


Trong phim thông thường sẽ đem chốt mở thiết kế thành bình hoa hoặc là giá cắm nến, nhưng như vậy có thể quá dễ thấy rồi không? Tiêu Lam nhẹ nhàng cầm lấy bình hoa bên cạnh, quả nhiên không có chút biến hóa nào, đó chỉ là một cái bình hoa bình thường mà thôi.


Tiêu Lam tự hỏi về phu nhân Bella, nơi này là phòng tư nhân của cô ta, ngày thường sẽ không có người xâm nhập, hẳn là thuộc về nơi cô ta rất yên tâm. 


Nếu muốn ở trong phòng của mình giấu đồ, người bình thường sẽ lựa chọn nơi mình rất quen thuộc, cách mình gần như đầu giường, dưới gối đầu, hoặc là tương đối ẩn nấp chẳng hạn như tủ quần áo, tủ âm tường……


Tiêu Lam đánh giá một ít chỗ có khả năng sẽ có cơ quan, cuối cùng tầm mắt cậu dừng trên một đóa hoa tạo hình trang trí trên đầu giường, khối trang trí này có tạo hình vô cùng đối xứng, nhưng màu sắc bên phải đóa hoa hơi hơi có chút ảm đạm, như là từng bị cọ xát lặp đi lặp lại.


Tiêu Lam tiến lên hai bước, duỗi tay ấn xuống đóa hoa trang trí nọ.
Ngay sau đó, tiếng vang cơ quan rất nhỏ vang lên, vách tường bên cạnh xoay tròn mở ra.


Đầu tiên ánh vào mi mắt chính là một hành lang đen nhánh, đi qua hành lang là đến một căn phòng bị che giấu, trong phòng không có cửa sổ, hắc ám dị thường, ánh sáng bên ngoài cũng không thể chiếu vào được.


Xoát một tiếng vang nhỏ, Lạc bậc lửa một que diêm, nương theo ánh sáng que diêm, hắn đốt sáng lên nên trên giá cắm ở cửa.
Tiêu Lam hơi kinh: "Anh giấu diêm trên người khi nào vậy?"
Lạc bảo trì mỉm cười như cũ: "Vì có thể cung cấp trợ giúp cho ngài, tôi chỉ làm một chút chuẩn bị mà thôi."


Tiêu Lam vốn định cảm thán một chút tiểu trợ thủ Lạc này quá mức xứng chức, nhưng dư quang đảo qua trong nhà, hết thảy trong đó dưới ánh nến tức khắc rõ ràng lên, làm cậu không có tâm tình lại nói chuyện khác.


Phòng này tựa như một cái phòng để quần áo, tràn ngập giá áo, trên giá áo treo lại không phải quần áo, đó là từng tấm --- da người bị tỉ mỉ tróc ra, thậm chí còn trải qua xử lý đặc biệt.
Da của những người này mềm mại mười phần, thậm chí còn tản ra cảm giác sáng bóng làn da đặc có.


Số da người không đếm được như là quần áo bị treo trong phòng, còn được mặc vào quần áo tạo hình bất đồng, giống như là một đám con rối trong game thời trang. Ở giữa phòng còn có một da người mang cánh bướm, đeo trang sức hoa lệ, hơn nữa bày ra tạo hình duyên dáng, phảng phất như một vật phẩm trang trí đường nét độc đáo. 


Thứ đồ tựa người mà không phải người, hơn nữa mang theo ý vị tử vong nồng đậm, dễ dàng khiến người ta sinh ra sợ hãi nhất.


Trên vách tường chính phía trước còn có một bức tranh sơn dầu rất lớn, vẽ một đám hầu gái đang mỉm cười, những hầu gái đó dung mạo đều thật không tồi, ít nhất đều là loại hình ngũ quan thanh tú, trong đó còn không thiếu mấy đại mỹ nhân. Họa sĩ bản lĩnh rất tốt, mỗi một cái nếp gấp trên quần áo của các cô đều phác hoạ sinh động mười phần. 


Tiêu Lam đến gần vài bước, tiến lên cẩn thận quan sát, Lạc ở một bên cầm giá cắm nến trong tay chiếu sáng cho cậu.


Rất nhanh cậu đã phát hiện chỗ không thích hợp, nụ cười trên mặt các cô đều vô cùng cứng đờ mà giả dối, tất cả đều là độ cung giống nhau như đúc, hơn nữa tươi cười cũng không có tác động đến cơ bắp phần mắt, có vẻ quái dị mười phần.


Đôi mắt của nhóm hầu gái đều thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm phía trước, như là không tiếng động đối diện với Tiêu Lam.
"Tiên sinh." Lạc duỗi tay chỉ góc phải bên dưới bức tranh, "Vị này tựa hồ là người chơi nữ cùng chúng ta tiến vào trò chơi lần này."


Tiêu Lam nhìn qua, đây xác thật là vị người chơi nữ duy nhất trong trận trò chơi này. Hiện tại cô đang giống các hầu gái khác, mặc đồng phục thống nhất, mang nụ cười quỷ bí đối diện với Tiêu Lam.


Màu sắc toàn bức tranh nhìn qua rất thống nhất, một góc này cũng không có cảm giác như thuốc màu mới vẽ vào, phảng phất như cô vốn dĩ đã ở đó, mang theo cảm giác quỷ quyệt không nói nên lời.
Xem ra cô cũng không thể ở trong trò chơi tìm được đường sống.


Dựa gần vách tường, Tiêu Lam mới phát hiện trên vách tường gian phòng này đọng lại một tầng dấu vết màu đen phun tung toé, thật dễ dàng làm người ta liên tưởng đến vết máu xa xăm, nơi này giống như là đã từng phát sinh qua một lần đại tàn sát máu chảy thành sông.


Áp xuống cảm giác không khỏe trong lòng, Tiêu Lam một lần nữa đánh giá da của những người này.


Lúc này đây cậu có phát hiện càng tinh tế, không ít da người đều có dấu vết khâu lại, dùng màu chỉ tương đồng với màu da, đường may đặc biệt tinh mịn, tinh tế tu bổ lại chỗ tổn hại, chợt vừa nhìn cơ hồ là nhìn không ra vết thương.


Đột nhiên, cậu phát hiện trong góc dưới đống da người phát hiện một thứ cuốn thành hình cầu.


Tiêu Lam duỗi tay cầm lấy, mở ra, đây là một bức tranh phác họa hầu gái, hầu gái được vẽ dung mạo xinh đẹp, kĩ thuật vẽ rất bình thường, nhưng biểu cảm trên mặt hầu gái thật tự nhiên, khác hẳn hoàn toàn so với nụ cười cứng đờ trên bức tranh sơn dầu tinh mỹ.


Bức họa còn bao vây mấy mảnh vải dính vết máu, như là từ trên quần áo xé rách xuống, trên mặt dùng chữ viết hỗn độn viết:
【 Phu nhân điên rồi! Bà ta muốn giếŧ chết chúng tôi! Bà ta nói phải dùng chúng tôi làm tế phẩm! 】


【 Bà ta ký kết khế ước với tồn tại không biết tên, đạt được sức mạnh quái dị, chúng tôi không cách nào rời khỏi nơi này 】
【 Ngàn vạn đừng ăn thức ăn phu nhân làm, thức ăn bà ta tự mình xuống bếp có được ma lực khiến đàn ông không thể kháng cự 】


【 Cứu mạng! Cứu mạng! 】
Có lẽ nhóm hầu gái đã từng ý đồ hướng ra phía ngoài cầu cứu, nhưng các cô thất bại.
Sau đó bị nhốt trong phòng đã trải qua tàn sát tàn khốc, máu tươi nhiễm đỏ vách tường, cuối cùng biến thành từng tấm da trong phòng.


Từ những lời nhắn lại này, thoạt nhìn sau khi phu nhân Bella hiến tế hầu gái, cùng một tồn tại không biết tên khế ước, sau đó đạt được sức mạnh làm đàn ông trầm mê, có khả năng còn trị hết bệnh của ả.


Có lẽ còn đã từng có rất nhiều đàn ông vì ả si cuồng, chỉ là từ khi các người chơi tiến vào trò chơi bắt đầu, trừ hầu gái giới tính còn nghi vấn ra, cũng không gặp qua trang viên này có bất luận nam chủ nhân hoặc là khách nhân nam giới nào, bọn họ đều đã đi đâu?


Phu nhân Bella vì cái gì muốn phát thư mời các người chơi vào trang viên? Mục đích của ả là cái gì?


Hơn nữa thái độ không chút nào để ý của quản gia, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ có khả năng sẽ trở thành nam chủ nhân của mình, cho nên bà ta mới có thể cao ngạo mà lãnh đạm như vậy.
Có phải bà ta biết rằng, những người này căn bản không có cơ hội thượng vị hay không?


Bỗng nhiên, một trận âm thanh quần áo vuốt ve sàn sạt đánh gãy Tiêu Lam tự hỏi, cậu nhìn về phía Lạc, phát hiện đối phương chỉ vẫn đang bưng giá cắm nến không nhúc nhích.


Bên cạnh, da người vốn bị treo như quần áo, hiện tại sôi nổi bắt đầu vặn vẹo lên, âm thanh quần áo sột soạt đúng là từ trên người chúng phát ra tới.
Các cô hướng tới Tiêu Lam, chậm rãi nâng lên cánh tay khô quắt không có xương cốt chống đỡ.


Cậu nhìn về phía bên kia, phát hiện nhóm hầu gái trong tranh sơn dầu vốn nhìn thẳng phía trước, hiện tại đôi mắt toàn bộ nhìn về phía góc mà cậu đứng, tròng đen đã hoàn toàn chuyển tới vị trí khóe mắt, lộ ra tảng lớn tròng trắng mắt, phối hợp nụ cười mỉm nguyên bản, làm người ta sởn tóc gáy.


Tiêu Lam và Lạc, bị các cô theo dõi.
Hết chương 34.