Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau khi gặp mặt Tiêu Thành Nham, lòng Tiêu Lam những ngày gần đây đều có một loại cảm giác gấp gáp.
Hậu quả trực tiếp nhất chính là, thời gian cậu ngốc trong phòng phòng huấn luyện hoặc là sân huấn luyện người chơi càng nhiều, phảng phất như sau lưng có áp lực không tên bức bách cậu không ngừng đi tới.
Hôm nay, Tiêu Lam cũng đi tới sân huấn luyện người chơi.
Lần này cậu lựa chọn đối chiến với người chơi ngẫu nhiên.
Đối tượng được ghi chép trong đối chiến đều là người chơi đã từng rong ruổi ở Thế Giới Hàng Lâm, bọn họ hiện tại sớm đã chết đi, nhưng số liệu thân thể lại bị bảo lưu lại để làm bồi luyện cho người chơi khác.
Tiêu Lam đứng ở giữa sân, chờ đợi đối thủ mới của mình xuất hiện.
Sau khi không gian trước mặt hơi vặn vẹo, một bóng người dần dần xuất hiện ở nơi đó.
Người nọ vừa mới bắt đầu có vẻ hơi nghi hoặc, chờ sau khi đánh giá một vòng hoàn cảnh xung quanh, lộ ra một nụ cười tự giễu: “Nơi này là sân huấn luyện à, chậc chậc chậc, xem ra…… Tôi đã chết.”
Nhìn người ở đối diện, Tiêu Lam khó nén kinh ngạc trên mặt.
Người này là ——
Người đàn ông vào mười lăm tuổi năm ấy, được Tiêu Thành Nham phái tới đi tìm Tiêu Lam kia.
Anh ta thoạt nhìn cao lớn cường tráng hơn năm đó không ít.
Áo gió màu xám tùy ý mà buộc trên eo, thân trên chỉ mặc một chiếc áo thun đen.
Cánh tay lộ ra ngoài vạm vỡ, trên người vẫn là hình xăm trái Thanh Long phải Bạch Hổ, số lượng hình xăm lại nhiều hơn năm đó rất nhiều.
Nếu người này là thủ hạ của Tiêu Thành Nham, như vậy anh ta cũng là thành viên của Vô Xá.
Nói cách khác, trên thực tế anh ta thuộc về cấp bậc tinh anh trong số người chơi cao cấp.
Nhưng so với người chơi cao cấp, người này nhìn qua càng giống như một tên côn đồ ngoài xã hội, ăn nhậu chơi gái cờ bạc mọi thứ tinh thông.
Một cảm giác bình dân ập vào mặt, nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt, thậm chí làm người ta mơ hồ có xúc động báo cảnh sát.
Cho nên, thiếu niên Tiêu Lam năm đó mới có thể tràn ngập đề phòng anh ta, bộ dáng này, ai nhìn có thể cảm thấy thân thiết cho nổi.
Người nọ cũng thấy được Tiêu Lam, nâng tay lên vẫy vẫy, tính là chào hỏi.
Nụ cười anh ta hồ hởi mang theo một chút đáng khinh: “Nha~ đây không phải là thiếu chủ sao? Chúng ta gặp nhau rồi, cậu còn nhớ rõ tôi không?”
Tiêu Lam nghẹn một cái: “Thiếu chủ……?”
Đây là cái xưng hô tràn đầy cảm giác trẩu tre gì đây?
Người nọ nói: “Cậu là con trai lão đại, còn không phải là thiếu chủ của bọn tôi sao, ha ha ha ha.”
Tiêu Lam cố thử hỏi: “Nên xưng hô anh thế nào?”
Đối phương lộ ra một nụ cười đắc ý nói: “Thiếu chủ không cần khách khí, kêu tôi là Tom · Cruise · Leonardo · Depp · Robert · Bieber · Beckham là được, đây là tên tiếng Anh của tôi.”
Tiêu Lam: “……”
Có bản lĩnh chính anh lại lặp một lần nữa thử coi?
Hình thức đắt tên mà nhét một đống tên và họ xen lẫn với nhau lung tung rối loạn, bị chủ nhân gốc của nó biết chắc sẽ muốn đánh chết người này.
Tiêu Lam gian nan mà tại cái tên dài ngoằn lầy lội này chọn một cái tương đối kêu ra miệng được: “…… Tom, Vô Xá đều là nhân tài như anh vậy sao?”
Tom nói: “Hắc hắc, thường thôi thường thôi, được như tôi vẫn là không nhiều lắm.”
Tiếp theo anh ta nói: “Người Vô Xá bọn tôi trên cơ bản đều gặp qua cậu, bọn này cũng tò mò con trai lão đại trông như thế nào mà~ chỉ là lão đại không cho bọn tôi xuất hiện trước mặt mẹ con hai người, bọn tôi chỉ có thể trộm ngó thôi, nếu như bị lão đại phát hiện sẽ bị ổng đập chết. Nhưng mà chị dâu cũng quá đẹp, đáng tiếc cậu lớn lên không giống chị dâu……”
Tiêu Lam: “…… Bây giờ tôi cũng rất muốn đập anh đó.”
Tom vội vàng xua tay: “Ý ý, tôi nói thôi mà, nói nói thôi, tôi tuyệt đối không có ý tưởng không an phận gì với chị dâu đâu!!”
Giọng nói anh ta đột nhiên trở nên siêu cấp nhỏ lại: “Dám có đều bị lão đại kéo đi lấp biển rồi……”
Tiêu Lam: “……”
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới Thành Văn Nhất ném nhân viên phạm sai lầm đi lấp biển, lấp biển còn là thủ pháp tổ truyền của thầy trò bọn họ luôn.
Loại tác phong thô bạo này không cần phải truyền thừa lại đi!
Tom đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giong điệu hồi ức: “Ngay lúc đó cậu trông đáng thương lắm, bọn tôi còn muốn trộm nhét cho cậu chút tiền đó, kết quả lão đại không cho, ông ý nói ‘nếu như vậy đã sống không nổi, sau này phải làm sao bây giờ?’.”
“Hầy…… Thật đúng là giáo dục kiểu Sparta* mà, cũng không biết sao ông ý như vậy nữa, ổng chưa bao giờ nói, bọn tôi cũng không dám hỏi.”
(*Sparta mặc dù nổi tiếng sở hữu quân đoàn hùng mạnh và đáng sợ nhất thế giới cổ đại, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, đến mức cái tên “Sparta” đã trở thành một từ để chỉ lối sống đầy khắc nghiệt. Rõ hơn mình sẽ để dưới cuối chương)
Thấy biểu cảm Tiêu Lam có chút phức tạp, anh ta vội vàng bổ sung chữa cháy một chút: “Thiếu chủ, cậu đừng khổ sở. Tuy lão đại không cho bọn tôi giúp cậu, nhưng là lúc ấy có hai tên cho vay nặng lãi tính toán lặng lẽ trùm bao tải cậu, lão đại vừa thấy, sao có thể nhịn nổi? Sau đó ông ý trực tiếp liền xông lên đánh lũ đó một trận, đánh đến kêu thảm lắm nha, nếu không phải bọn tôi lôi kéo có khi phải lên bản tin xã hội đó.”
“Cậu xem…… Cái này kêu cái gì cái gì hổ dữ không ăn sư tử đúng không? Chậc…… Hình như có chỗ nào đó không đúng……” Tom gãi đầu, ý định an ủi Tiêu Lam.
Bởi vì hệ thống ngôn ngữ cá nhân của anh ta quá mức kỳ quái, nếu bảo anh ta chửi đổng thì có thể làm luôn ba ngày ba đêm, các loại công kích nhân thân há mồm là tuôn ra, bảo đảm thù hận được kéo đến vững vàng, đủ có thể phun đến đối phương hoài nghi nhân sinh luôn.
Nhưng…… An ủi người thật đúng là quá làm khó anh ta rồi.
Tiêu Lam cũng hiểu ý tốt của đối phương, cậu nhịn không được cười: “Cảm ơn anh.”
Tom chà xát quả đầu ổ gà của mình: “Hầy, đáng tiếc trước khi cậu tiến vào thì bọn tôi đã lạnh hết rồi, cũng không thể giữ thể diện cho cậu, ngại quá.”
“Bằng không, lúc cậu ra cửa, bọn này đứng một loạt nghiêm phía sau làm bảo tiêu cho cậu, hình ảnh kia phong cách cỡ nào chứ.”
Tiêu Lam: “……”
Cảm ơn ý tốt, nhưng mà hình ảnh này có hơi quá phong cách rồi.
Cậu không có sở thích một hai phải được người ta chú mục như Thành Văn Nhất.
Tiêu Lam hỏi: “Anh còn nhớ rõ mình cuối cùng là…… như thế nào không?”
Tom mở tay ra: “Tôi không nhớ rõ, tôi chỉ là một sản phẩm phục chế mà thôi, không tính là người vốn dĩ kia. Thế Giới Hàng Lâm chịu thả tôi ra, khẳng định đã hủy diệt đi ký ức quan trọng rồi.”
“Tôi chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ, lúc ấy bọn tôi muốn đi làm chuyện gì đó, hẳn là chuyện rất trọng yếu.”
“Nhưng nhìn xem bộ dáng bây giờ, đại khái là thất bại rồi……”
Tiêu Lam nhìn con người tươi sống trước mắt mình này, anh ta là thành viên Vô Xá, cũng chết đi trong một lần phản kháng.
Bọn họ thậm chí cả tên cũng không được người chơi khác biết.
Tiêu Lam áp xuống cảm xúc nổi lên nơi đáy lòng, cậu cầm lấy vũ khí: “Nếu gặp nhau ở sân huấn luyện, không bằng tới chỉ điểm tôi một chút đi.”
Tom gãi gãi mông nói: “Cậu xác định? Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chính là rất lợi hại á nga?”
Tiêu Lam gật đầu.
Thành viên Vô Xá, có thể đạt được đánh giá toàn bộ là tinh anh, khẳng định sẽ không có hạng người hời hợt gì.
Được đối phương chỉ đạo, đối với cậu hiện tại mà nói là vô cùng có giá trị.
Tom thuận thế lấy ra một thứ tượng trưng cho nhãi con tung hoành đầu đường —— dao xẻ dưa hấu.
Dao xẻ dưa hấu kia nhìn thường thường không có gì đặc biệt, nhưng xuất hiện trên tay thành viên Vô Xá, sẽ không một ai dám xem thường nó.
Khác với bề ngoài láu cá lưu manh, thời điểm anh ta ra tay, cả người đều tràn đầy hơi thở sắc nhọn mà nguy hiểm.
Thân ảnh của Tom nháy mắt biến mất tại chỗ, như một trận gió đột nhiên vọt tới trước mặt Tiêu Lam.
Công kích của anh ta không có kỹ xảo hoa lệ gì, tất cả đều là từng dao từng dao thẳng đánh vào nơi yếu hại, tàn nhẫn và không lưu tình chút nào.
“Keng ——”
Dao xẻ dưa hấu và đao xương tương giao, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trên đao truyền đến lực đạo làm Tiêu Lam cảm giác có chút kinh hãi, trải qua kỹ năng thêm thành, chính sức lực cậu cũng đã lớn phi thường, mà người đối diện thế nhưng còn mạnh hơn cả cậu!
Mà con dao xẻ dưa nhìn qua thường thường không có gì đặc biệt kia quả nhiên cũng không phải đạo cụ tầm thường gì, ngọn lửa Dalit chỉ lưu chuyển một chớp mắt ở mặt ngoài của nó, còn chưa kịp bám vào cũng đã tắt ngúm.
Chiến đấu mang tiết tấu cực nhanh, hai bên ra tay đều là không lưu tình chút nào, công thủ thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Lưỡi đao tùy thời đều bay múa gần nơi yếu hại, mang đến uy hϊế͙p͙ tử vong.
Ba phút sau, Tiêu Lam bị cắt đứt yết hầu.
Sau khi được sân huấn luyện khôi phục thương thế, Tiêu Lam lại lần nữa nắm chặt đao xương: “Lại lần nữa.”
Tom cầm lấy dao: “Ô kê.”
Chiến cuộc khởi động lại.
Năm phút sau, Tiêu Lam bị đâm thủng trái tim.
Tám phút sau, sau lưng Tiêu Lam trúng một dao, xuyên thấu qua ngực.
……
Chiến cuộc khởi động đi khởi động lại.
Tiêu Lam bị giếŧ chết đã 32 lần, trong đó chỉ trọng thương đối thủ được 3 lần.
Nhưng thời gian cậu kiên trì dưới tay đối phương càng ngày càng dài, trong chiến đấu như vậy, cậu thu hoạch được kinh nghiệm cũng hơn xa trước kia.
Tiêu Lam ngồi trên sàn nhà thở phì phò, lúc này đây cậu rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là thực lực có thể so với người chơi khế ước.
Gia hỏa Vô Xá quả nhiên không tầm thường.
Tom cợt nhả mà đi đến trước mặt cậu: “Thiếu chủ, cậu cũng thật trâu bò, chết nhiều lần vậy rồi mà đôi mắt cũng không nháy một chút, không hổ là con trai lão đại. Chết như này, có khí thế lắm!”
Tiêu Lam: “……”
Lời này nghe sao không giống như đang khen gì hết vậy?
Tom xoa xoa tay, lộ ra nụ cười lấy lòng: “À ờm…… Thiếu chủ ơi…… cậu xem hôm nay chúng ta đây cũng coi như có giao tình đi…… à thì…… Cậu có thể nể mặt hôm nay, sau này gặp em trai tôi thì giúp nó một phen được không?”
“Không cần mang theo nó qua cửa đâu, chỉ cần…… Thấy nó có nguy hiểm, thoáng giúp một chút là được.”
Tiêu Lam trực tiếp đáp ứng xuống: “Được, em trai anh có gì đặc biệt nhận ra không?”
Tom moi moi đầu ổ gà của mình: “Là một thằng nhóc thoạt nhìn yếu xìu nói lắp, cũng rảnh rỗi thì thích chơi cỏ. À…… ý tôi nói chính là cỏ, là thực vật cỏ cây bình thường ấy.”
Tiêu Lam nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt: “…… Sao anh không giải thích bình thường hơn một chút, cậu ta tên gì?”
Tom nói: “Hoa Bối, lá gan nó nhỏ lắm, còn sợ người lạ, tiến vào trò chơi cũng không lâu, lúc tôi chết thì nó đại khái mới sơ cấp thôi, a ngại quá, tôi không phải cố ý nói năng lộn xộn đâu……”
Tiêu Lam: “……”
Cái gì gọi là xe thần chuyên lái, đại khái chính là người như vậy đi.
Tiêu Lam nói: “Trước đó tôi có gặp qua một người tên là Hoa Bối, nói chuyện có hơi nói lắp, kỹ năng có quan hệ với thực vật, có thể lợi dụng thực vật cảm giác, chế tác hộ thuẫn và thế thân, đúng không?”
Ánh mắt Tom sáng lên, hưng phấn mà gật gật đầu: “A đúng đúng đúng, nó có khỏe không?”
Tiêu Lam: “Cậu ấy đã là người chơi trung cấp, lúc ấy chúng tôi cùng tham gia một màn chơi, cậu ấy cũng đã qua cửa màn đó thuận lợi.”
Tom nở nụ cười: “Hắc hắc, thằng em ngốc cũng trưởng thành rồi sao.”
Tiêu Lam quan sát kỹ Tom: “Các anh là anh em sao? Ruột?”
Xã hội đen trái Thanh Long phải Bạch Hổ này và cậu chàng thẹn thùng bẽn lẽn hệ ăn cỏ kia, một chút cũng không giống nhau gì hết.
Tom nóng nảy, anh ta chỉ vào hai mắt của mình: “Cậu xem, cậu nhìn kỹ, đôi mắt của bọn tôi có phải giống nhau như đúc không? Bọn tôi một đứa giống ba ba một người giống mẹ mẹ, chỗ khác thì không giống, nhưng là đôi mắt là giống nhau nhất.”
Tiêu Lam từ trong góc xó xỉnh của ký ức nhảy ra mặt Hoa Bối, hình như… đôi mắt rất giống nhau thật.
Nhưng hai người này ánh mắt lệch nhau thật sự là quá nhiều.
Một ánh mắt mềm mại lại thẹn thùng, đối diện người ta một chút đều sẽ né tránh; một người lại phảng phất như đứng trên đỉnh lưu manh của toàn khu phố.
Dẫn tới hai người nhìn qua không hề giống nhau tẹo nào.
Anh em, thật sự là một loại tồn tại kỳ diệu ghê.
Tiêu Lam thử thăm dò: “Tên thật của anh là?”
Chung quy không đến mức thật là Mượn Đi* chứ?
(*chỗ này có giải thích rồi, Hoa Bối đọc cùng âm như "Xài (tiền) đi" nên Tiêu Lam nghĩ anh của Xài Đi là Mượn Đi)
Mặt Tom suy sụp xuống: “Hoa…… Hoa Giáp*……”
(*Giáp là mấy con giáp xác như tôm, cua…, còn Bối là mấy con như nghêu, sò…)
Có lẽ Mượn Đi còn tốt hơn một xíu.
Tiêu Lam trái lương tâm mà khích lệ: “Tên hay……”
Vẻ mặt Hoa Giáp bi phẫn: “Mẹ tôi thích ăn hải sản, cho nên ba tôi liền lấy tên như vậy cho hai anh em, vì lấy lòng bà xã, người đàn ông này quả thực không phải người.”
Quả nhiên, mỗi một gia đình đều có câu chuyện của riêng mình, còn có các loại kỳ cục.
Người cha hố con cũng không chỉ có một hai ông.
Hoa Giáp thở dài: “Cái kia…… Thiếu chủ à, nếu sau này cậu gặp lại Hoa Bối, có thể đừng nói cho nó biết là tôi đã chết rồi không? Thân phận thành viên Vô Xá đều là bảo mật, nó không biết tôi cũng là người chơi, còn tưởng rằng năm đó tôi bỏ nhà ra đi xong vẫn luôn lăn lộn bên ngoài thôi.”
“Cứ để nó cho rằng tôi còn đang lêu lổng khắp nơi đi, có lẽ qua vài thập niên cũng không nhớ rõ tôi là ai nữa……”
“Đương nhiên rồi, nếu nó có thể sống đến lúc ấy mới được.”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Được.”
Cậu lại muố nói gì đó an ủi đối phương, lại cảm thấy rất dư thừa, bởi vì tình huống như vậy ngôn ngữ cũng căn bản vô dụng.
Khoảng cách sinh tử, không có bất luận phương pháp gì có thể vượt qua.
Hai người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Đột nhiên, Hoa Giáp ngẩng đầu hỏi Tiêu Lam: “Thiếu chủ, cậu có thuốc lá không? Tôi muốn hút một điếu, đã lâu không hút hơi nghiện rồi, tốt nhất là Số 99 của hệ thống, cái kia đủ đô nhất.”
“Xin lỗi.” Tiêu Lam lắc đầu, cậu cũng là người không hút thuốc, “Nếu không anh chờ tôi một chút, tôi ra cửa hàng hệ thống lấy cho anh?”
Làm cửa hàng hệ thống cung cấp cho người chơi vật tư sinh hoạt cơ sở, loại đồ vật như thuốc lá này vẫn phải có.
Hơn nữa tuy rằng tên gọi là cửa hàng, thật ra cũng không lấy tiền, có thể nói là lương tâm nghề nghiệp.
Hoa Giáp lắc đầu, biểu cảm có phần cô đơn: “Thôi, tôi nghĩ lại rồi, dù sao tôi cũng không phải là Hoa Giáp chân chính, tôi chỉ là một sản phẩm phục chế mà thôi.”
Sau khi rời khỏi sân huấn luyện.
Tiêu Lam lại ma xui quỷ khiến mà đi đến cửa hàng hệ thống, cầm một bao thuốc lá Số 99 bỏ vào không gian trữ vật của mình.
Cậu cũng không biết vì sao, có lẽ là vì một chút tiếc nuối nói không rõ nơi đáy lòng kia chăng…
Hết chương 157.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chú thích thêm về huấn luyện kiểu Sparta cho ai hứng thú nha (không liên quan đến cốt truyện):
Một bé trai bước vào tuổi thứ 7 tại Sparta sẽ phải rời xa bố mẹ và bắt đầu hành trình “agoge”, một chương trình đào tạo do chính quyền tổ chức, nhằm tạo ra các chiến binh thiện chiến và kỷ luật. Rời xa gia đình, mái ấm còn lại của các cậu bé 7 tuổi chính là doanh trại chung. Trong quãng thời gian “dự bị”, chúng được dạy về học thuật, về chiến tranh, về kỹ năng cải trang, săn bắn và điền kinh. Đến năm 12 tuổi, những đứa trẻ Sparta bị bắt ngủ ngoài trời, không được mặc quần áo trừ 1 cái áo choàng đỏ mỏng, và phải tự chế tạo giường của mình từ cây sậy.
Để làm quen với cuộc sống ngoài chiến trường, chúng được dạy tìm thức ăn bằng mọi cách, thậm chí là nhặt rác hay cướp bóc. Mặc dù vậy, nếu bị phát hiện chúng sẽ bị trừng phạt.
Quy trình huấn luyện các chiến binh Sparta cũng bao gồm các môn học thông thường như đọc, viết, thi ca, văn chương, tuy nhiên, môi trường huấn luyện này cũng có cả những khía cạnh rất bạo lực. Để rèn luyện đứa trẻ trở nên cứng cáp, và khuyến khích bản năng chiến binh phát triển, những người huấn luyện luôn khơi ra mâu thuẫn và khuyến khích giải quyết những mâu thuẫn ấy bằng nắm đấm.
Trong khung cảnh đầy khắc nghiệt ấy, giữa cái lạnh giá, đói rét, những ai tỏ ra yếu đuối, thiếu can đảm sẽ ngay lập tức bị khiêu khích và chế nhạo bởi các bạn học, những người thầy của mình.
Tuy là một quá trình huấn luyện khắc nghiệt và gian khổ, nhưng đây gần như là con đường duy nhất để những cậu bé Sparta trở thành tầng lớp công dân cấp cao trong xã hội. Và một khi đã bước chân vào hàng ngũ này, họ phải phụng sự cho tới tận khi 60 tuổi. Với một xã hội coi trọng con đường binh nghiệp như Sparta, những ngành nghề khác, như thợ thủ công hay thương nhân trở thành tầng lớp cấp thấp. Nông dân là tầng lớp thấp kém nhất, nhưng lại chiếm tỉ lệ cao nhất trong xã hội Sparta.
Một trong những nghi thức rùng rợn nhất của người Sparta là việc đánh đập những đứa trẻ vô cùng tàn tệ trước mặt các vị thần. Đây vừa là nghi lễ mang tính chất tôn giáo, nhưng cũng là phép thử sự can đảm và khả năng chịu đựng của mỗi đứa trẻ. Nghi lễ này chính là nguồn gốc của những võ đài đẫm máu sau đó, khi đế chế Sparta sụp đổ và đế chế Roman lên ngôi.
Đói khát đã trở thành điều thường xuyên trong quy trình huấn luyện một chiến binh Sparta, nhưng ngay cả khi đã tốt nghiệp khóa đào tạo này, họ vẫn phải giữ một chế độ ăn rất nghiêm ngặt và vô cùng nhạt nhẽo. Ngay cả trong những bữa tiệc mừng chiến thắng, hay trong một sự kiện nào đó, người ta cũng hiếm khi thấy các chiến binh Sparta ăn uống vô độ. Thực tế là, trong hầu hết những buổi yến tiệc này, họ đều được dọn riêng một khẩu phần ăn đặc biệt nhằm duy trì đủ năng lượng và tránh tình trạng quá cân.
Rất ít khi họ say xỉn, và họ cũng trở nên hà khắc với gia đình mình về vấn đề rượu bia.
Xã hội Sparta không cấm đoán chuyện yêu đương tình ái, nhưng hôn nhân lại là một vấn đề khác. Chính quyền Sparta quy định độ tuổi kết hôn ở nam giới là 30, và nữ giới là 20. Bởi tất cả nam giới đều phải sinh hoạt tại trại lính cho tới năm 30 tuổi, nên những ai kết hôn sớm hơn đều buộc phải sống ly thân cho tới khi hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Các chiến binh Sparta chiến đấu cho tới người cuối cùng, với một tinh thần không sợ hãi. Những ai quăng vũ khí chạy trốn, hay đầu hàng quân địch sẽ bị xã hội Sparta đay nghiến và ruồng bỏ cho tới lúc người đó không thể chịu được và buộc phải tự tử. Trong lịch sử Sparta, chỉ ghi nhận một trường hợp duy nhất với hai người linh biến mất sau trận chiến Thermopylae. Hai người này sau đó trở về quê hương trong sự tủi nhục tột độ. Một người đã phải treo cổ tự tử, còn một người chỉ được chuộc tội sau khi chiến đấu tới chết trong một trận đánh sau đó.
Với nữ giới Sparta, chuyện sinh ly tử biệt cũng là một điều họ phải khắc cốt ghi tâm. Nếu một chiến binh Sparta tử trận, người đó được coi là đã hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ của mình. Trên thực tế, với xã hội Sparta, chỉ có hai đối tượng được phép khắc tên mình lên bia mộ khi chết: người phụ nữ chết khi sinh con và người đàn ông chết khi chiến đấu.