Nhìn thấy Văn Tri Huyền thành công làm sống lại Phong Thịnh, Tiêu Lam nói: “Tôi còn muốn đi tìm một gia hỏa chạy trốn, đi trước đây.”
Văn Tri Huyền vẫy vẫy tay với cậu: “Chúc cậu may mắn, Tiểu Lam Lam.”
Phong Thịnh nói: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Tiêu Lam một bên hướng ra phía ngoài, một bên phất tay: “Gặp sau, cũng chúc các cậu may mắn.”
Tiêu Lam bước ra cửa lớn kho đông lạnh đã rách tung tóe.
Đại khái là trước đó bị đạn pháo tạc một hồi, toàn bộ thân tàu đều có không ít lỗ thủng, sương trắng dày đặc từ bên ngoài dũng mãnh tràn vào, làm tầm mắt cậu cũng bị hạn chế.
Tiêu Lam bước đi trên con tàu Endymion trống trải này.
Nơi này vẫn yên tĩnh, phảng phất như trong thiên địa chỉ còn lại có mỗi một mình cậu, chỉ có bài trí trầm mặc lại xa hoa là trông như cũ.
Bỗng nhiên, cậu ngửi được mùi máu rỉ sắt trong không khí.
Cẩn thận tiến lên vài bước, Tiêu Lam nhìn thấy một mảnh màu đỏ giữa sương trắng.
Lại đi về phía trước, cậu mới phát hiện đây là một mảng máu, từ trần nhà đến mặt tường lại đến mặt đất, toàn bộ bị nhuộm thành sắc máu, phảng phất như có thân thể máu thịt đã nổ tung ở nơi này.
Tiêu Lam nhìn lại hành lang mình vừa mới đi qua, lại nhìn không tới hành lang yên tĩnh trống trải kia nữa.
Phảng phất như cậu vốn chính là một đường đạp biển máu mà lại đây.
Cậu đánh giá xung quanh, nơi này hẳn là tàu Endymion chân chính, không còn là chiếc du thuyền trống trải lại tĩnh mịch vừa rồi.
Chỉ có tràn ngập sương trắng y nguyên như cũ.
Tiếp theo, cứ như bức màn che màu đỏ được kéo ra, phía trước là một cảnh tượng phảng phất như địa ngục, mặt tường và nền đất đều là vết máu tung tóe, trong không khí chỉ có mùi máu tươi và tử khí nồng đến không hòa tan được.
Thi thể ngã tứ tung ngang dọc dưới mặt đất, phân không rõ là người chơi hay là NPC.
Du thuyền tổng cộng 8000 người, Tiêu Lam căn bản không biết trong đó có bao nhiêu là người chơi.
Nhưng nhiều thi thể như vậy, vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy từ khi tiến vào trò chơi đến nay.
Cách chết của bọn họ đều không giống nhau, có như là bị đòn bạo lực nghiêm trọng, có như chết dưới lưỡi dao sắc bén, có như đã bị dã thú tập kích, còn có hai mắt trợn lên thần sắc hoảng sợ, toàn thân không có một vết thương nào, nhưng đã khí tuyệt bỏ mình.
Rất rõ ràng, bọn họ đều không phải chết vì cùng một loại quỷ quái.
Cũng không biết giờ này khắc này, trên tàu Endymion đến tột cùng có bao nhiêu quỷ quái đang cuồng hoan.
“Các vị du khách…… xẹt xẹt…… Trên tàu đã xảy ra tình huống khẩn cấp, hãy đến…… Boong tàu…… lên thuyền cứu nạn…… Chạy trốn……”
“Các vị du khách…… Trên tàu đã…. xẹt xẹt…. xảy ra tình huống khẩn cấp, hãy……”
Loa thông báo trên du thuyền không ngừng lặp lại một câu này.
Xung quanh đã nhìn không tới bóng người nào tồn tại, nếu du khách bình thường không chết, hẳn đều đã dựa theo chỉ thị thông báo, chạy thoát.
Mà lưu lại đại khái đều là người chơi làm nhiệm vụ chi nhánh.
Bọn họ cũng sẽ không chọn cách chạy trốn, trên con đường tìm đường chết nhất kỵ tuyệt trần* mới là bản sắc của người chơi.
(* xuất từ bài thơ của Đỗ Mục: “Nhất kị hồng trần phi tử tiếu. Vô nhân tri thị lệ chi lai”. Nghĩa: Ngựa trạm phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng, nàng phi tử đang cười. Câu này ý chỉ tốc độ rất nhanh)
Tiêu Lam tiếp tục đi tới trên tàu.
Đi được một lát, bước chân cậu bỗng nhiên tạm dừng.
Ở ngay vị trí một góc nọ, cậu nhìn thấy thứ gì đó cùng loại như tứ chi của “Thần”.
Đó rõ ràng là kết cấu máu thịt nhưng lại như là lớn lên trên thân tàu, cùng thép tấm hòa hợp làm một thể, đang chậm rãi mấp máy.
Không ổn rồi, chẳng lẽ gia hỏa này không chỉ có thể ký sinh lên con người, cả du thuyền cứng chắc như vậy còn có thể thông ăn luôn sao?
Tiêu Lam thật sự rất chán ghét loại sinh vật không khoa học này.
Một chút cũng không nói chuyện logic.
Ờm…. Ngoại trừ Lạc.
Nghĩ tới Lạc, Tiêu Lam lấy ra phong thư lại thử liên hệ với đối phương lần nữa, nhưng vẫn cứ không có hồi âm.
Tiêu Lam nhíu mày lại, bên Lạc đã phát sinh chuyện gì sao?
Tuy rằng không rõ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ cần cậu thuận lợi qua cửa, hai người có thể gặp mặt nhau rồi.
Tiêu Lam thu hồi phong thư, dọc theo dấu vết “Thần” để lại, tiếp tục đi tới.
Càng đi, máu thịt ký sinh trên thuyền càng nhiều, làm hành lang thoạt nhìn như là sào huyệt của con quái vật nào đó.
Những máu thịt đó như rễ cây dây dưa bên nhau, thậm chí đã ngăn chặn một phần lối đi, làm cậu không thể không lâm thời thay đổi đường đi.
Trên đường, Tiêu Lam còn gặp được một vài thứ cùng loại như thi thể con người bị khảm trong mớ máu thịt đó, đang bị cắn nuốt.
Tình hình như vậy có chút không ổn, tựa hồ trong khoảng thời gian mất đi tung tích này, sức mạnh của “Thần” đã cường đại thêm không ít.
Nếu không nhanh chóng hơn tìm được nó, không biết nó sẽ biến thành bộ dáng gì.
“Ha…… Ha……” Bỗng nhiên, sau lưng Tiêu Lam truyền đến tiếng cười khàn khàn quỷ dị.
Cậu đột nhiên quay đầu lại, liền thấy được một gương mặt xa la từ trên tường máu thịt chen ra.
Gương mặt kia treo được, đôi mắt màu tro tàn mang theo ác ý nhìn chằm chằm Tiêu Lam, từng chữ một mà nói: “Kẻ…… Phản…. Thần…… Chết……”
Theo giọng nói rơi xuống, mớ máu thịt vốn đang an tĩnh mọc thêm khởi xướng tiến công mãnh liệt với Tiêu Lam ngay cùng lúc.
Vô số xúc tua hướng về Tiêu Lam đâm tới.
Tiêu Lam vào lúc nghe được tiếng cười cũng đã lấy【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】ra, lưỡi đao đen nhánh trực tiếp vung về phía đám xúc tua máu thịt tấn công mình.
Vài đao qua đi, Tiêu Lam rõ ràng cảm giác được, chúng trở nên càng thêm cứng rắn.
Thế đao trong tay Tiêu Lam càng thêm mãnh liệt, một bên xuyên qua xúc tua công kích, một bên nhằm về phía gương mặt người kia.
Tựa hồ, thứ này có thể khống chế hành vi của mớ máu thịt này.
Mặt người cảm giác được nguy hiểm, thao tác máu thịt ý đồ quay lại cứu viện.
Nhưng mà, quá chậm.
Tiêu Lam đã nhanh chóng vô cùng mà lắc mình tới trước mặt nó, một đao không chút lưu tình trực tiếp chém vào gương mặt này.
“A ——”
Sau tiếng thét chói tai thê lương, mặt người bị cắt thành hai nửa, sau đó như là bị hòa tan mà lại bị máu thịt hấp thu vào, một chút cũng không lãng phí.
Toàn bộ quá trình đầy đủ triển lãm ra cái gì gọi là lợi dụng tuần hoàn, vô cùng bảo vệ môi trường.
Cùng với mặt người biến mất, máu thịt trên hành lang cũng ngừng hẳn công kích.
Chúng nó vẫn ở trạng thái vô ý thức mọc thêm tràn lan về phía trước.
Tiêu Lam thì lại nghe được hệ thống nhắc nhở, kỹ năng hàng năm bãi công của cậu lại xác chết vùng dậy:
“Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi, bạn đạt được đạo cụ 【 Dậy đi, thức dậy làm việc 】”
Cậu nhìn về phía không gian trữ vật, bên trong là một đạo cụ giống đồng hồ báo thức:
【 Tên: Dậy đi, thức dậy làm việc (đạo cụ hi hữu) 】
【 Năng lực: cưỡng chế đánh thức mục tiêu, bất luận giống loài (thời gian làm lạnh 24 giờ) 】
【 Thuyết minh: Thử hỏi ai sẽ không chán ghét đồng hồ báo thức lúc sáng sớm cơ chứ? 】
Tiêu Lam: “……”
Vô số hình ảnh sáng sớm dậy vội vội vàng vàng chạy đi làm đi học hiện lên trong lòng.
Tại sao đã tiến vào Thế Giới Hàng Lâm rồi còn phải hồi ức loại chuyện đau khổ này chứ!!!
Tiêu Lam thở dài, cũng không thu hồi vũ khí, tiếp tục đi về phía trước.
——
Cùng thời gian, boong tàu phía trên tàu Endymion bỗng nhiên nứt ra rồi một khe hở không gian.
Một người đàn ông để tóc dài cột lên, làn da phơi thành màu tiểu mạch, mặc quần bãi biển nhẹ nhàng từ giữa bước ra, đứng trên boong tàu.
Sau khi hắn ta hoàn toàn bước ra, khe hở không gian phía sau nháy mắt đóng lại.
Hết thảy nhìn qua hiển nhiên như thế, tựa hồ hắn ta có thể tùy thời qua lại tự nhiên giữa các màn chơi khác nhau.
Người đàn ông tóc dài nhìn nhìn lòng bàn tay mình, nhịn không được vò đầu: “Chậc, nhiệm vụ khẩn cấp —— ‘Tìm được nơi phát ra năng lượng dị thường và mang đi’, sao thuyết minh nhiệm vụ cũng không viết rõ ràng hơn một chút? Tôi không muốn tăng ca lúc nghỉ phép đâu……”
Trong tay hắn ta có một vật giống như la bàn, bên trong là một cuộn đen nho nhỏ như sương mù.
Trước mắt, kim la bàn đang hướng tới một hướng, hơi hơi đong đưa.
Người đàn ông tóc dài nhìn nhìn kim đồng hồ: “Bên kia phải không?”
Hắn ta nâng lên đôi chân mang dép lào, nháy mắt biến mất tại chỗ.
——
Tiêu Lam dưới sự chỉ dẫn của dấu vết đã chạy tới nơi càng ngày càng sâu hơn.
Theo cậu đi tới, xung quanh vốn thuộc về kết cấu du thuyền dần dần nhìn không thấy, lọt vào tầm mắt đều là kết cấu máu thịt dây dưa vào nhau.
Sau đó cậu lại giải quyết vài mặt người nhào ra công kích, rõ ràng cảm giác được càng đi về trước, tần suất công kích càng dày đặc.
Cuối cùng, Tiêu Lam tiến vào một mảnh không gian rất trống trải.
Nơi này vốn hẳn là một nơi như sân bóng, nhưng hiện tại đa phần đều bị máu thịt bao trùm, làm người thấy không rõ lắm.
Trên tường, trên đỉnh đầu, còn có một phần mặt đất, tất cả đều là dịch nhầy và cơ bắp mấp máy, mang theo một loại lực sinh mệnh làm người ta không cảm giác được chút sung sướng nào.
Tiêu Lam nắm chặt【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】trong tay, trong lòng càng thêm cẩn thận.
Nơi này thoạt nhìn thật không tầm thường, quả thực giống như là —— sào huyệt.
Chỉ sợ bản thể của “Thần” ở ngay chỗ này.
Tiêu Lam tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, bước chân cậu dừng lại.
Một loạt âm thanh dính nhớp vang lên phía trên cậu, như là cái gì mềm mại lại mang theo dịch nhầy phát ra.
Tiêu Lam không ngẩng đầu lên, cậu trực tiếp nhảy sang bên cạnh, tránh đi khu vực vừa rồi đang đứng.
Trong một chớp mắt vừa rồi, vài đầu lưỡi như lưỡi thằn lằn từ phía trên đâm xuống.
Nếu như bị ɭϊếʍƈ một chút, có chết hay không thật ra không biết, nhưng cũng sẽ bị ghê tởm đến chết khϊế͙p͙.
Đám đầu lưỡi thấy một kích không trúng, sôi nổi thay đổi phương hướng tiếp tục công kích hướng Tiêu Lam.
Tiêu Lam tay cầm gậy xương, không chút sợ hãi mà vọt về hướng chúng.
Đầu lưỡi có ý đồ công kích nơi yếu hại của cậu, lại bị Tiêu Lam linh hoạt tránh đi.
Trong cảm giác của cậu, những đầu lưỡi đó tuy rằng thoạt nhìn ghê tởm lại cổ quái, nhưng kỹ xảo chiến đấu vẫn là quá nguyên thủy, có thể nói là đấu đá lung tung.
Căn bản so ra kém những mục tiêu trước đó cậu từng đối chiến ở sân huấn luyện, kỹ xảo chiến đấu của họ đều là dùng vô số trận chiến mài giũa ra.
Mấy tia ánh đao đen nhánh hiện lên, mớ đầu lưỡi sôi nổi bị chặt đứt.
Một bộ phận bị chặt đứt vẫn cứ giãy giụa một hồi dưới đất, mới chậm rãi không hề nhúc nhích nữa.
Tiêu Lam ở sào huyệt do máu thịt cấu thành này, cẩn thận mà đi tới.
Đột nhiên, một khối máu thịt lớn phía trước mấp máy lên, tràn ra như một đóa hoa.
Nằm bên trong máu thịt chính là một bóng người có vài phần quen thuộc ——
Carlos.
Hoặc là nói “Thần” đã cắn nuốt một nửa thân thể Carlos.
Nó đang đỉnh gương mặt anh tuấn của Carlos sau khi khôi phục thanh xuân kia.
Tóc màu nâu dày rậm và đôi mắt xanh lam, đường cong thân thể trơn tru như điêu khắc, phảng phất như nam thần trong tranh sơn dầu.
Nhưng trên người nó, bộ phận giống người chỉ có một nửa.
Một nửa kia vẫn là kết cấu máu thịt dữ tợn, mặt trên trải rộng vô số mặt người, giờ phút này mặt những người này cũng chuyển tròng mắt qua, đôi mắt màu tro tàn toàn bộ nhìn chằm chằm Tiêu Lam, khóe môi treo lên nụ cười quỷ dị.
Đôi mắt xanh thẳm của “Thần” nhìn về phía Tiêu Lam, nó tươi cười ôn hòa, phảng phất như một vị thần chân chính cơ trí lại bác ái.
Nó nhẹ nhàng mà vỗ tay, giọng nói trầm thấp dễ nghe, trong giọng nói mang theo ý ngợi khen: “Thế mà có thể đi đến trước mặt thần, thần tỏ vẻ khen ngợi với lòng thành kính của ngươi.”
Tiêu Lam nhìn chằm chằm nó, ngữ khí bình tĩnh: “Không cần, tôi không có sở thích độc đáo đặc biệt chạy tới nhìn người khác khoe chim đâu.”
“Thần”: “……”
Thân thể hoàn mỹ của nó sao trong miệng gia hỏa này cũng chỉ còn lại hai chữ “Khoe chim”?!
A, loài người vô tri.
“Thần” thu liễm mỉm cười giả dối trên mặt, cơ bắp dữ tợn lỏa lồ bên ngoài buộc chặt hơn vài phần.
Giờ này khắc này, nó chỉ nghĩ đến chuyện đập bẹp gia hỏa trước mặt.
Tiêu Lam bằng vào sức của một người, vững vàng mà kéo lại thù hận của nó, có thể nói là ánh sáng của loài người.
Hết chương 169.