Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 27

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Tiếng bước chân lên cầu có chút trầm trọng, nện bước thong thả, đạp lên cầu thang bằng gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt, nghe lên giống một cụ ông lớn tuổi. 
Tiếng bước chân dọc theo cầu thang một đường hướng về phía trước, ngừng ở tầng này của Tiêu Lam.


“Cốc cốc cốc ---” Cửa phòng đầu tiên bị gõ vang lên.
“Chào ngài, phục vụ phòng cho khách đây.”
Thế mà là giọng nói của ông chủ!
Nhưng Tiêu Lam cảm thấy đây đại khái không phải là ông chủ.
Trước không nói cái khách sạn mới xuất hiện này nhìn căn bản là không người kinh doanh.


Chỉ là cậu ở tại khách sạn mất ngày nay, phong cách kinh doanh khách sạn của ông chủ từ trước đến nay chính là Phật hệ* chịu không nổi, mặc kệ là khách hàng nào, từ trước đến nay cũng không thấy qua ông chủ cung cấp phục vụ tận phòng nào cho khách.


(*Phật hệ: theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có, không tranh cướp, xem nhẹ hết thảy)


Lão gia tử cả ngày hoạt động chính yếu là làm ổ trước đài xem phim truyền hình, ngay cả nhóm khách hàng đang ở chuyên môn thì ông nói chuyện thì ông cũng mang bộ dáng không muốn phản ứng cho lắm, ông xem TV còn không kịp, căn bản không có tâm đi để ý bọn khách sốt ruột như họ.


Hơn nữa, ông chủ suối nước nóng Lục đạo là một ông lão vóc dáng cao gầy, tuy đã lớn tuổi nhưng thân thể luôn không tồi, lúc đi đường cũng không phải là loại nện bước trầm trọng mà lại thong thả này.
Đây là ai? Cố Mặc, hay là một trong những “người” bị cô thao túng?


Nghĩ đến những quỷ ảnh rậm rạp cứng đờ đó, Tiêu Lam đã cảm thấy da đầu mình tê dại một trận.
Thế mà đã tiến vào nơi này sao?


Nhưng bất luận là bản thân Cố Mặc hay những quỷ ảnh bị cô thao túng kia, sau khi tiến vào nơi này hình như không thể xuất quỷ nhập thần, quay lại tự nhiên như trước nữa, đối mặt cửa phòng đóng chặt, thậm chí cô còn phải bài tra từng gian từng gian một.


Còn vì sao vừa lúc lựa chọn tầng lầu của Tiêu Lam, Tiêu Lam không rõ ràng lắm, có lẽ là có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở của cậu, lại có lẽ chỉ là do vận khí cậu không tốt, dù sao khách sạn ngoại trừ đại sảnh và phòng ăn, nơi có thể ở lại cũng chỉ có hai tầng lầu.


Xác suất một phần hao, dù đoán mò cũng có một nửa cơ hội đoán trúng.
Chỉ là đối với Cố Mặc bên kia mà nói là vận khí tốt, đối với một phương Tiêu Lam mà nói quả thực chính là xui xẻo về đến tận nhà.


Tuy rằng Tiêu Lam đối với giá trị may mắn của mình trước nay đều chưa từng ôm qua hy vọng gì.
“Ông chủ” gõ cửa ba lần  bên trong cánh cửa không người đáp lại.


Sau đó ông ta trầm mặc xuống, Tiêu Lam nghe không được bất luận động tĩnh nào khác, trong lúc nhất thời trên hành lang yên tĩnh không một tiếng động.
Vào thời điểm Tiêu Lam cơ hồ cho rằng ông ta sẽ chuyển sang phòng khác, cậu lại đột ngột nghe được một tiếng “Rầm ——”.


Đó là âm thanh ván cửa bị bạo lực va chạm đập vào tường.
Tên gia hỏa ông chủ hư hư thực thực kia cứ như vậy bạo lực mở cửa ra, sau đó tiếng bước chân vang lên, ông ta trực tiếp đi vào trong phòng!


Việc này khiến Tiêu Lam càng thêm khẳng định, cả chìa khóa cũng không có, gia hỏa này tuyệt đối không có khả năng là ông chủ. Nếu để ông chủ đối đãi khách sạn nhà mình như vậy, ông ta còn không đau lòng chết à.


Bước chân ở trong phòng bồi hồi một hồi, trong lúc đó còn kèm theo âm thanh sột sột soạt soạt, như là có rất nhiều đồ vật bị lật mở, ông ta tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Một lát sau, “ông chủ” đi đến cánh cửa phòng tiếp theo:


“Cốc Cốc Cốc ——” tiếng đập cửa lại lần nữa xuất hiện.
“Chào ngài, phục vụ phòng cho khách đây.”
Ông ta như là một cái máy được lập trình sẵn vậy, bắt đầu lặp lại động tác trước đó.


Thậm chí dùng bước đi hoàn toàn giống nha, bất luận là tần suất gõ cửa hay là ngữ khí nói chuyện đều giống ban nãy như đúc, không có chút biến hóa nào.
Không ổn rồi……
Đáy lòng Tiêu Lam đột nhiên thấp thỏm lên.


Nếu hiện tại cậu nhảy cửa sổ mà nói, sẽ trực tiếp bị đám người quỷ dị bên ngoài vừa vặn nhìn thấy, một khi bị phát hiện chính là kết cục một mình đấu với tất cả quỷ ở đây.


Chỉ là nếu cậu ngốc yên tại trong phòng, phòng này cách lối vào hành lang không tính quá xa, dựa theo tốc độ gõ cửa của “ông chủ”, căn bản không cần quá bao lâu là có thể tìm tới.
Một khi bị “ông chủ” phát hiện, vẫn là kết cục một mình đấu với tất cả quỷ ở đây.


Tiêu Lam tưởng tượng một chút hình ảnh làm người ta da đầu tê dại kia, một đám gia hỏa sắc mặt trắng bệch cứng đờ dùng từng đôi mắt tử khí trầm trầm của chúng nhìn chằm chằm cậu, sau đó Cố Mặc sẽ đi đến trước mặt cậu nói với cậu “Hoan nghênh anh gia nhập chúng tôi”.


Tiêu Lam phát khổ trong lòng, tôi thật sự không muốn gia nhập với mấy người, mấy người giản dị tự nhiên vui sướng một kẻ nghèo hèn như tôi thật sự chia sẻ không được.
Làm sao bây giờ? Suy nghĩ của Tiêu Lam điên cuồng mà chuyển động.


Canh thời điểm “ông chủ” tiến vào phòng khác kiểm tra, mở cửa trộm trốn?


Tựa hồ là một ý kiến hay, nhưng này cũng phải thành lập trên tiền đề bên ngoài chỉ có một “người”, dù sao đến tận bây giờ Cố Mặc còn hoàn toàn chưa lộ diện qua, vạn nhất cô vẫn luôn đứng trên hành lang chờ mở cửa là nhào lên giếŧ….


Lại hoặc là trên hành lang giờ phút này thật ra đã đứng đầy “người”, chỉ là phát ra âm thanh chỉ có một mình “ông chủ” mà thôi, sau khi Tiêu Lam mở cửa thì sẽ đối mặt với nghi thức nhiệt liệt hoan nghênh bạn học mới của chúng mất.


Trong lúc nhất thời không thể tưởng được phương pháp giải quyết, mày Tiêu Lam nhăn lại.
【 Tiên sinh 】
Cái loại chữ viết đẹp gân cốt rõ ràng lại ưu nhã này của Lạc xuất hiện trên mặt tường.


Tiêu Lam quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi mèo đen bên cạnh, con ngươi màu vàng kim của mèo đen nhìn cậu, cặp mắt kia lập loè màu sắc đá quý, bên trong không có cảm xúc lo âu, sợ hãi, hoặc là hoảng loạn linh tinh, bình tĩnh như trước giờ từng chứng kiến.


Đột nhiên Tiêu Lam liền cảm giác tâm tình của mình cũng hơi chút hòa hoãn lại, hiện tại, cậu cũng không phải là một mình chiến đấu.
Cảm giác trong nguy hiểm có một đồng đội luôn sẽ làm người ta cảm giác càng thêm an tâm.
Lạc tiếp tục viết:


【Tôi có thể biến hóa thành hình thái bóng đen bao trùm ngài, để ngài không bị người khác phát hiện thấy được】
【Nhưng yêu cầu ngài tạm thời bảo trì trạng thái bất động mới có thể hiệu quả 】
Lạc quả nhiên là một đồng bọn xịn xò đáng tin cậy!


Tinh thần Tiêu Lam rung lên, cậu vươn tay, viết trước mặt mèo đen: 
【 Nhờ anh đấy 】
Tiếp theo, mèo đen liền ở trước mặt Tiêu Lam một lần nữa hóa thành bóng ma tối đen như mực, hình dạng bóng ma không ngừng vặn vẹo, hơn nữa kéo dài biến hóa.


Sau đó bóng đen từng chút từng chút một khuếch tán ra, giống như một tấm lá mỏng bao trùm toàn thân Tiêu Lam.


Cảm giác này có chút kỳ quái, bóng đen là hoàn toàn sờ không được, cho nên từ xúc giác đi lên mà nói cũng không khiến người ta không khỏe, nhìn mắt thường nhìn qua, cả người Tiêu Lam như bao phủ trong một tấm áo áo màu đen.
“Cộp——”
“Cộp——”
“Cộp——”


Tiếng bước chân nặng trĩu càng ngày càng gần.
“Ông chủ” vẫn bảo trì lưu trình cố định gõ cửa —— dò hỏi —— lại gõ cửa của ông ta.


Mỗi một gian phòng trên đường đều không được ông ta buông tha, chỉ cần là sau ba lần gõ cửa không có phản ứng, liền sẽ phá cửa mà vào trong một cái chớp mắt.


Tiêu Lam phóng nhẹ hô hấp, tận lực khôi phục lại những đồ vật mình từng động qua, thậm chí khôi phục lại cả bức màn mình hơi hơi động nhẹ về lại vị trí cũ.
Cậu tận lực hủy diệt dấu vết mình lưu lại trong phòng, sau đó vẫn duy trì tư thế đứng thẳng dựa tường không nhúc nhích.


Vị trí Tiêu Lam đang đứng là một bức tường màu trắng, là cái loại nhìn kiểu gì cũng không thế giấu đồ, thuộc về kiểu lúc tìm người hay tìm đồ liếc mắt đảo qua rồi sẽ không cẩn thận kiểm tra lại nữa.


Hiện tại cậu chỉ hy vọng nhờ vậy tránh được trận nguy cơ này, nhưng làm sao rời khỏi trò chơi, một chút manh mối cậu cũng không có.
Truyền tống qua cửa của Thế Giới Hàng Lâm đã bị Cố Mặc đánh gãy, cũng không biết vì sao Cố Mặc lại có sức mạnh như vậy, điểm này cũng không phù hợp logic.


Lần sau cậu còn có cơ hội rời đi không?
Chẳng lẽ phải chờ đợi lượt người chơi tiếp theo đến sao?
Rốt cuộc, tiếng bước chân nặng nề đi đến trước cửa Tiêu Lam.
“Cốc cốc cốc ---”
“Chào ngài, phục vụ phòng cho khách đây.”


Như mỗi lần trước đó, “ông chủ” máy móc lại không chê phiền lụy mà dò hỏi.
Tiêu Lam thầm đếm số lần đối phương gõ cửa trong lòng. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba.
Trong lòng cậu vừa mới đếm tới “Ba”.
Nháy mắt tiếp theo, “Rầm ——”, cửa bị thô bạo mà mở ra.


Người đi vào từ bề ngoài thì cùng bộ dáng như ông chủ khách sạn, bao gồm hình thể cao gầy và ăn mặc bình thường, thậm chí cả kiểu tóc cũng không khác mấy.


Nhưng ánh mắt ông ta mờ mịt mà chết lặng, sắc mặt trắng bệch, trên mặt không có chút biểu cảm gì, mỗi một lần cất bước đều tựa hồ rất nặng nề, động tác tứ chi cũng là một tần suất hơi cứng đờ cổ quái.


Chỉ là người ánh mắt không có vấn đề quá lớn đều có thể phân biệt ra, ông ta và ông chủ chân chính hoàn toàn không giống nhau.


Nhìn thấy “ông chủ” đã tiến vào, Tiêu Lam nhẹ nhàng ngừng hô hấp lại, đồng thời âm thầm cầu nguyện, hy vọng đối phương không có năng lực đặc thù gì ở phương diện khứu giác.


“Ông chủ” chậm rãi đi vào phòng, tìm kiếm khắp nơi trong phòng, ông ta cẩn thận mà mở ra mỗi một ngăn tủ, xác nhận trong đó cũng không có cất giấu người rồi sẽ dời mục tiêu đi.
Thậm chí ông ta còn nằm sấp xuống đi kiểm tra dưới gầm giường.


Tựa hồ không có phát hiện việc gì dị thường, “ông chủ” xoay người hướng về cửa phòng mà đi, phảng phất như phải rời khỏi.


Bỗng nhiên, đầu ông ta trực tiếp từ trên cổ xoay ngoắt lại đây, làm lơ cực hạn cơ thể người mà vẫn luôn xoay ngược về lưng, hai mắt tử khí trầm trầm mà nhìn chằm chằm vị trí bức màn.


Khách sạn này hết thảy mọi thứ đều chỉnh chỉnh tề tề, vị trí bức màn cũng giống nhau như đúc, mỗi một gian phòng đều như phục chế ra, không có một chút khác nhau nào.
Như là bức màn này dường như kéo ra có một chút khác rất nhỏ, nhưng quá mỏng manh, khó có thể phán đoán.


Ánh mắt thâm trầm của “ông chủ” nhìn bức màn một hồi lâu, lại không có bất luận hành động gì.
Một lát sau, “ông chủ” cũng xoay luôn thân thể lại đây, cổ phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, sau khi toàn bộ thân thể điều chỉnh xong rồi, ông ta mới đi về phía bức màn.


Mà giờ phút này, Tiêu Lam cách bức màn cũng chỉ là vài bước chân.
“Ông chủ” đến gần bức màn, khi ánh mắt đầu tiên đảo qua, ông ta cũng không phát hiện ra cái gì không thích hợp.


Tiếp theo, ông ta trực tiếp duỗi tay, thô bạo đem xả toàn bộ bức màn xuống, bức màn yếu ớt bị vứt xuống đất, lộ ra cửa sổ trống rỗng.


 “Ông chủ” đi đến trước cửa sổ, kéo cửa sổ ra, ông ta vươn đầu hướng ra ngoài xem, nhưng mà ngoài cửa sổ trừ đám hình như chen chúc thành một đoàn như fans theo đuổi idol kia, không có bất luận thu hoạch gì.
Cũng không có bóng dáng Tiêu Lam.


Tựa hồ là cảm thấy không thích hợp, ánh mắt ông ta lặp đi lặp lại nhét quét phụ cận bức màn, thậm chí có mấy lần quét qua Tiêu Lam, đáng tiếc mặc kệ là từ thị giác hay là trên cảm giác, một mảnh khu vực kia đều là trống không, nhìn không ra bất luận vấn đề gì.


“Ông chủ” dừng lại một hồi tại chỗ, tựa hồ là đầu óc ông ta cũng không thể xử lý vấn đề phức tạp như vậy, một lát sau, ông ta bước bước chân nặng nề rời phòng.
Thân ảnh cứng đờ của ông chủ đã rời khỏi phòng, trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Trái tim Tiêu Lam lại nhấc lên.


Bởi vì tiếng bước chân tới phòng cửa liền biến mất, không có dấu hiệu đi về phía trước, cũng không đi gõ cửa phòng khác, việc này thuyết minh ——
Cái thứ giống ông chủ kia, nó vẫn luôn đứng ngoài cửa!


Âm thanh ngoài cửa không vang lên nữa, Tiêu Lam cũng không có bất luận động tác nào, hai bên như đang tiến hành một hồi giằng co không tiếng động.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, như cực kỳ dài lâu lại như lôi cuốn sức mạnh của vạn quân, thẳng tiến không lùi buông ra cũng không quay đầu lại.


Mỗi một giây đều có vẻ dày vò như vậy, Tiêu Lam tận lực làm mình bình tĩnh trở lại, không được lộ ra một chút sơ hở nào.
“Tí tách ——”
“Tí tách ——”
Tiếng giọt nước vang lên, đánh vỡ yên tĩnh hai bên đang giằng co trong phòng.


Một vệt nước từ vị trí hướng cửa phòng thẩm thấu tiến vào.
Thấy thế, trong lòng Tiêu Lam trầm xuống, là Cố Mặc.
Tình huống tệ nhất vẫn xảy ra.
Vệt nước lấy một loại tốc độ cực nhanh khuếch tán trên trần nhà, nháy mắt liền chiếm cứ nửa cái phòng, gắt gao phong bế hướng ra cửa.


Giọng nói thiếu nữ vang lên: “Anh là khác biệt, anh nhất định có thể hiểu tôi….”
 “Thế giới bên ngoài đều là dơ bẩn……”
“Ở lại nơi này, chúng ta sẽ không phải chịu thương tổn nữa……”


Cùng với giọng nói, thân ảnh Cố Mặc trên trần nhà càng ngày càng rõ ràng, nếu vệt nước chiếm khắp phòng, nơi này lại biến thành sân nhà của Cố Mặc, đến lúc đó tất cả che giấu đều không hề có ý nghĩa.


Tuy Tiêu Lam cũng có thể lý giải Cố Mặc sinh thời không có được ý tốt gì của người khác, lại bị chết thê thảm như vậy, sinh thời bị ức hϊế͙p͙ và oán hận sau khi chết đan chéo vào nhau, làm cô đối với thế giới này không hề có hảo cảm.


Lúc này xuất hiện một người đứng về phía cô, trợ giúp cô sẽ làm Cố Mặc cảm thấy ấm áp, hơn nữa tiến tới cảm thấy người kia là yêu cầu được cô bảo vệ cũng không kỳ quái.


Rốt cuộc từ đầu đến cuối Cố Mặc đều đang nói Tiêu Lam là người tốt, nơi này là nơi sạch sẽ nhất, ước nguyện ban đầu của cô có lẽ cũng không phải ác ý.
Nhưng mà…… Tiểu tỷ tỷ, chị có khả năng cần một vị bác sĩ tâm lý hơn……


Tình huống hiện tại thoạt nhìn, Tiêu Lam lại không cách nào trốn tránh nữa.
Nếu không thể trốn, vậy chính diện đón thôi.
Tiêu Lam quyết đoán sử dụng Nghịch Thời Ký, đem đối tượng quay ngược thời gian là bản thân mình, trọng khí thời gian làm lạnh của kĩ năng.


Đồng thời trong lòng hơi hơi có chút thịt đau, một đạo cụ thao túng thời gian lợi hại đó, thời gian chảy ngược cũng không phải mộng, kết quả chỉ lấy tới trọng trí kỹ năng, quả thực…… phá của.
【 Tôi đưa ngài rời đi, phiền toái ngài tranh thủ một chút thời gian cho tôi 】


Chữ viết của Lạc hiện lên giữa không trung.
Tiêu Lam: “Năm phút có đủ hay không?”
【 Vậy là đủ rồi, tiên sinh 】
Nghe được âm thanh, thân ảnh Cố Mặc trên trần nhà bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng Tiêu Lam. 


“Đừng đi!” thân thể đã thành hình hơn phân nửa của Cố Mặc từ trần nhà thoát ra, nhào lại phía Tiêu Lam như một tia chớp.


Xung quanh Tiêu Lam mãnh liệt bộc phát ra một màu đen so với bất cứ lần nào chứng kiến trước đây cũng thâm trầm hơn, cường ngạnh mà chiếm cứ không gian bên người cậu, căn ngản tất cả vệt nước bên ngoài xâm nhập đến.
Công kích của Cố Mặc bị một bức tường vô hình ngăn cản.


Bóng đen nồng đậm một bên ngăn cản Cố Mặc công kích, một bên ra sức xé rách bức tường chắn của thế giới này.
 Dưới hai đầu tiêu hao, màu sắc bóng đen lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được nhạt đi, thuyết minh hành vi như vậy đối với Lạc mà nói gánh nặng cực lớn.


Tiêu Lam mở kỹ năng ra:
【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Công kích linh thể 】
【 Thời gian còn lại: 00:04:59】
Cuối cùng, Cố Mặc đánh vỡ trở ngại trước mặt, duỗi tay chụp vào Tiêu Lam.


Lại không ngờ người trước mặt động tác linh hoạt mà tránh khỏi công kích của cô, đồng thời đột nhiên một chân đá tới, làm Cố Mặc hung hăng lui về phía sau một mảng lớn.


Trong lòng Cố Mặc khϊế͙p͙ sợ, thân thể quỷ hư vô mờ mịt, công kích vật lý căn bản không có khả năng chạm vào cô, người này làm sao làm được.
Tiêu Lam cũng đang cảm thán, Cố Mặc không hổ là Boss, đừng nhìn là một chị gái bé nhỏ, đá lên còn cứng hơn xi măng.


Lúc này “ông chủ” thấy tình thế không ổn, cũng nhân cơ hội hướng tới Tiêu Lam công kích.
Đáng tiếc thân thể ông ta so với Cố Mặc yếu hơn quá nhiều, trực tiếp bị Tiêu Lam một quyền đánh nghiêng trên tường, đầu đập vào nhất thời không nhổ ra được.


Vài lần giao phong xuống, Tiêu Lam đều có thể từ bỏ chạy trên tay Cố Mặc thậm chí phản kích, kéo dài không ít thời gian, việc này làm cho Cố Mặc cảm thấy càng thêm không kiên nhẫn.


Cố Mặc từ bỏ công kích bình thường, đôi mắt cô chuyển sang đỏ đậm, trên tay mọc ra móng tay sắc nhọn, trên người cũng bắt đầu tràn ngập sương mù màu trắng bốc hơi.


Sương mù càng ngày càng nhiều, theo động tác Cố Mặc hình thành một bàn tay thật lớn gần bằng cái phòng, hướng về Tiêu Lam mà đến.
Lúc này xem anh chạy trốn đi đâu.


Đúng lúc này, Lạc cuối cùng cũng thành công đem thế giới này xé mở ra một cái miệng nhỏ, bóng đen bỗng nhiên vụt ra, bao vây lấy Tiêu Lam, đưa cậu ra ngoài qua khe hở. 
Tục ngữ nói rất hay, nếu thượng đế đóng lại cánh cửa trước mặt bạn, vậy đập tường luôn thôi.


Tay Cố Mặc bắt vào khoảng không, Tiêu Lam rơi vào trong bóng đêm vô biên.
“Anh sẽ hối hận! Nơi này mới là cõi yên vui chân chính!” Cố Mặc đứng ở khe hở thế giới đang nhanh chóng khép lại, nói với Tiêu Lam.


“Trốn tránh, vĩnh viễn sẽ không đến được cõi yên vui.” Tiêu Lam nghiêm túc mà nhìn cô nói.
Lại lần nữa đi vào thế giới hắc ám sau khi qua cửa.


Tiêu Lam trước tiên kêu gọi Lạc, chỉ là không nhận được hồi âm. Cậu vẫn đợi trong bóng tối một hồi, vẫn không có bất luận động tĩnh gì, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi trước.


Trở lại phòng, Tiêu Lam xuất hiện là vị trí trước đó lúc vào trò chơi, phòng trong là một mảnh đen nhánh, nghê hồng* ngoài cửa sổ còn đang lập loè, kể ra ồn ào náo động buổi đêm.
(*ánh đỏ lúc chạng vạng ấy)


Cậu quay đầu nhìn xung quanh, lại tìm tòi trong phòng một chút, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng mèo đen.
Đột nhiên cảm thấy căn phòng trở nên trống rỗng.
“Lạc?”
Không có đáp lại.
“Lạc, anh ở đâu?”
Vẫn không có đáp lại như cũ.


Tiêu Lam nhăn mi lại, mạnh mẽ mở bức tường thế giới ra, đến tột cùng Lạc sẽ thế nào?


Đột nhiên, trên trần nhà truyền đến một trận tiếng sàn sạt, mới vừa trải qua Cố Mặc đánh bất ngờ trên trần nhà, hiện tại thần kinh Tiêu Lam có điểm quá nhạy cảm, cậu theo bản năng mà nhảy sang một bên, nhưng phòng chỉ lớn như vậy, cũng nhảy chẳng được bao xa.


Ngẩng đầu, phát hiện trên trần nhà là một mảnh bóng tối thâm trầm, cắn nuốt nghê hồng xung quanh ánh vào trong phòng, một chút ánh sáng cũng không phản xạ ra được.
Bên trong tựa hồ có thứ gì đang giãy giụa, thường thường lộ ra một chút dấu vết màu trắng.


Bóng tối quay cuồng, từ bên trong gian nan mà xuất hiện một đầu người, nói là đầu người có chút miễn cưỡng, bởi vì hơn một nửa khuôn mặt đều bị màu đen bao phủ, chỉ lộ ra một đoạn cằm đường cong duyên dáng, hơn nữa thêm một cái môi tựa hồ mang theo ý cười.


Tiêu Lam cảm thấy mình có lẽ nên may mắn không phải hơn nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy loại hình ảnh này, đái dầm dọn mệt lắm.
“Khụ…… Tiên…… Sinh……”


 Đôi môi nửa cái đầu người kia khéo mở, thế mà là giọng của Lạc, giọng nói có vẻ rất là trệ sáp, phảng phất như đĩa nhạc cũ xưa.
“Anh sao rồi?” Cái dạng này thoạt nhìn không tính là tốt, Tiêu Lam có chút lo lắng.


“Tôi muốn…… tìm kiếm…… một chút tài liệu…… Một lần nữa…… chế tác thân thể…… sẽ…… tạm thời rời khỏi ngài.” Mỗi một âm tiết của Lạc đều có vẻ thực gian nan.
“Anh như vậy không thành vấn đề chứ? Có cần hỗ trợ không?”


“Ha ha…… Không cần…… Màn trò chơi tiếp theo… Tôi sẽ đến…… gặp mặt ngài.”
“Anh có thể tìm được tôi?”


“Phong thư có…… một bộ phận bản thể của tôi…… Chỉ cần ngài…… không vứt bỏ nó…… Tôi vĩnh viễn có thể…… tìm được chỗ…… của ngài”.
Nói xong, bóng đen trên trần nhà như chảy xuôi tới nơi không biết tên, chậm rãi biến mất.
Tác giả có lời muốn nói:


Lạc: Tiên sinh, tôi lập tức có hình người rồi! 
Tiêu Lam ( đưa qua một cây búa ): Tới đây, cùng nhau phá bỏ và di dời thôi!
Lạc:……
Hết chương 27.
-------------------------------


Có bạnnói vụ Cố Mặc cản truyền tống là một bug lớn của truyện này và chê đầy đủ, nhưng đọc truyện từ từ cũng sẽ hiểu dần dần lý do vì sao lại có cái bug này nha. Đây không phải bug của truyện (hay tác giả) mà là bug của Thế Giới Hàng Lâm luôn, một phần của mạch truyện luôn á ^^